Tôi thay dép lê, ấn ấn vai ngồi xuống sô pha, vừa xem tivi, tôi không nhịn được liền hỏi: “Tổng tuyển cử Đài Loan có liên quan đến anh à.” Một tay đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay anh, lập tức chuyển kênh.
Gia Tuấn ngơ ngác nhìn màn hình, một kênh nào đó đang phát sóng 《Một Châu Lập Ba thanh tú》, hiện tại Châu Lập Ba (1) đang đứng trên đài dùng ngôn ngữ cơ thể một cách khoa trương để diễn giải.
Anh hỏi tôi: “Em đi đâu vậy?”
Tôi điềm nhiên như không mà nói: “Em về nhà cha mẹ ăn cơm, mẹ làm rất nhiều món ăn ngon, nhất thời tham ăn nên nán lại lâu một chút, đúng rồi, anh ăn cơm đi!”
Anh ê a vài tiếng.
Sau đó, anh cẩn thận hỏi tôi: “Em… không nói với cha mẹ chuyện của chúng ta chứ?”
Tôi hừ lạnh, “Nói để làm gì? Ly hôn là chuyện của hai chúng ta!”
Anh nhất thời ngây người, lời này không phải là phiên bản của anh sao?
Hai người chúng tôi im lặng xem tivi, thực ra tôi hiểu rõ, tuy rằng ngoài mặt hai người chúng tôi cố tình bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn có sóng ngầm tuôn chảy.
Hai người chúng tôi giống như trong trò chơi The King Of Fighters (2), giao đấu với kẻ ngang ngược trên phố.
Are you ready?
Phó Gia Tuấn (cột máu sắp cạn, vô cùng hoang mang khó hiểu ): ? #¥%… ? * Đinh Đinh đây là thế nào? Ngày hôm qua cô còn là con cừu non, ngày hôm nay đã biến thành một con Khôi Thái Lang (3)?
Đinh Đinh (cột máu đang đầy, bày sẵn trận địa sẵn sàng đón địch): *##¥#! #¥¥* Phó Gia Tuấn cái người này là đồ tồi, tôi còn chưa xuất tuyệt chiêu đấy nhé, anh sẽ hoàn toàn biến thành một vũng nước?
… … K. O… … …
Hai người im lặng xem tivi một hồi, tôi ngáp.
“Em đi ngủ đây.” Tôi nói.
Anh cũng đứng dậy, đi theo tôi vào phòng ngủ.
Tôi nhìn anh một cái, chộp lấy cái gối ở trên giường, ném vào trong ngực anh, sau đó tôi chỉ vào cánh cửa phòng ngủ.
“Ra ngoài! Sang phòng khác ngủ.”
Anh ngây ngốc ôm cái gối, rất là khó hiểu: “Đinh Đinh?”
“Không phải anh không muốn ngủ chung với em sao?”
Anh rõ ràng ngu ngốc chẳng biết phải làm sao, hoàn toàn không biết làm thế nào trả lời tôi. Tôi biết anh sẽ nghĩ, tôi hôm qua tôi còn dịu dàng ân cần, hôm nay tôi lại trở nên lạnh lùng, vì sao?
Tôi đi lướt qua anh đến nhà vệ sinh để rửa mặt, lề mà lề mề rửa mặt xong, sau khi lau hết nước trên mặt, tôi phát hiện thấy anh ôm cái gối, ngồi ở sô pha.
Tôi lại vào trong phòng ngủ lấy ra một cái chăn, vứt xuống dưới chân anh.
“Đừng nói rằng em không cho anh chăn nhé!”
“Đinh Đinh”
Tôi khoanh tay, dựa vào bên mép khung cửa.
Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Cuối cùng anh khó nhọc lắm mới thử nói chuyện với tôi: “Đinh Đinh… chúng ta nói chuyện được không?”
Được thôi, cuối cùng anh cũng muốn nói chuyện với tôi, tôi đang đợi.
