Khó nghe? Tôi không thể tin nổi, anh lại dùng cái lời khó nghe này?
Tôi nói: “Nói đi, em cần một nguyên nhân rõ ràng, cho dù em là một phạm nhân tử hình, đang bị giam giữ trước khi lên pháp trường, cũng phải cho em một lời tuyên án hợp lý chứ?”
Anh suy nghĩ, rồi nói: “Được rồi! Đinh Đinh, hôm nay chúng ta nói rõ ràng đi! Kết hôn bốn năm, cho tới bây giờ anh mới phát hiện, chúng ta hoàn toàn không thích hợp, em vẫn luôn truy cầu tình yêu hoàn mỹ, cuộc sống cổ tích, nhưng đây khác quá xa so với cái mà anh tưởng tượng, anh chỉ là một người thực tế.”
Tôi hoang mang, “Gia Tuấn, anh đang nói gì?”
“Đinh Đinh, cuộc sống trong lý tưởng của em chính là, hàng ngày đánh bài, đi dạo phố với một vài vị phu nhân nhàn rỗi, mệt mỏi thì ngủ, bực mình thì càu nhàu, chuyện gì cũng không muốn quan tâm, chuyện gì cũng đều phải bày ra trước mặt em, người khác hầu hạ em thoải mái. Em việc gì phiền lòng cũng đều không cần phải lo nghĩ tới, chỉ cần anh đưa tiền vào tay em, vậy là được rồi, đúng hay không?”
Tôi nghe mà mơ mơ hồ hồ.
“Kết hôn bốn năm qua, anh không có điểm gì khác một người đàn ông độc thân cả, sinh bệnh thì anh tự mình đi bệnh viện, có áp lực thì anh tự mình nghĩ biện pháp giải quyết, em có từng quan tâm tới anh sao?”
Tôi kinh ngạc đến ngây người, “Anh nói em không quan tâm anh? Gia Tuấn, anh sao lại nói như vậy? Sinh nhật anh tháng trước, em còn mua tặng anh rất nhiều quà…”
Anh chặn lời tôi, “Anh không phải nói những cái đó. Quên đi, Đinh Đinh, tranh cãi nữa cũng không ra gì cả, anh quá mệt mỏi, quá buồn bực rồi. Mấy năm qua, ngoại trừ nghe em lải nhải bên tai anh, nói trang phục này mua được rẻ, đôi giầy hãng kia đắt, những cái khác anh hầu như chưa từng nghe qua.”
Tôi lập tức mơ hồ, “Gia Tuấn, đây là nguyên nhân ly hôn sao?”
Anh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng nói: “Được, những chuyện này không tính, chúng ta tới nói về nguyên nhân căn bản nhất đi!”
“Nguyên nhân căn bản?”
Anh dùng vài giâu, rốt cục trầm giọng nói: “Anh không yêu em nữa, anh yêu người khác rồi, đây là nguyên nhân quan trọng nhất mà anh muốn ly hôn với em!”
Tôi nuốt một ngụm khí, không tin nổi, nhưng nghe được rõ ràng.
Đầu óc kêu ong ong, chần chờ, tôi nghĩ tới lời Chu Vi đã nói tối qua, “Đinh Đinh, Gia Tuấn đã có bạn gái.” Cho dù cô ấy nói thẳng như vậy cho tôi biết, tôi vẫn không tin như cũ, thế nhưng hiện tại tôi nghe được rõ ràng, lời này nói ra từ trong miệng của Gia Tuấn.
“Gia Tuấn, ý của anh là anh ngoại tình?”
Anh không trả lời, cũng bằng mặc nhận.
Tôi một trận đau khổ, “Anh yêu người khác, anh không yêu em nữa, cho nên anh mới nghĩ em mọi thứ đều không tốt?”
Anh nhìn chung quanh, vô cùng bức rức, tay nắm thành quyền, mở ra, lại nắm lại, rồi lại mở, cả người chìm sâu trong ghế, dáng vẻ cực kỳ củ kết, đợi một lát sau anh mới nói:
“Đinh Đinh, không nên tranh cãi những chuyện này nữa, được không?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, tay anh bấu ở trên tay vịn ghế, móng tay chôn sâu vào. Tôi muốn tỉ mỉ bắt được biểu lộ trên mặt anh, tôi muốn nhìn được kết quả đến cuối cùng, thế nhưng tôi thất vọng rồi, tôi cái gì cũng không phát hiện ra.
Tôi thê lương hỏi: “Cô ta là ai?”
“Ai?”
Tôi nhất thời nổi giận, “Tên đàn ông chó má đáng chém! Vừa rồi anh còn nói, anh ngoại tình, như vậy cái đứa thiên sứ khiến anh cho rằng tìm thấy ánh sáng rồi là ai?”
Anh quay đầu đi, “Em không cần biết!”
“Tôi cần, nói, nó là ai?”
Anh quát lên với tôi: “Có cần thiết phải biết những chuyện này không? Ly hôn là chuyện của hai người chúng ta!”
