Hôm nay là chủ nhật, mọi người đều được nghỉ thế mà mới sáng bảnh mắt ra đã ko thấy một mống nào.Nhưng vậy cũng tốt, một mình tôi có thể làm vua một cõi. Đỡ phải nhìn thấy mấy cái gương mặt "ác quỷ".Tôi nhắm mắt, dang 2 tay ra và hít thở ko khí trong lành
-CỐP-đầu tôi va phải một cái đầu khác khiến cho cả hai ngã dúi dụi.
Chẳng phải là đi hết rồi àh?Sao lại còn người nào ở đây? Tôi đưa tay xoa xoa cái đầu. Mở mắt ra thì....
-Là anh sao?.....Là cô sao?-tôi và Micky đồng thanh hỏi.
-Có sao ko?-Micky đưa tay đỡ tôi đứng dậy
-Tạ ơn Chúa, tôi ko sao.Chỉ bị u đầu một cục thôi-tôi trách móc
-Phì...-Micky phì cười.
Ko biết trước đây thì sao nhưng từ lúc bắt đầu sống chung với 5 người bọn họ tôi chưa bao giờ được thấy Micky cười.Phải công nhận lúc anh ta cười lên trông cũng đẹp "giai" khiếp.
-Ột....ột-một âm thanh vang lên từ bụng của tôi
-Con gì kêu vậy nhỉ?-Micky nhìn quanh tìm kiếm.
-Con gì là con gì?Bụng tôi đấy-tôi nhăn mặt xoa xoa cái bụng đang lép kẹp-Mà bọn họ đi đâu cả rồi?-tôi hỏi
-Chúng nó đi xả stress rồi-Micky đáp.
-Thế sao anh ko đi?
-Tôi ko thích những nơi đông người, ồn ào, náo nhiệt.
Ối giời! Mới 19 tuổi đầu mà cứ như là 89 vậy.Đúng là ông cụ non-tôi lẩm bẩm. Mà cũng lạ thật! Anh ta ko thích những nơi đông người, ồn ào, náo nhiệt vậy mà lại đi làm ca sĩ. Ko thể hiểu nổi.
-Này, ăn sáng đi chứ?-tôi lên tiếng hỏi.
-trong nhà chẳng còn gì ăn đâu. Lúc nãy, trước khi đi bọn nó vơ hết sạch thức ăn rồi. Bụng tôi cũng đang bị rỗng đây.-anh ta đáp gọn lỏn
-Vậy thì chúng ta đi ăn đi, sẵn tiện ghé qua siêu thị lun.Tôi thấy trong tủ lạnh cũng hết đồ ăn rồi.-tôi rủ rê.
-Nhưng mà...-Micky lừng khừng
-Sao?bọn họ đi chơi mình cũng phải đi chứ?Ngu gì nằm nhà?-tôi kéo tay anh ta đi
-Phải hóa trang đã chứ!-Micky giựt tay lại
-để con giúp cho-tôi sốt sắng kéo anh ta lên phòng.
20 phút sau một nhân vật nhìn hệt như người ngoài hành tinh xuất hiện.Đầu đội mái tóc giả bù xù quăn tít.Mắt đeo kính đen, miệng bịt khẩu trang.Đó là mẹ Micky yêu "vấu" của tôi.
-Cái quái gì thía này?-Micky nhăn nhó khi thấy mình trong gương.
-Vậy là đẹp lắm rồi, đi thôi.-tôi kéo anh ta đi.
Vừa bước ra ngoài đường là mọi người đều đổ dồn mắt về phía chúng tôi (nói một cách chính xác hơn là nhìn Micky nhưng vì tôi đi chung nên cũng ko thoát được "tia chiếu") Lúc đầu tôi chỉ định trêu đùa Mic một chút thôi, nên mới hóa trang cho anh ta thành ra như thế. Nhưng bi h thì thật sự rất hối hận (vì tôi đâu phải là đứa mún trở thành tâm điểm của sự chú ý đâu cơ chứ?) Vậy nên cuối cùng tôi phải lôi anh ta vào một shop thời trang để "tút" lại nhan sắc cho anh ta…
Tôi cứ nghĩ mình sẽ được chiêu đãi một bữa ăn thật ngon trong một nhà hàng sang trọng nào đấy nhưng ko ngờ Mic lại là một tên keo kiệt, bủn xỉn. Anh ta dẫn tôi đến một quán bán SUSHI KIMBAB.Tuy nó ko đến nỗi ọp ẹp, nghèo nàn nhưng với 1 ngôi sao "sáng chói" như Mic mà lại ăn ở đấy thì đúng là ko thể tưởng tượng nổi.
