Từ lúc tôi bước chân vào nhà của DB thì chưa một ngày được sống yên ổn.Vậy mà hôm nay lại được thảnh thơi, nhàn hạ thế này thì thật là một điều lạ hết sức.Mấy người đó hình như uống lộn thuốc hay sao í mà tự dưng ai cũng ngồi im lặng đọc sách, chẳng thèm gây rắc rối cho tôi nữa.Đây là chuyện đáng ăn mừng thế nhưng tôi lại chẳng thấy vui chút nào mà ngược lại, lại có linh cảm sắp có chuyện "bất bình thường" xảy ra.Thôi thì có ngồi một chỗ đoán già đoán non cũng chẳng ích gì, việc gì đến sẽ đến.Vì vậy nên tôi quyết định sẽ đi tham quan một vòng ngôi nhà này.Tuy phần kiến trúc bên trong tôi đã biết rõ nhưng còn bên ngoài thì hoàn toàn... "mù tịt" .
Nói cho chính xác thì đây là một ngôi biệt thự tuyệt đẹp.Nó rất rộng lớn, có đến tận 5 tầng,đặc biệt màu sơn thì hoàn toàn hợp với ý thích của tôi:GREEN, và được tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Muốn vào được nơi này thì phải vượt qua được một hệ thống bảo vệ hết sức hiện đại. Có lẽ vì thế mà tôi đã sống ở đây hơn 4 tháng trời rồi mà vẫn ko bị..."lộ".
Còn công ty đại diện thì...họ đã biết bí mật này lâu lắc lâu lơ roài.Mới đầu họ cũng đâu có chấp nhận nhưng nhờ anh Vincent-người quản lý của DB nói đỡ cho nên tôi mới được sống chung với mấy người DB đấy chứ.Nhưng mà ở đời thì phải "có qua có lại mới toại lòng nhau", chuyện này cũng thế. Họ cho tôi ở đây với điều kiện là tôi phải....ừm thôi, chuyện này để khi khác típ tục, còn bây giờ thì phải tận hưởng bầu không khí tươi mát này đã....
Ở xung quanh ngôi biệt thự này là một thảm cỏ xanh mượt, trải dài bất tận với khá nhìu loại hoa lạ, thảo mộc quý hiếm. Ko những thế ở gần đó còn có một con suối chảy róc rách suốt ngày đêm. Quả thật nơi đây là một bức tranh phong cảnh hoàn hảo nhất (mặc dù vẫn biết mấy thứ ấy chỉ là...đồ giả).Chẳng biết để tạo ra được một nơi thế này thì tốn bao nhiu tiền?Nội tiền đất thui chắc cũng lên tới con số tỉ (tuy nơi đây thì chẳng phải là trung tâm thành phố nhưng mà cũng ko có cách xa cho lắm) Mấy người này đúng là dư tiền quá ko biết để đâu hay sao ấy?Trên thế giới còn thiếu gì trẻ em, người nghèo cần tiền, đem cho họ có phải là hay hơn ko?Chẳng có lòng nhân hậu gì cả...
Đang đứng thả hồn lên tận 9 tầng mây thì bỗng dưng thấy Uno, trên tay cầm một tờ giấy gì đó, dáng vẻ thất thần.Mọi khi thì thấy mặt tôi ở đâu anh ta liền "phi thân" tới và huyên thuyên đủ điều vậy mà giờ lại "làm lơ".Chắc chắn là đang gặp phải một điều gì đó rất khủng khiếp?
-Này,anh sao vậy?ko khỏe ở đâu à?-tôi chạy theo ân cần hỏi thăm
-Oa oa oa Jenny ơi!anh...hic... sắp... phải...hic... đi... "chầu ông bà" rồi-Uno như bừng tỉnh, anh ta quay sang tôi với một khuôn mặt đầm đìa nước mắt và nói trong nghẹn ngào.
Nghe anh ta nói xong tôi chỉ biết há hốc mồm và đứng trơ mắt ra nhìn.Những điều đó là sao?Thật hay giả?Uno đùa àh?ko!nhìn anh ta lúc này chẳng giống như đang đùa chút nào.Thật ra đã có chuyện gì xảy ra với Uno?Mọi câu hỏi cứ hiện lên khiến đầu óc tôi rối tinh.
-Nào nào, chúng ta vào nhà đi rồi tính-tôi đành kéo anh ta vào trong
Mọi người khi thấy Uno cũng đều hết sức ngạc nhiên, phản ứng giống hệt như tôi lúc nãy.Sau khi dỗ dành+an ủi+dọa nạt thì cuối cùng anh ta cũng chịu nín.
-hôm nay đi khám bệnh bác sĩ đã nói gì hả?-Max hỏi Uno
-Khám bệnh?anh ta bị gì sao?-tôi thắc mắc
-Thì mấy ngày trước nó bảo là bụng có vấn đề nên bố khuyên đi khám đấy mà-Xiah giải thích-nhưng mà theo như những dấu hiệu mà nó đưa ra thì bố nghĩ đâu đến nỗi tồi tệ thế?-Xiah quay sang nhìn Uno
-Thì tôi cũng nghĩ thế nhưng mà kết quả lại ko vậy.Các cậu biết tôi mắc phải bệnh gì ko?-anh ta lại bắt đầu mếu máo.
Trông Uno lúc đó thật sự là khiến tôi rất đau lòng.Bình thường anh ấy vui vẻ là thế vậy mà giờ đây lại suy sụp, cứ như là ko còn chút sinh khí nào nữa ấy.Đã vậy mấy người còn lại cứ nhảy dựng lên,quát tháo om sòm bắt anh ấy phải nói.Tôi ko thể cầm lòng nổi.Tôi chạy lại ôm và dỗ dành Uno.
-Các anh đừng có như thế được ko?để anh ấy được yên một chút đi.-tôi gắt- nào Uno, chúng ta đi thôi-tôi đỡ anh ta dậy và dìu lên trên phòng.
Hai chúng tôi cứ ngồi im suốt 3 tiếng đồng hồ.Tôi đợi cho anh ta bình tĩnh lại rồi mới dám mở miệng hỏi han:
-Anh ko sao rồi chứ?
Uno vẫn im lặng, bầu không khí trong phòng lúc này thật sự rất ngột ngạt.
-Chắc là em đã làm phiền anh rồi.Em đi ra ngoài để cho anh được ở một mình nhá!Có gì thì gọi em-tôi đứng dậy định mở cửa bước ra ngoài thì...đột nhiên Uno nắm tay tôi kéo lại
-Đừng đi.Em...em....có thể...ôm anh một chút được ko?-anh ta rụt rè đề nghị
-Uhm-tôi nhẹ nhàng ôm anh ấy vào lòng, vuốt vuốt mái tóc và khe khẽ hát một bài dân ca mà Jung Hoon ngày xưa vẫn thường hát ru cho tôi ngủ.Uno dần dần thiếp đi trên vai tôi.....
-Cậu ta sao rồi?-Hero thò đầu vào phòng thì thào hỏi.
-Suỵt!Chúng ta ra ngoài rồi nói-tôi đắp chăn cho Uno rồi cùng Hero đi xuống lầu.
Ở dưới này mọi người đang chuyền tay nhau tờ giấy kết quả khám bệnh của Uno. Phải nói là chữ nghĩa trong đó thật sự là rất "kinh hoàng". Đọc đi đọc lại muốn "lồi" cả 2 mắt mà vẫn chẳng thể nào dịch ra được ông bác sĩ đó muốn nói gì vì ông ta viết... quá xấu. Ngay cả đến bác sĩ tương lai Xiah cũng đành chào thua. Vậy là mọi người đành phải ngồi đợi cho đến khi Uno tỉnh dậy thì mới biết được ngọn ngành của sự việc.
-Bây giờ thì đã có thể nói cho chúng tôi biết cậu bệnh gì rồi đúng ko?-Micky hỏi thẳng ngay khi vừa thấy Uno.Anh ta chắc là rất sốt ruột rồi.
-Các cậu đọc mà vẫn ko biết sao?Tôi bị một căn bệnh hết sức nan y, khó lòng mà qua khỏi đó là..."ruột lòi tới háng" (câu này hơi bị thô tục)
-HẢ???-tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi lại khi nghe câu nói của Uno-phì....ha...ha...ha-sau đó ai nấy đều ôm bụng cười nghiêng ngửa.
-Có thôi ngay ko hử?nỡ lòng nào mà các người có thể cười trên nỗi đau của người khác được cơ chứ?-Uno hét lên
-Hồi nào đến giờ tôi chưa từng nghe qua cái bệnh gì mà kì cục đến vậy đấy? Anh có nhầm ko hả?-Xiah vừa cười vừa hỏi Uno.
-Nhầm thế nào được?Rõ ràng trong này ghi như vậy mà.Nhìn xem-Uno chìa ra cho mọi người cái tờ giấy khi nãy-Đây, dòng này:"RLTH"-Uno chỉ tay vào dòng chữ nhỏ xíu.
-Ông nội!đó là chữ viết tắt cơ mà!toàn là suy diễn-Max phẩy tay.
-Ừ tôi suy diễn vậy thì cậu dịch giùm đi xem nào-Uno mặt mày hầm hầm nhìn Max.
-Thôi cho tôi xin đi!đến nước này mà còn gây với nhau à?- Hero nhăn nhó-đúng là dòng chữ này tối nghĩa thật.Xiah!cậu cũng là người trong ngành chắc phải đoán ra được chứ?-anh ấy quay sang hỏi bố tôi.
-Đấy thấy chưa?chỉ có cái tên đó là đúng nhất thôi-Uno hớn hở khi thấy Xiah nhún vai tỏ vẻ chịu thua.
Đúng là ngoài cái tên bệnh quái dị ấy ra thì chẳng còn có cái tên nào khác phù hợp cả.Chúng tôi đành ngồi im lặng. Một lúc sau, bỗng một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi.
-Đúng rồi!sao lại ko nghĩ ra sớm vậy nhỉ?mình ngốc quá-tôi vỗ vỗ tay lên trán- bố!hay là mình thử gọi điện thoại hỏi trực tiếp bác sĩ đi!-tôi đưa ra đề nghị.
-Thông minh lắm-mọi người đều đồng thanh khen làm lỗ mũi tôi muốn nổ tung.
Sau 15 phút đàm thoại với vị bác sĩ kính mến đã khám cho Uno, Xiah cúp máy xuống cái rụp và cười sặc sụa.Ai nấy đều trố mắt ra nhìn hành động lạ thường kia của anh ta.Ko bít đã nghe được gì mà lại "lên cơn" như vậy nhỉ?Ko thể hỉu nổi.
Thêm 15 phút chờ cho Xiah cười xong, cộng thêm 15 phút nghe anh ta truyền đạt lại "di chỉ" của ông bác sĩ tổng cộng là hết 45 phút chúng tôi đã biết được sự thật.
Cái dòng chữ ghi tắt kia (RLTH) thật sự ra là "rối loạn tiêu hóa" vậy mà chúng tôi lại dịch ra thành "ruột lòi tới háng" thật đúng là hết biết.Một bài học "xương máu" được rút ra: "đi khám bệnh phải hỏi cho thật rõ ràng đừng có ba chớp ba nháng mà đọc bệnh này thành bệnh kia" (trích nguyên văn bởi Xiah).