Sáng sớm hôm sau, tôi giật mình mở mắt ra, Gia Tuấn còn đang ngủ, tôi lặng lẽ nhìn anh.
Lông mày dài, đường môi gợi cảm, chiếc mũi thẳng, lông mi cũng có linh khí như vậy. Ôi, tôi lại sinh lòng tà rồi.
Tôi cẩn thận rời giường, tôi thức dậy sớm để vạch kế hoạch cho tốt, thời gian rất thích hợp, việc bây giờ tôi muốn làm chính là, chuẩn bị điểm tâm sáng tình yêu cho ông xã.
Lấy nhau 4 năm, tôi cũng không làm điểm tâm sáng cho Gia Tuấn được mấy lần, suy nghĩ lại, quả thực tôi rất có lỗi với Gia Tuấn, đàn ông đi sai đường phụ nữ không phải không có trách nhiệm, không phải tất cả đàn ông đều là tiện nam, trời sinh đã có số mệnh ngoại tình, nếu như trong quan hệ hôn nhân này, tôi có thể quan tâm yêu thương Gia Tuấn tốt hơn một chút, săn sóc anh nhiều hơn một chút, có lẽ anh sẽ không đi chệch quỹ đạo…
Tôi khẽ nói với chính mình, yêu không thể quá ích kỷ, nếu như tôi yêu người đàn ông này chân thành, phải thương yêu anh giống như một đứa trẻ, tôi không thể lúc nào cũng sống dưới ô dù của anh.
Tôi lấy trứng gà trong tủ lạnh ra, đập vào cái bát nhỏ, sau đó rắc bột mỳ vào, bắt đầu chuẩn bị làm bánh trứng.
Nhiệt độ của lò điện không tăng lên được, luôn luôn dừng lại ở nhiệt độ thấp, hình như nút điều chỉnh bị mắc kẹt, tôi liền dùng ngón tay để vặn, vặn thế nào cũng không nhúc nhích, tôi liền dùng sức, kết quả “đùng” một tiếng, xẹt qua đầu, nút vặn bên ngoài bị gãy.
Nhiệt độ lò bánh đột ngột tăng vọt, bánh trong lò lập tức bốc khói, tôi nhất thời luống cuống, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, ngắt điện, tôi xoay người rút phích cắm ra, quỷ tha ma bắt, tại sao phích cắm này lại được cắm chặt như vậy, tôi cố sức rút ra, kết quả kéo một phát, soạt một tiếng, giỏi thật đấy, rút thì đúng là rút ra được rồi, nhưng vỏ ngoài của ổ điện bên cạnh cũng rớt theo ra ngoài luôn.
Mũi lại ngửi thấy được mùi khét, á, bánh của tôi bị khét.
Tôi thực sự là Tôn Nhị Nương (*) vào phòng sách mà, trái phải đều không được.
(*) Tôn Nhị Nương (nghĩa: Cô Hai nhà họ Tôn), tên hiệu Mẫu dạ xoa (Dạ xoa cái), là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết cổ điển Trung Quốc Thủy Hử. Bà là một trong 72 Địa Sát Tinh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc.
Câu này theo như mình hiểu:Tôn Nhị Nương là người học võ, mà vào phòng sách thì tất nhiên sẽ luống cuống, làm gì cũng không xong.
Do vội vàng, tôi lại có thể quên dùng cái xẻng để lấy cái bánh ra khỏi đó, hoảng hốt đưa tay vào trong lấy bánh. Chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết thê lương, tôi chẳng những bị bỏng ngón tay mà còn bị bỏng cả cổ tay.
Gia Tuấn nghe tiếng thét thì từ trong phòng lao tới, anh vừa thắt dây lưng vừa gọi tôi:”Đinh Đinh!”
Anh chạy đến,”Bị bỏng tay rồi đúng không?”
Tôi ủy khuất khóc thét lên như thể bị mất tám trăm lượng vàng.
Anh lắc đầu liên tục, kéo tôi đến sô pha ngồi xuống, vừa tìm thuốc trị bỏng vừa trách mắng tôi.
“Ai bảo em sáng sớm thức dậy làm cơm?”
Tôi hùng hồn nói:”Tiểu Yến Tử!”
Anh tức giận vỗ, tàn nhẫn đánh vào mu bàn tay tôi một cái, sau đó phẫn nộ mắng tôi:”Em và con chim én đó thực sự rất liều mạng.”
Tôi đỏ mặt thuận theo anh.
Anh bôi thuốc mỡ cho tôi, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy giống như gió đang lật trang sách, vô cùng dịu dàng, ông xã của tôi, cuối cùng cũng quan tâm tôi giống như trước kia, động tác tay của anh hết sức yêu thương, cực kỳ thân thiết, dường như tôi không phải là người vợ mà anh muốn yêu cầu ly hôn nữa, tôi chỉ là đứa trẻ của anh, là bé cưng nũng nịu với anh, trong lòng tôi rất thỏa mãn.
“Gia Tuấn.” Tôi mặt dày mày dạn ôm lấy anh, vòng tay qua vai anh thật chặt.
Anh bất đắc dĩ hỏi tôi:”Em lại muốn làm gì?”
Tôi cười ha ha, xấu xa nói:”Ông xã à, em nghĩ là em muốn anh lần nữa, có được không?”
Anh lập tức há hốc mồm ra, không, không phải cao hứng, mà hệt như chuột Mickey nhìn thấy quái vật, anh vô cùng hoảng sợ.
“Đinh Đinh.” Anh nhẹ nhàng vỗ vai tôi, thở dài. Hít mũi một cái, anh tò mò hỏi:”Cái gì đây, khét nồng nặc như vậy?”
Lúc này tôi mới nhớ ra, bánh, bánh của tôi, tôi nhảy dựng lên nhìn sang bàn ăn, tôi như một quả khí cầu bị xì hơi.
Gia Tuấn lắc đầu, anh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt còn ung dung để lại một câu:”Nhà tôi có một sư tử Hà Đông, không xuống nhà bế không đọc thơ!”
Cuối cùng, bữa sáng được giải quyết bằng cháo bát bảo đóng hộp hâm nóng lại.
Đến khi anh đi làm, tôi vẫn đi theo sau lưng anh, chỉnh lại áo khoác cho anh thật tốt, giày da tôi cũng sớm lau sạch, anh xách cặp xuống lầu, tôi cũng vui vẻ đi theo anh xuống lầu, bước nhỏ giống như con gái Nhật Bản, anh quay đầu lại nhìn tôi, vẻ mặt thực sự bất đắc dĩ.
Anh khởi động xe, tôi ghé vào bên cửa sổ xe anh, ngọt ngào dặn dò anh,”Ông xã yêu, đi đường cẩn thận.”
Anh không trả lời, khởi động xe.
Tôi liều lĩnh chộp lấy đàu của anh, nhắm vào khuôn mặt của anh mà hung hăng hôn qua, anh cấp bách đẩy tôi ra, liên tục né tránh.
Đúng lúc đó chị Cát hàng xóm vừa đi xuống lầu, nhìn thấy một màn này của chúng tôi lập tức cười ngặt nghẽo.
Chị cười,”Chị Phó, chị thật là nhiệt tình đó!”
Tôi buông tay ra, mỉm cười nhìn chị Cát giải thích,”Không phải vậy đâu, đây là thói quen của chồng tôi, sáng nào anh cũng yêu cầu tôi phải như vậy.”
Gia Tuấn nhất thời trừng lớn hai mắt, hàm ý là, lúc nào tôi cũng muốn em như vậy sao?
Tôi chắp tay sau lưng, vẫy tay với anh hệt như đứa trẻ,”Cha ơi, trên đường đi làm cẩn thận nhé.”
Gia Tuấn không biết làm sao đành cười gượng, kéo dài giọng nói rằng:”Sai vai vế rồi, bà Phó.”
Tôi lại cười hì hì,”Sớm muộn gì thì anh cũng làm cha của con em thôi, bây giờ chẳng qua chỉ diễn thử một chút đó mà.”
Anh liếc tôi một cái, vừa vội vàng cúi thấp xuống, lần này kiên quyết khởi động xe, một làn khói trắng, chiếc Camry lăn bánh.
Gia Tuấn đi rồi, tôi khẽ thở dài.
Trước đây tôi chưa hề làm như vậy, tuy rằng tôi cũng yếu đuối, cũng làm nũng, thế nhưng không có quá sức như bây giờ, đúng là hôn nhân không có nguy cơ thì không biết khổ cực, hóa ra công trình xây dựng một cuộc hôn nhân không giống với việc xây dựng một trung tâm thể thao.
Tất cả đều vì yêu.
Khi bước lên bậc thang để về nhà, bỗng nhiên trước mắt tôi cảm thấy chóng mặt, lại có cảm giác buồn nôn, vịn thành cầu thang tôi mất rất nhiều cố gắng mới có thể khắc chế được sự khó chịu trong dạ dày.
Gần đây cứ cảm thấy buồn nôn, chuyện gì đã xảy ra thế này?