Khi Mic vừa đẩy cánh cửa định bước vào thì tôi vội kéo anh ta lại:
-Anh định vào đó thật đấy hử?
-Ko thật thì giả chắc?-Mic hỏi lại bằng giọng khó chịu.
-Nhưng 1 người như anh mà vào đây thì mọi người sẽ cười cho đấy!-tôi giả vờ hù dọa.
-Ai cười mặc họ.Cười thì cùng lắm là hở 10 cái răng thôi.-Mic bình thản đáp và típ tục bước vào trong.
Trời ơi! Thằng cha này đúng là đồ…phớt đời. Nhưng anh ta ko nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho 4 người còn lại của DB chứ? Ai đời một ngôi sao nổi tiếng lại đi vào cái quán này. Nhất định sẽ có những lời bàn tán ko hay và sẽ ảnh hưởng ko ít thì nhiều đến danh tiếng của cả 5 người. Và hơn hết, đó là tôi ko hề thích món này một chút nào. Cứ để tình trạng này thì chắc là tôi sẽ phải ăn món đó mất. Ko được, phải cản anh ta lại.
-NHƯNG MÀ TÔI KO BIẾT ĂN MÓN NÀY-tôi đứng giữa đường hét lên.
-Ê, sao lại nói to như thế? Tôi có bị điếc đâu?-anh ta vội chạy tới bịt mồm tôi lại, cúi đầu xin lỗi mọi người xung quanh và thì thầm vào tai tôi.-Có thật là ko biết ăn kimbab ko? Người HQ mà ko ăn được món này thì lạ thật?
-Tôi là người Mĩ gốc Hàn-tôi đính chính lại lời nói của Mic- Mùi rong biển khiến tôi ko thể chịu được.Lúc 7 tuổi tôi có nếm thử một lần.Đấy là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.-tôi vừa nói vừa rùng mình.
-UH phải công nhận là rong biển rất khó ăn nhưng nếu quen rồi thì đâm ra "nghiện" đấy.Mùi, hương vị của nó thật là ko thể quên được -Mic mơ màng.
-Hey!đang nằm mơ giữa ban ngày đấy hử?-tôi vẫy vẫy tay trước mặt anh ta
-Mún ăn gì?-anh ta quay sang hỏi tôi
Cái đồ bất lịch sự.Nói năng gì cứ trống ko, cộc lốc.-tôi lầm bầm trong miệng. Anh ta sợ nói nhiều một chút thì sẽ chết hay sao ấy. Người gì mà tiết kiệm lời đến mức tối thiểu.
-Anh hỏi tôi hả?-tôi giả vờ hỏi lại
-ko cô thì ai vào đây?chẳng lẽ nói với cây cột hay sao chứ?hỏi nhảm!-Mic càm ràm.
-vậy thì đi ăn mì lạnh đi!-tôi đề nghị
Bỗng nhiên từ trong quán bước ra một người đàn bà có lẽ đã luống tuổi rồi.Thân hình bà ta phải gọi là "đẫy đà", béo múp béo míp.Mái tóc thì xoăn tít giống như mái tóc giả anh ta đội lúc nãy.Đã vậy khuôn mặt còn có thêm một cái nốt ruồi.Nhìn bà ta là tôi liền liên tưởng ngay đến mấy bà mối thời xưa ở TQ. Trên tay bà ta có bưng một chậu nước, bà ta liền hất thẳng vào chúng tôi:
-Có ăn thì đi vào còn ko thì xéo!Mới sáng sớm đã ám rồi-trước khi bước lại vào quán bà ta để lại một câu nói khó nghe.
Phải chi nước mà bà ta cho chúng tôi là nước trắng ko cũng đỡ nhưng đây là nước đã dùng để ...rửa chén.Đầu tóc, quần áo chúng tôi đều ướt nhèm nhẹp và dính đầy mấy cái thức ăn thừa.
-Tại cô cả đấy.Lúc đầu để tôi vào ngồi ăn thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.-Mic tức giận.
-Tại tôi sao?là anh chứ bộ!tôi đã bảo đừng vào mà anh cứ đứng dây dưa trước cửa quán người ta làm chi?-tôi đáp trả
-Cô... cô là đồ ngậm máu phun người-Mic chỉ tay vào mặt tôi và hét lên
-Anh nhìn tôi đi!máu còn ko đủ nuôi cơ thể tôi nữa là, đào đâu ra mà phun anh chứ?-tôi vênh mặt lên nhìn anh ta với một con mắt đầy thách thức.