Cô nhất định phải nghĩ cách để hắn khôi phục thị lực.
"Lôi tiên sinh, tôi có một đề nghị. Chỗ chúng ta rất gần biển, nếu anh không ngại, chúng ta cùng đi ngắm biển đi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Lãnh Tử Tình nói. Cô nhớ có một người bạn từng nói, trong không khí ở bờ biển có anion, rất tốt cho sức khỏe. Hít thở nhiều không khí này, sẽ tăng cường khả năng miễn dịch của cơ thể.
"Ồ? Ngắm biển? Được." Trong giọng nói của Lôi Tuấn Vũ có sự kinh hỉ.
Vốn là một đề nghị rất tốt rất tốt, nhưng vì sự cố chấp của Lôi Tuấn Vũ, khiến cho Lãnh Tử Tình hối hận vì sự kích động của mình.
"Hàn tiểu thư, em muốn anh đi chen xe buýt sao? Em cảm thấy anh như vậy thích hợp sao?"
Lôi Tuấn Vũ trêu chọc, hiện giờ một chút tâm lý tự ti cũng không còn!
Lãnh Tử Tình không khỏi đảo trắng mắt! Thật là!
"Vậy chúng ta bắt xe đi! Nhưng e là lúc về phải đi bộ một đoạn đường." Lãnh Tử Tình đề nghị. Kỳ thật, chỗ bọn họ đi rất gần bến xe buýt! Hắn lại còn kén cá chọn canh!
"Bắt xe? Hàn tiểu thư, theo như em nói, lúc trở về, chúng ta phải đi bộ rất xa, em cho rằng thích hợp sao?" Lôi Tuấn Vũ vẫn không hài lòng.
Sao Lãnh Tử Tình cứ cảm thấy hắn đang so đo với mình nhỉ?
"Lôi tiên sinh, vậy anh muốn tìm một lái xe sao?" Lãnh Tử Tình nhẫn nhịn đưa ra đề nghị tốt hơn.
"Chẳng phải em có bằng lái xe sao?" Lôi Tuấn Vũ chậm rãi nói.
"Tôi… sao anh biết tôi có bằng lái xe?" Lãnh Tử Tình hồ nghi nhìn hắn.
"Hộ lý chăm sóc đặc biệt chẳng lẽ không có bằng lái xe sao?" Lôi Tuấn Vũ nói không chút sơ hở.
"Tôi có bằng lái xe, nhưng mà…" Lãnh Tử Tình đầu đầy mồ hôi lạnh, cô cũng chỉ là có bằng lái xe mà thôi! Cô có thi lấy bằng lái xe, nhưng hình như thi xong là đã công thành danh toại, không hề có kỹ thuật kinh nghiệm gì đáng nói.
"Có, chẳng phải là xong sao! Lái xe của anh!" Lôi Tuấn Vũ vươn tay, nắm lấy tay Lãnh Tử Tình, nói, "Đi thôi!"
Lãnh Tử Tình bị hắn dọa cho sửng sốt, hắn lại rất tự nhiên, cứ như vậy mà nắm tay cô!
Cô lại không thể gạt ra, ra khỏi cửa, hắn sẽ không còn dương oai như vậy nữa!
"Lôi tiên sinh, tôi thấy hay là để thư ký hoặc lái xe của ngài…"
"Em định ăn ngủ ở bờ biển sao?" Lôi Tuấn Vũ đột nhiên nói, Lãnh Tử Tình không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì lối tư duy thay đổi đột ngột này của hắn.
"Hả?"
"Nếu không muốn, thì mau đi thôi! Thời gian hẳn là không còn sớm đâu!"
Lãnh Tử Tình đành phải căng da đầu, đi lên trước, nắm tay hắn, ý bảo hắn cẩn thận bậc thang gì đó.
Cô phát hiện hắn rất mẫn cảm, đi xuống bậc thang thậm chí còn thành thạo hơn cô. Còn cô vì quá chú ý dưới chân hắn, ngược lại chính mình suýt bị sẩy chân. Nếu không phải là Lôi Tuấn Vũ nắm lấy tay cô, cô thật sự là sẽ ngã nhào.
"Hàn tiểu thư, sao anh lại cảm thấy người không nhìn thấy gì là em nhỉ?"
Trêu chọc như vậy khiến mặt Lãnh Tử Tình từng đợt trắng bệch. Hắn lại thế nữa rồi!
Đỡ hắn lên xe, Lãnh Tử Tình ngồi vào ghế lái. Cài dây an toàn, Lãnh Tử Tình hít sâu một hơi.
Chết thật! Động tác gì đây, cô bây giờ lại còn phải đưa hắn đi nữa chứ! Chẳng lẽ hắn một chút cũng không lo lắng sao?!
Khởi động xe, Lãnh Tử Tình vừa vào số, Lôi Tuấn Vũ liền cất tiếng nói.
"Em không cài dây an toàn cho anh sao?" Khuôn mặt kia lộ ra nụ cười chết người.
"Anh… không tự cài được sao?" Lãnh Tử Tình xem xét hắn, rõ ràng ở ngay bên cạnh hắn, việc nhỏ như vậy, đáng lẽ hắn có thể làm được mới phải.
"Hàn tiểu thư, em thật sự rất có kinh nghiệm về phương diện hộ lý sao? Em đối xử với người mù đều với thái độ này sao?!"
