365 Ngày Hôn Nhân

Chương 218

Trước Sau

break

"Không có… em… chỉ là muốn hỏi anh một chút… Cái máy tính ở trên tủ đầu giường…"

"Ồ, đó là của em. Được rồi, mở cửa cho anh."

Lãnh Tử Tình sửng sốt, vội vàng chạy ra cửa. Cửa vừa mở, oa…

Ôi trời ơi! Hoa hồng xanh. Một bó hoa hồng tràn ngập màu xanh lam. Màu xanh lam no đủ đến mức dường như có thể vắt ra nước, toàn bộ đều là ánh sáng lấp lánh! Thật xinh đẹp động lòng người như chính cái tên của nó!

"Vợ yêu, lễ tình nhân vui vẻ!" Giọng điệu Lôi Tuấn Vũ tràn đầy từ tính. Tay kia còn cầm một cái túi.

Lãnh Tử Tình bị cảnh trước mắt dọa sợ ngây người! Màu xanh lam yêu kiều càng phát ra sức mê hoặc chết người. Hôm nay là ngày lễ tình nhân, vì sao lại tặng cô hoa hồng xanh?! Loại hoa quý báu như vậy! Là bởi vì nó là do hoa hồng nhuộm màu mà thành sao? Là bởi vì, nó mất đi quá khứ, nên không thể là chính nó nữa sao? Lôi Tuấn Vũ sở dĩ tặng cô bó hoa này, chẳng lẽ nguyên nhân là vì cô bị mất trí nhớ sao?

"Vợ yêu, em định để anh bị đóng băng ở bên ngoài như thế này cả đêm sao?" Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, Lôi Tuấn Vũ cười trêu chọc.

Lãnh Tử Tình vội vàng nhận lấy bó hoa, để hắn nhanh chóng vào nhà. Vội vàng tìm bình hoa, cắm cả bó hoa vào đó.

"Vì sao lại tặng em hoa hồng xanh?" Lãnh Tử Tình vờ như vô tình hỏi.

"Ha ha, bởi vì đây là loại hoa hồng quý báu nhất trong tiệm hoa! Xứng với vợ yêu của anh, quả là thích hợp nhất rồi!" Lôi Tuấn Vũ ung dung nói. Hắn đang bày những thứ ở trong túi kia lên bàn ăn.

"Thật ra, em cũng giống như bó hoa hồng này vậy." Lãnh Tử Tình đùa nghịch bó hoa, ghé mũi vào ngửi, mùi hương này, không mang theo mùi son phấn nước hoa, chỉ là bản thân hoa hồng đơn thuần, quả thực là hương thơm hợp lòng người.

"Không, em là bông hồng đẹp nhất trong lòng anh!" Lôi Tuấn Vũ bước tới, từ sau lưng ôm trọn lấy thắt lưng Lãnh Tử Tình.

Lãnh Tử Tình cứng đờ, không được tự nhiên muốn giãy ra, nhưng lại không chống lại được vòng tay của hắn, cô không khỏi có chút ngượng ngùng: "Không phải! Em muốn nói, hoa hồng này ban đầu vốn là màu trắng, bây giờ đã bị nhuộm thành màu xanh lam, mất đi hương sắc ban đầu. Em chẳng phải cũng như vậy sao?"

Lôi Tuấn Vũ nở nụ cười: "Vợ yêu à, anh tặng em hoa hồng xanh không phải là muốn em khiến anh thấy tội nghiệp! Màu xanh làm cho nó càng thêm căng tràn sức sống! Nhìn thấy nó, anh liền nghĩ đến em! Thần bí như vậy, làm cho anh mê đắm như vậy!"

Ánh mắt có chút đăm chiêu tràn đầy tình yêu.

Lãnh Tử Tình bị hắn cưng nựng có chút không được tự nhiên, xoay người muốn đẩy vòng tay của hắn, lại khiến hắn giữ càng chặt!

"Anh…"

"Vợ yêu à, có nhớ anh không?" Lôi Tuấn Vũ tựa đầu vào trán cô, dịu dàng hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Anh! Nói gì vậy! Mau thả em ra! Em đi làm chút đồ ăn." Lãnh Tử Tình phụng phịu, có chút bối rối. Hơi thở hắn gần trong gang tấc, khiến cho lòng cô có chút nhộn nhạo.

"Anh hiện giờ chỉ muốn ăn em… buổi trưa vẫn còn… thoải mái chứ…" Lôi Tuấn Vũ ngậm lấy vành tai cô, tinh tế nhấm nháp.

"Ahhh" Lãnh Tử Tình kêu lên, tiếng kêu này lại có chút yêu kiều. Lãnh Tử Tình vội vàng vịn vào cánh tay hắn, đề phòng chính mình vì bị hắn gặm cắn trốn tránh không kịp mà ngã nhào.

"Ha ha, em có thể kêu lớn hơn một chút…" Lôi Tuấn Vũ cười đến rất đắc ý. Bàn tay to bắt đầu du ngoạn trên thân thể cô.

"Tuấn Vũ, anh… buông ra… đừng như vậy… chúng ta chẳng phải vừa mới… a--" Lãnh Tử Tình ra sức giãy dụa, lại khiến hắn xâm phạm càng nhiều.