Tôi lập tức nổi trận lôi đình, “Phó Gia Tuấn, anh đừng có nói ly hôn là chuyện của hai người chúng ta. Trong chuyện này dính dáng đến rất nhiều chuyện, anh làm sao ăn nói với cha mẹ tôi?”
Anh vô cùng kinh ngạc, “Chuyện giữa hai người chúng ta, không cần liên lụy đến cha mẹ đôi bên.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Phì, Phó Gia Tuấn, lúc cầu hôn, anh đi khẩn cầu ba tôi, xin ông ấy gả con gái cho anh. Kết hôn ngày đó, anh đón nhận tôi từ trong tay ba tôi, anh đáp ứng ông ấy, cả đời đối với tôi thật tốt, hiện lại lại muốn ly hôn! Lòng bàn chân anh có lau dầu như con thỏ hả? Ngay cả nói rõ một tiếng với ông ấy cũng không dám?”
Anh ta nhất thời im thin thít.
Lệ hoen đầy mi mắt tôi: “Còn cả mẹ tôi nữa, mẹ tôi thương anh như vậy, thậm chí bít tất anh thay, bà phát hiện ra liền không nói hai lời mà cầm đi giặt. Nếu như bà không phải là xem anh là con rể của bà, hi vọng anh đối tốt với con gái bà, liệu bà có cúi đầu cụp mi như thế làm việc này không? “
Anh trở nên trầm mặc.
Nước mắt tôi rớt xuống, “Và cả em gái tôi nữa, Đinh Đang ở trong trường, luôn luôn vênh vang nói với người khác, nó có một vị anh rể còn đàn ông hơn cả Lương Triều Vỹ, vóc dáng cao ráo, vai rộng, đối xử ân cần với mọi người, sự nghiệp xuất sắc. Nó quả thực coi anh thành thần tượng. Cả nhà già trẻ chúng tôi đều đối với anh hết nhân hết nghĩa, bây giờ anh nói một câu ly hôn, anh dĩ nhiên vứt hết toàn bộ những gì tốt đẹp của mọi người đối với anh tới Thái Bình dương rồi, ngay cả nói rõ một tiếng cũng không? Anh coi tình cảm của chúng tôi là cái gì?”
Anh có miệng lưỡi sắc bén hơn nữa, trước mặt tràng oanh tạc của tôi cũng bại trận.
“Đinh Đinh.” Giọng anh mềm đi, “Xin lỗi!”
Tôi rơi lệ, “Một câu xin lỗi của anh là kết thúc sao?”
“Vậy em muốn anh làm sao bây giờ?”
Tôi nghẹn lời, tôi muốn anh ta làm sao bây giờ?
Hạ mí mắt xuống, tôi đau khổ không gì sánh được.
Hai người chúng tôi lẳng lặng đối mặt, nhìn lẫn nhau, đều muốn từ trong ánh mắt đói phương tìm được một điểm có thể bác bỏ lý do của đối phương, thế nhưng, chúng tôi lại thất bại phát hiện ra, khi ánh mắt của hai người chúng tôi gặp nhau, thì lại lập tức vừa chột dạ, vừa sợ hãi mà chuyển dời đường nhìn sang bên kia.
Lòng tôi trở nên chua xót, “Kéo dài bao lâu rồi?”
“Kéo dài bao lâu gì cơ?”
“Anh và cô ta kéo dài bao lâu rồi?”
Anh cúi đầu, “Gần một năm rồi.”
Tôi liền cười khổ, có chút trào phúng mà nói: “Kéo dài lâu như vậy rồi? Trời ạ, một năm nay, tôi ngày ngày ngủ cùng một chỗ với anh, lại không biết người nằm cạnh và tôi hóa ra là đồng sàng dị mộng.”
Anh rất xấu hổ.
Tôi rơi nước mắt, tôi không có mang theo giấy lau mặt, ở trước mặt anh ta mà hoảng loạn rơi nước mắt, anh cũng trở nên chân tay luống cuống.
Cuối cùng, anh nhìn không được, cầm lấy giấy lau mặt từ trên bàn tới, đi tới trước mặt tôi, nhìn cũng không dám nhìn tôi, đặt giấy lau mặt ở trên đầu gối tôi rồi liền xoay người lộn trở lại ghế ngồi.
Tôi lẳng lặng rơi lệ, đợi một lúc rất lâu sau, tôi rốt cục mới nói: “Gia Tuấn, tôi có cái sai, anh nói rất đúng, bốn năm qua tôi quả thực làm chưa đủ, tôi đã không có chăm sóc tốt cho anh, cũng không có xử lý tốt quan hệ với mẹ chồng và em chồng, tôi tùy hứng hay giận dỗi, những cái này đều là khuyết điểm của tôi. Thế nhưng hôn nhân cũng không phải là một chuyện bốc đồng, cho dù là một bên phạm sai lầm, người kia cũng chí ít nên cho đối phương một cơ hội sửa sai, chứ không phải là một câu ly hôn là giải quyết xong, đúng không? Chúng ta…”
Tôi cắn chặt môi, “không nên ly hôn, chúng ta có tình cảm sáu năm trời, vì tình cảm lâu dài như vậy, đừng ly hôn, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại có được hay không?”