Tôi trả lời, “Được, lược bớt mấy lời vô ích ở phần đầu đi, nói thẳng vào trọng tâm! Ở đây cũng không phải là tòa án, tay anh không cần đặt lên Hiến Pháp mà trịnh trọng tuyên thệ, anh chỉ cần nói ra chính xác suy nghĩ của anh là được.”
“Đinh Đinh.”
“Em đang nghe.”
Anh cắn môi, “Xin lỗi!”
Chết tiệt, anh thực sự không có gan mà, bây giờ mới nhớ tới chuyện nói xin lỗi tôi!
Tôi bình tĩnh nói: “Đừng nói câu này với tôi, loại phong cách này không phải là sở trường của anh! Anh muốn nói với tôi chuyện gì?”
“… Được, Đinh Đinh, thực ra anh đã muốn giải thích chuyện này với em từ lâu, quan hệ giữa anh và Quách Sắc, tụi anh biết nhau một năm về trước.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh.
“Tụi anh… Ban đầu là bạn bè, sau đó có một lần anh uống rượu say, cho nên tụi anh đã…”
Tôi bỗng nhiên thẹn quá hóa giận, hóa ra là tôi nhân nhượng anh, sự kiêu ngạo của anh bất chợt giảm sút, tôi giận tím mặt.
“Uống rượu say ư? Phó Gia Tuấn, anh muốn nói cái gì với tôi? Anh muốn nói với tôi, bởi vì anh nhất thời say rượu hồ đồ, trong lúc mơ hồ nên đã bò lên nhầm giường, ngủ nhầm phụ nữ sao? Hay là anh muốn nói, là anh không cố ý, là anh bị cô ta cưỡng hiếp à? Là anh hoàn toàn đang ở trong trạng thái vô thức mới phạm lỗi, hy vọng quan tòa cho phép tại ngoại, phán cho anh hình phạt thỏa đáng, hoặc sau lại đến hoãn thi hành án?”
“Đinh Đinh, em hãy nghe anh nói, em có thể đừng cố chấp như thế không? Đừng chua ngoa như thế không? Quả thật anh đã sai rồi, em hãy nghe anh nói tiếp có được không?”
“Phân chó!”
Anh cau chặt lông mày lại, tôi đang chửi anh! Đúng, là tôi không giữ được bình tĩnh.
Giọng nói của anh đã quá mệt mỏi, “Đinh Đinh, là anh đi quá giới hạn, xin lỗi em! Thực ra em không thua kém gì cả, anh cũng không nghĩ rằng sự việc sẽ thành ra như vậy, xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh không?”
Tôi cười nhạt: “Phó Gia Tuấn, anh không có bao nhiêu dũng khí hả! Vài ngày trước, anh kiêu ngạo phách lối nói với tôi rằng, Đinh Đinh, chúng ta ly hôn đi! Lúc đó tôi khóc, anh bỏ đi để tôi ở nhà khóc đến nổi thở không ra hơi, anh ở đâu? Lúc trời mưa xối xả, tôi ở bên ngoài phòng của anh, đau khổ cầu xin anh mở cửa, anh đang làm gì? Lúc tôi đau bụng vì viêm ruột, tôi gọi điện thoại cho anh, anh đang ở đâu? Ở trên giường của người phụ nữ đó và cùng cô ta chơi trò chơi nhà chòi sao? Thế nào, bây giờ anh đã tỉnh ngộ? Phát hiện ra người phụ nữ kia và tôi cũng không có gì khác biệt có đúng hay không? À, thực sự anh cũng sợ phải ly hôn, sợ cái gì? Sợ tôi phân chia tài sản của anh, sợ tôi làm mất hết danh tiếng của anh à?”
Anh im lặng, cắn chặt môi nhìn tôi.
Cuối cùng, tôi nghe được giọng nói của anh, “Xin lỗi, Đinh Đinh, thực ra, hôm nay anh thực sự không muốn nói những chuyện này với em, anh muốn nói chính là, anh muốn nói là…”