Loạn rồi! Lúc buổi trưa bất tri bất giác đã cùng hắn một lần nữa lên giường, mãi cho đến khi chính mình tỉnh lại cũng không biết phải ngăn lại! Chính mình hoàn toàn bị kỹ xảo của hắn làm lung lay! Đầu óc căn bản là không có không gian để suy nghĩ, chỉ có thể bị động mà hưởng thụ. Hiện giờ, mới qua vài giờ, thế mà hắn lại muốn…

Không! Quyết không thể trầm luân như vậy nữa! Chẳng lẽ cô đã quên chính mình là ai sao?

Chẳng lẽ đã quên quan hệ của bọn họ rồi sao?!

"Tuấn Vũ, đừng! Đừng như vậy! Anh mau thả em ra!" Lãnh Tử Tình lấy hết dũng khí, đẩy mạnh Lôi Tuấn Vũ ra! Cuống cuồng chạy ra phía sau sô pha, đứng từ xa thở hổn hển trừng mắt nhìn hắn.

Lôi Tuấn Vũ nhướn mày nhìn cô, nói: "Vợ yêu à, sao anh lại cảm thấy lần này em nằm viện trở về, hình như rất bài xích anh ôm. Có phải là biểu hiện của anh hôm nay không được tốt… làm đau em hay là…"

"Đủ rồi!" Lãnh Tử Tình quả thực nghe không nổi nữa! Hắn có thể đừng nói những lời đen tối như vậy được không?! Cô thật muốn nói với hắn! Tôi đã khỏi rồi, hết thảy những loại hành vi trước kia của anh tôi đã nhớ ra hết rồi!

Lôi Tuấn Vũ nheo mắt nhìn dáng vẻ thẹn quá hóa giận của cô.

Lãnh Tử Tình quyết làm đến cùng, ngượng ngùng gượng cười hì hì hai tiếng, nói: "Em đói rồi! Có thể ăn cơm được không?"

Lôi Tuấn Vũ bí hiểm nở nụ cười, gật gật đầu, nói: "OK! Vợ yêu nói muốn ăn cơm, đây chính là thánh chỉ! Tiếp theo chính là bữa tối dưới ánh nến cho ngày lễ tình nhân của chúng ta!"

Lôi Tuấn Vũ vươn tay tắt đèn phòng khách, cả phòng khách đột nhiên một mảng tối đen!

"Á--" Lãnh Tử Tình cả kinh, đèn vừa tắt, trước mắt cô nhất thời một mảng tối đen.

Một bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy vai cô, cười nói: "Đừng sợ, vợ yêu, chồng yêu ở đây."

"Anh tắt đèn làm gì thế!"

"Bữa tối dưới ánh nến, chẳng lẽ lại còn phải bật đèn sao?!"

"Vậy sao anh lại đi lên lầu vậy?"

"Phòng ngủ trên lầu có nến!"

Tim Lãnh Tử Tình như muốn vọt ra khỏi lồng ngực! Cô tin hắn mới là lạ! Hắn nhất định là muốn cái kia… cái tên đê tiện…

"Ui da!" Lãnh Tử Tình vội vàng giả bệnh, ôm bụng.

Lôi Tuấn Vũ lại cười ôm cô lên, dõng dạc nói: "Ừ, vợ yêu, anh biết là em vẫn muốn! Đừng vội, chồng yêu đến đây!"

"Á--không phải, em đau bụng!" Lúc Lãnh Tử Tình bị ôm lên, có một cảm giác hoàn toàn tuyệt vọng.

"Đau bụng sao? Yên tâm đi! Vị bác sỹ già kia đã lén nói với anh, em chính xác là do tinh thần! Là vì nhớ anh mà thôi! Yên tâm đi, lát nữa anh sẽ khiến cho em thoải mái đến mức như bay lên tiên! Lại đây, bảo bối! Anh muốn để em trải qua một lễ tình nhân khó quên!"

Lôi Tuấn Vũ cười đến rất đắc ý.

Lãnh Tử Tình cảm giác được chân của cô bị ép đá mở cửa phòng, nháy mắt sau đó, cô liền bị ném lên giường, rơi đến mức hoa mày chóng mặt.

Tiếp đó, cái bóng đen kia liền bắt đầu cởi quần áo, chỉ chốc lát sau, một khối thân thể ấm áp đã áp sát lại.

Lãnh Tử Tình sợ tới mức quên cả chạy trốn. Nói là sợ, không bằng nói cô đã sớm quen với kiểu này rồi! Kế tiếp hắn sẽ hôn mình ở đâu, cô nghĩ đến liền thấy cả người phát sốt. Giây phút hắn tùy ý rong ruổi trên người mình, chính mình quả thực có một cảm giác như bay lên tiên. Không thể không nói, hắn quả thật là một người đàn ông biết làm chuyện yêu đương!

Phi phi phi! Cô hiện giờ sao lại có thể sa đọa đến mức này?! Hắn sở dĩ thuần thục như vậy, còn không phải là do phụ nữ đào tạo ra sao! Cái lịch sử làm người ta ghê tởm của hắn, cô chẳng lẽ đã quên rồi sao?! Cô sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?!

"Lôi Tuấn Vũ! Anh có thôi đi không!" Lãnh Tử Tình không thể nhẫn nhịn được nữa, một cước đá văng người đàn ông trên người ra, điên cuồng quát lên!

break
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc