Đinh Đang đi rồi, trời cũng đã tối, tôi chôn vùi trong bóng đêm.
Lời nói của Đinh Đang lặp lại vang vọng bên tai tôi, kỳ thật tôi không phải không hiểu đạo lý, bên cạnh cũng có bạn gái ly hôn , mấy ngày hôm trước còn có một vị bằng hữu gọi điện thoại nói: “Đinh Đinh, tớ đổi chồng mới.”
Tôi lúc ấy liền sửng sốt, cừ thật, cậu nói như thế nào ly liền ly, quá trình ly hôn thật giống như cắt một gốc cây cải trắng sao?
“Đinh Đinh, kỳ thật có đôi khi cảm thấy ly hôn thực đáng sợ, tất cả bạn bè thân thích đều tới khuyên ngăn cản, nhưng thực ra đến thời điểm ly hôn, chỉ cần một quyết tâm, ký chữ, hết thảy liền xong rồi.”
Tôi nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Tôi thật sự không thể tưởng tượng, ly hôn lại là chuyện ung dung nhẹ nhàng như vậy, một đôi vợ chồng không phải là trải qua từ thời kỳ yêu đương, mưa gió sao, chậm thì vài năm, lâu thì hơn mười năm, không có tình yêu cũng có tình thân đi, ly hôn, nói ly liền ly sao?
Đầu tôi phát đau.
Không đúng không đúng, tôi và Gia Tuấn sẽ không đi đến một ngày như vậy, câu ly hôn kia, chính là anh thuận miệng giả bộ nói đi?
Tôi thật muốn gọi điện thoại cho Gia Tuấn, tối nay anh ở bên ngoài ăn cơm, lát nữa anh trở lại chúng tôi đối mặt thế nào đây?
Tôi liền ngây ngốc như vậy ngồi ở trong bóng tối, quần áo mới bị tôi ngồi đến nhàu, suy nghĩ một chút, tôi rốt cục thay quần áo mới ra, kéo mở ngăn tủ ra, tôi đột nhiên đỏ mặt một trận, một cái tủ quần áo, hai bên ngăn tôi và Gia Tuấn mỗi người một bên, nhìn bên tôi, đầy ngăn tủ là tơ lụa vải vóc, chật đến không nhét được vào, liền giống như người đàn bè điên cuồng muốn giảm béo, rõ ràng biết cái bộ quần áo này không chứa được thân hình mập mạp của mình mà còn muốn liều mạng chen vào bộ đồ chật, còn bên Gia Tuấn đâu, trừ bỏ mấy bộ tây trang chỉnh tề, hai bộ quần áo ở nhà hưu, anh không còn gì khác nữa, so sánh mà nói, tủ quần áo của tôi giống như hầm ngầm của tham quan, bên Gia Tuấn kia lại chỉnh tề giống như phòng ốc sơ sài của quan thanh liêm, tôi nhất thời bị đỏ mặt.
Thích mua sắm, tôi trời sinh không có lực miễn dịch với các cửa hàng, lần nào tôi cũng đều kiệt lực khắc chế chính mình, tự nói với bản thân, không nên cứ hãm sâu mãi, bị ngôn từ ba hoa của người bán hàng che mắt, không cần mua không cần mua, nhưng mỗi lần đi qua quầy nữ trang, nhìn trang phục xinh đẹp, tôi rốt cục vẫn là bất động bước chân. Mà cuối cùng kết quả làm tôi nghiến răng nghiến lợi chính là, tôi lại bất đắc dĩ ôm một bộ hoặc là vài món quần áo trở về.
Gia Tuấn có phải vì nguyên nhân đó mà giận tôi hay không?
Nhưng mà tôi vắt hết óc ăn mặc đẹp, không phải là để làm cho anh thích tôi sao?
Gia Tuấn là luật sư, một vị luật sư cực sắc sảo cực thành công, lúc trước khi chúng tôi quen nhau, anh cũng đã có chút danh tiếng, chỉ là không có tự lập công ty. Hiện tại vài năm trôi qua, anh có phòng làm việc của chính mình, có trợ thủ, làm án kiện cũng dần dần lớn hơn. Một ít án kiện nhỏ, không cần anh tự mình đi làm, chỉ cần trợ thủ xuất mã, người trong ngành nghe thấy danh anh đều đã cho anh ba phần mặt mũi, Gia Tuấn mới ba mươi lăm tuổi, nhưng mà lại đánh thắng nhiều vụ kiện như vậy, anh thực sự đáng để làm cho tôi kiêu ngạo.
Rất nhiều thời điểm anh phải đi xã giao với khách hàng, lúc cần mang vợ theo, anh đương nhiên sẽ mang tôi theo, mỗi lần đến lúc đó, ta đều không chê vào đâu được, không kiêu ngạo không siểm nịnh lại dịu dàng động lòng người dựa sát vào anh, tôi cũng đã từng học đại học, biết khi nào nên cười khi nào nên trang trọng, cho nên tôi ngôn ngữ cẩn thận, cử chỉ cởi mở, khi xuất hiện ở cộng đồng, vợ chồng chúng tôi nói chung có thể nhất trí trong hành động.
Tôi chưa để Gia Tuấn mất mặt, thường xuyên lúc trở về, anh đều hài lòng khen ngợi tôi: “Đinh Đinh, ai cũng không đẹp bằng em.”
Tôi không chút nghi ngờ, anh là nói thật lòng, ngay cả lúc rảnh rỗi trong bữa cơm, mọi người nói chuyện phiếm, anh cũng sẽ tự nhiên ở dưới bàn, nắm tay tôi, hoặc là duỗi tay qua khoác lên một bên đầu vai tôi, khẽ vỗ nhẹ, che chở nói không nên lời.
Tôi yêu Gia Tuấn, Gia Tuấn cũng yêu tôi. Nhưng là vì sao người yêu nhất này lại dám nói ra một câu kinh thiên động địa như vậy?
Nghĩ không rõ, tôi làm sai cái gì, tôi không hiểu.
Miên man suy nghĩ thật lâu, tôi bỗng nhiên phát bực, chỉ vì một câu nói phá hỏng, tôi căng thẳng như thanh sắt, có thể Gia Tuấn chỉ là tùy tiện nói ra, dọa tôi thôi.
Đúng, tôi nhìn giờ, trời ạ, sắp mười giờ rồi, Gia Tuấn ở bên ngoài uống rượu sao? Vì sao lâu như vậy còn chưa trở về?
Tôi lập tức lấy di động gọi điện cho anh, đột nhiên, tôi giống như cô gái nhỏ lần đầu hẹn hò, cầm di động, tay run run, tim khẽ bay bay.
Điện thoại thông, tôi nhanh nhảu nói: “Gia Tuấn?”
Anh bên kia im ắng, không có tạp âm, anh trả lời, giọng nói vẫn như trước, nhưng dường như lại không có độ ấm gì , “Chuyện gì?”
Tôi ngập ngừng: “Chừng nào anh về?”
Bên anh trầm mặc một chút, tiếp đó trả lời: “Đinh Đinh, đêm nay anh không về, có hai người bạn tới đây, anh tiếp bọn họ.”