Đã 7h30 rồi mà con bé Jenny vẫn chưa chịu về. Làm gì mà đi từ sáng đến giờ. Con gái mà đi đêm thì nguy hiểm lắm. Bọn kia thì lại chẳng lo lắng gì, cứ nằm ngủ hoài như…heo ấy. Đến điên lên mất thôi. Đứng trong nhà mà lo thì ích gì? Chi bằng đi đón cô ấy thì hơn.
Thế là tôi bước ra khỏi nhà và lững thững đi bộ dọc theo con đường dẫn ra chỗ bến xe bus (vì Jenny đi bằng xe bus mà).Đây là lần đầu tiên tôi được đi dạo vào ban đêm thế này.Vì trước giờ thời gian quá eo hẹp đâu có thong thả được như hôm nay.Trời se se lạnh, ko khí trong lành dễ chịu thật.Trên đầu lại có một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp nữa chứ.Tâm hồn cứ lâng lâng, ko còn cảm thấy mệt mỏi nữa.Thật là kì diệu.
Đang nhắm mắt mơ màng thì bỗng tôi bị…vấp một hòn đá…thế là…a-lê-hấp… “ôm đất”….
-Ủa?Uno?Anh làm gì mà nằm giữa đường vậy?-giọng của Jenny vang lên bên tai.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, phủi quần áo và tìm cách trả lời câu hỏi của Jenny làm sao để khỏi bị “quê” chứ nếu mà khai thật vì mình “xớn xác” nên bị vấp té thì “ê mặt” lắm.
-Ờ…thì…ờ…anh…-tôi gãi đầu ấp úng.
-Phì…thôi em biết rồi, anh khỏi nói-Jenny nhìn xuống dưới chân tôi rồi phì cười.
Tôi chột dạ nhìn xuống thì…hỡi ôi!cái hòn đá-thủ phạm làm tôi “đo ván” đang nằm chình ình ngay đó, như đang chế giễu tôi.Seo muh tôi muốn đá nó một cái cho bõ ghét quá nhưng cũng may là kịp thời kiềm lại được chứ nếu ko thì cái chân tôi sẽ phải mang thương tật rồi (chân mềm làm sao địch lại đá cứng?)….
-Ô?lại gặp nhau nữa rồi àh?sao mà có duyên thế nhỉ?-ở sau lưng chúng tôi đột ngột vang lên một giọng nói và ngay sau đó là một đám người từ trong bóng tối bước ra.
*********************************
Jenny.
Tôi căng mắt ra nhìn và nhận ngay ra đó là tên “du côn” lần trước đã “trấn lột” 100.000won của Uno.Sao mà xui xẻo dữ vậy trời? Hồi h tôi đi một mình qua con đường này hoài ko sao.Vậy mà hễ cứ đi chung với Uno là lại gặp bọn chúng. “Ông” Uno này đúng là “sao chổi” của đời tôi mà!
-Cô bé này vẫn xinh tươi quá nhỉ?Đừng đi chung với thằng “công tử bột” này nữa!Đi với bọn anh đi!-tên đó lấy tay vuốt má tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Uno đã hất tay tên đó ra và gằn giọng:
-Mày muốn tiền tao sẽ cho.Nhưng đừng có mà động đến cô ấy!
-Hừ!Mày quý con bé này hơn tiền cơ đấy?Đã vậy “ông” đây ko thèm tiền nữa, “ông” đây sẽ bắt con bé này làm… “đồ chơi”.Để xem mày làm được gì nào?
Dứt lời, hắn phẩy tay một cái, lập tức bọn đàn em xung quanh liền giữ chặt lấy tay tôi kéo đi.
-Bỏ ra!Có ai ko?cứu với!-tôi ra sức vùng vẫy và cố gắng “rống” lên thật to nhưng vô ích.
-Buông cô ấy ra ngay-Uno gầm lên và chạy ngay đến, đấm cho 2 tên đang giữ tôi mấy cái.
Thấy “đàn em” của mình bị đánh, tên cầm đầu liền ra lệnh cho tất cả mấy tên còn lại xông vào đánh Uno.Tôi đứng ở ngoài tay chân luống cuống chẳng biết phải làm gì.Xông vào thì ko được mà bỏ chạy cũng ko xong, làm sao tôi có thể bỏ lại Uno mà chạy thoát thân được chứ?
***********************************
Uno.
Ko được rồi!Tôi ko thể địch lại được bọn kia.Càng lúc tôi càng thấy mình yếu đi.Lúc đầu còn đánh trả lại được nhưng giờ thì toàn là phải chịu đòn thôi.Nhưng tôi cũng sắp hết chịu đựng được nữa rồi.Jenny vẫn còn đứng đó.Trời đất ơi!tôi tưởng là cô ấy đã chạy về nhà lâu rồi mới phải chứ?Con bé này ngốc quá đi! “xử” tôi xong thể nào bọn nó cũng ko tha cho em đâu.
-Jenny chạy đi.Đừng lo cho anh!-tôi cố lấy hết chút sức lực còn lại để hét lên.
-Nhưng….nhưng….em…-Jenny vẫn chần chừ.
-Đi đi!-tôi quát.
Tôi vừa dứt lời, Jenny lập tức quay lưng và chạy đi ngay. Phù!cuối cùng cũng chịu nghe lời.Con bé này cứng đầu, bướng bỉnh thấy sợ.