Một câu chất vấn khiến Lãnh Tử Tình á khẩu không trả lời được, không khỏi mắng thầm trong lòng! Không thích, thì anh cứ đổi người khác là được chứ sao!
Vươn ngang người sang trước người Lôi Tuấn Vũ, định cài dây an toàn cho hắn. Nhưng chính mình bởi vì dây an toàn không đủ, không thể không ghé sát vào người hắn, tư thế mờ ám này khiến cho cô bối rối xấu hổ cực độ!
Khó khăn lắm mới cài xong dây an toàn cho hắn, cô mới giận dữ trừng mắt lườm hắn một cái! Đàn ông thối! Lại không hề giúp chút nào!
Khởi hành, Lãnh Tử Tình cứng ngắc duỗi thẳng cánh tay nắm lấy tay lái, tốc độ chẳng khác nào một con rùa.
Xe bởi vì tốc độ quá chậm, liên tục rung lắc.
"Tăng ga, đổi số!" Lôi Tuấn Vũ chậm rãi nói.
"Câm miệng!" Lãnh Tử Tình quát, lại đột nhiên phát hiện mình có chút quá đáng rồi. Trong lúc vào số, xe đột nhiên dừng lại, nảy lên hai cái, chết máy!
Ông trời ơi! Lòng bàn tay Lãnh Tử Tình đã đầy mồ hôi. Lúc này vừa mới ra khỏi cửa nhà.
Cũng may chỗ này không có bao nhiêu xe.
Lại nhìn sang Lôi Tuấn Vũ, lại giống như một người không có việc gì, còn mở nhạc trên xe, giai điệu du dương như đang cười nhạo sự vụng về của cô vậy.
Lãnh Tử Tình không khỏi nghiến răng, liền tắt ngay nhạc đi! Khởi động lại xe, thật cẩn thận khởi động. Vắt óc nhớ lại kỹ thuật, tăng ga, đổi số, đèn xi nhan… Tầm mắt không ngừng đảo qua gương chiếu hậu hai bên sườn xe, mặt mày nhăn nhó.
"Hàn tiểu thư…"
"Không được nói!" Lãnh Tử Tình tức giận nói. Trình độ của cô hoàn toàn không cho phép quấy rầy.
"Hà." Lôi Tuấn Vũ không khỏi cười khẽ.
"Anh còn cười? Anh không sợ tôi trực tiếp đưa anh về nhà bà ngoại anh à!" Lãnh Tử Tình lái xe trên làn xe chậm, so với sự căng thẳng lúc trước, lúc này dường như đã tốt hơn một chút.
"Đi cùng với em, anh không oán không hận!" Lôi Tuấn Vũ không khỏi huýt sáo.
Chết thật! Hắn có thể đừng quyến rũ cô như vậy nữa được không! Thật là đủ tình tứ!
"Hừ!" Lãnh Tử Tình cười lạnh. Mặc kệ hắn! Cô cẩn thận quan sát tình hình giao thông phía trước, không thể phân tâm.
"Sao lại dừng lại?" Lôi Tuấn Vũ không có gì để nói.
"Đèn đỏ!" Lãnh Tử Tình cũng lười giải thích.
Chờ đợi từng giây từng phút như vậy, lại giống như dài bằng cả thế kỷ. Lãnh Tử Tình không khỏi bắt đầu đánh giá Lôi Tuấn Vũ. Tâm lý hắn rốt cuộc là như thế nào? Vì sao lại dung túng với cô như vậy?! Chỉ bởi vì có sự thân mật xác thịt?!
Thật là đủ xấu xa! Đàn ông không có thứ gì tốt cả! Chính là động vật thú tính! Lãnh Tử Tình không khỏi mắng thầm trong lòng.
"Tin tin tin", xe phía sau nhấn còi. Lãnh Tử Tình lúc này mới phát hiện đèn tín hiệu sớm đã chuyển sang màu xanh.
Lãnh Tử Tình luống cuống tay chân bắt đầu khởi động xe. Lại vội đến mức gạt nhầm cần số.
"Sai cần số rồi!" Lôi Tuấn Vũ đưa tay đặt vào cần số, nhẹ nhàng gạt sang một số.
"Chết thật! Tôi đương nhiên biết, anh đừng có làm rối lên!" Lãnh Tử Tình tức giận nói. Nếu không phải hắn khăng khăng ép cô lái xe, thì sao có thể xảy ra nhiều tình huống như vậy?!
Cô lúc này vẫn còn đang chần chừ ở trước vạch đi bộ!
Xe phía sau ra sức nhấn còi, cảnh sát giao thông ở phía trước cũng tò mò đi tới.
"Tiểu thư, xe của cô xảy ra vấn đề gì sao?" Cảnh sát giao thông cau mày hỏi, rất hiển nhiên là Lãnh Tử Tình đang cản trở giao thông.
"Ồ. Không có, lập tức đi ngay!" Lãnh Tử Tình xấu hổ cười cười, cuối cùng cũng lái xe đi khỏi.
Lôi Tuấn Vũ lại còn cười ra tiếng.
"Lôi tiên sinh, anh cười cái gì?!" Lãnh Tử Tình hận không thể bẻ sạch cả hàm răng trắng bóng của hắn! Cho hắn cười! Mắt hắn nhìn không được, tâm tình lại không tệ!