************************************
Jenny.
Một ý tưởng vừa lóe sáng lên trong đầu tôi.Tại sao mình lại ko chạy về nhà kêu 4 người kia ra can thiệp chứ?Nhà của chúng tôi cũng ở khá gần đó mà?Tôi thấy mình “stupid” quá!
Nhưng chạy được nửa đường thì tôi bỗng khựng lại.Nếu h mà chạy về nhà rồi lại từ nhà chạy đến chỗ đó thì chẳng phải Uno coi như “hết đời” rồi sao?Ko ổn rồi, phải quay về cứu Uno ngay.
Tôi quay đầu chạy trở lại.Khi gần đến nơi, tôi hét lên thật to, cố tình để cho bọn kia nghe thấy:
-Police! Police đến.
Đúng như dự đoán, bọn “đầu gấu” vừa nghe thấy hai chữ “cảnh sát” liền lập tức bỏ chạy sạch trơn, ko còn một mống.Tôi lập tức chạy đến chỗ của Uno.Anh ấy nằm đấy, bất động.
-Uno!tỉnh lại đi.Bọn chúng đi cả rồi-tôi lay lay anh ấy.
Vẫn ko động đậy.Tôi bắt đầu thấy lo và sợ.Tôi nhấc đầu anh ấy lên đặt lên người mình.Trong bóng tối, dưới ánh sáng của chiếc đèn đường leo lét mặt của Uno hiện lên đầy những vết thương , và máu chảy ra cũng khá nhìu.Tôi hễ hoảng sợ là lại chẳng nghĩ được việc gì nên hồn nên chỉ biết ôm Uno và khóc mà thôi.
-Tỉnh lại…đi!Em van anh đấy….Chỉ cần mở mắt,…. anh bảo gì em …cũng làm-tôi nấc lên từng hồi.
-Có thật là anh bảo gì em cũng làm ko?-Uno đột nhiên lên tiếng.
-Uno?anh tỉnh rồi à?hay quá!Anh có sao ko?-tôi đưa tay “quẹt” nước mắt và hỏi dồn.
-Ko sao!Chỉ nhiu đây thôi thì nhằm nhò gì chứ?-Uno đứng dậy cười cười-mà có đúng là em sẽ làm theo những gì anh muốn ko?-Uno nheo mắt nhìn tôi
-Gì cơ?sao anh biết?-tôi ngạc nhiên hỏi lại.
-Em ngốc lắm!Anh giả vờ đấy.Mọi lời nói của em anh đều nghe rõ mồn một, có cần anh diễn tả lại ko?-Uno lại cười nhưng là một nụ cười hết sức nham hiểm.
Oh my God!Thì ra anh ta lừa mình.Vậy là nãy giờ mình tốn nước mắt một cách “lãng xẹt” sao?Cái tên chết bầm này, dám cho mình vào tròng.Đúng là cái đồ…cái đồ…Tôi cũng chẳng biết phải gọi anh ta là cái đồ gì nữa?Tôi lừ mắt nhìn Uno rồi bỏ đi….
-Jenny!chờ anh với!-Uno la lên và nhanh chóng đuổi theo.
Nhưng đang chạy bỗng nhiên anh ta khựng lại rồi từ từ gục xuống.Thấy vậy tôi đã định chạy lại xem thế nào nhưng rồi lại nghĩ nhỡ đâu anh ta lại lừa tôi thêm một lần nữa thì sao?Tôi đâu phải là con ngốc?Thế là tôi cứ mặc kệ và típ tục bước đi.Một phút…hai phút…ba phút…trôi qua.Uno vẫn ko đuổi theo.Tôi ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy Uno vẫn ở đó.Chắc lần này là thật!Tôi vội vàng chạy tới, đỡ Uno đứng dậy.
-Anh sao vậy?đau lắm huh?-tôi hỏi
-ko đau lắm đâu!chỉ hơi đau thôi.-Uno gượng cười.
-Giờ này mà anh còn đùa được sao?-tôi giận dỗi đập vai Uno một cái.
Thế là tôi đành phải dìu Uno “lết” bộ về nhà.Dạo này ông trời cứ hành hạ tôi.(nói thế ko sợ đắc tội với ông trời sao?).Hết Xiah rồi giờ lại đến Uno, làm chỗ dựa cho hai ông này đi mún mệt xỉu.Người nào người nấy nặng thấu trời ông địa!
-Đau quá Jenny!-Uno rên rỉ.
-Sao lúc nãy anh bảo là ko sao?-tôi trách.
-Vì…vì…anh ko mún em…lo lắng-anh ấy nói nhỏ, thật nhỏ.
-What?anh nói gì em nghe ko rõ? nhắc lại đi!
-Anh bảo là anh đùa đấy.-Uno nhắc lại.
-Ko phải!anh mới nói cái câu gì khác cơ.-tôi lắc đầu nguầy nguậy.
-Ko có gì hết mà.Thôi về nhà nhanh đi kẻo bọn kia nó lo.-Uno đánh trống lãng.
Anh ta rõ ràng là đang nói dối.Lúc nãy tôi nghe đúng là có chữ “em” gì gì ấy, ko thể nhầm được.Nhưng tại sao lại phải giấu nhỉ?Đồ con trai rắc rối!