Làm xong tất cả chuyện này, tuy trong lòng tôi như được trút đi một gánh nặng, nhưng vẫn còn một bụng áy náy, tôi chỉ hi vọng tất cả mọi người đều tốt đẹp.
Cảm tình giữa tôi và Đinh Đinh cũng khôi phục lại như trước.
Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi oán giận: “Đầu vai và sau gáy cứ luôn đau nhức, không biết là nguyên nhân gì.”
Đinh Đinh trêu chọc nói: “Chẳng lẽ là gầy đây ở bên ngoài anh làm cái chuyện hoa hoét gì? Nên tiêu hao thế lực?”
Tôi không đùa lại với cô ấy, Đinh Đinh suy nghĩ, nhất thời cũng lo lắng, nhất định muốn theo tôi đi bệnh viện kiểm tra. Tôi không lưu tâm, nhưng không nghĩ đến cô ấy lại chỉ tới bệnh viện Đức Nhân.
Tôi lại càng hoảng sợ, lập tức bắt đầu chột dạ: “Vì sao muốn đi bệnh viên đó? Cách chỗ chúng mình xa như vậy?”
“Cũng đâu có xa! Chúng mình có xe, lái xe tới cũng chi có 20 phút, huống hồ, bạn cũ của cha em ở bệnh viện đó, em nhờ bác sĩ kiểm tra cho anh kỹ càng một chút.”
Tôi vẫn kiên quyết phản đối, Đinh Đinh liền xuất đòn sát thủ, cô ấy ngồi lên trên đùi tôi mà làm nũng thuyết phục, cuối cùng tôi cũng đành phải đồng ý.
Đến nơi, theo lệ thường là đi chụp phim, rồi chờ kết quả, tôi cũng không gặp phải Quách Sắc, tạm thời yên tâm.
Không ngờ, hai ngày sau Quách Sắc lại gọi điện thoại đến.
Lúc đó tôi đang nói chuyện phiếm với bạn bè ở trong phòng làm việc, cô ấy gọi điện thoại tới gấp gáp, tôi vừa nhìn tháy dãy số, vốn đang trò chuyện vui vẻ, vẻ tươi cười trên mặt nhất thời đông cứng lại.
“Chào em.”
Ở bên kia, cô ấy chần chờ một chút, mọi người đều là người thực tế, đều biết một câu chào em, câu nói ân cần chào hỏi tự nhiên nhất, nếu như là người thân thiết, lại là câu nói ít dùng nhất, hiện tại vào lúc này nói ra như vậy, vô hình đã biến lời nói bình thường nhất thành lời nói lạnh nhạt nhất.
“Gia Tuấn.”
Tôi không thể không hỏi cô: “Chuyện gì vậy?”
“Anh đang có việc bận ở công sở à?”
“Có hai người bạn.”
“Vậy chút nữa em gọi lại.”
Tôi không biết cô ấy tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, ngày hôm đó hai người bạn đi rồi, tôi chần chờ nhìn điện thoại, đang suy nghĩ do dự có nên gọi lại cho cô ấy hay không thì cô ấy rốt cuộc gọi tới.
Trong lòng tôi cả kinh, cảm giác thật hoảng hốt.
“Gia Tuấn, em đang ở dưới tòa nhà làm việc của anh.”
Tôi ngập ngừng: “Có lẽ cứ nói chuyện qua điện thoại đi!”
“Em có chuyện rất quan trọng.”
“Chuyện gì?”
“Anh phải xuống dưới, chúng ta trực tiếp nói chuyện.”
Tôi chậm rãi đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ từ một góc cửa sổ nhìn xuống dưới, bên ngoài người tới người đi trên vỉa hè, thế nhưng liếc mắt tôi đã nhìn thấy cô, lúc này cô ấy đang ngước lên nhìn trên tầng cao, rất hiển nhiên, cô ấy cũng đã nhìn thấy tôi.
Kỳ thực tôi có thể từ chối cô ấy, nhưng giọng cô thực sự rất nghiêm trọng, tôi không mở miệng từ chối được như vậy.
Cuối cùng tôi đã xuống dưới lầu, bây giờ đang là ngày thu, tiết trời cuối thu gió thổi tới đem lại cảm giác lạnh run người. Tôi đứng ở trước mặt Quách Sắc, khẽ ho khan một tiếng.
Cô ấy đầu tiên không nói được lời nào, liếc mắt nhìn tôi không chớp mắt, một khắc sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Gia Tuấn, chúng ta tìm một phòng trà nói chuyện đi, yên tâm, việc em muốn nói là chuyện nghiêm chỉnh.”
Vẻ mặt của Quách Sắc thoạt nhìn vô cùng nghiêm trang, như vậy càng làm cho tôi nghi hoặc, tôi không thể không làm theo lời cô ấy, đưa cô ấy đến một quán trà ven biển. Quán trà ở đây bốn bề đều có thể ngắm biển, phong cảnh làm vui lòng người.
Chúng tôi ngồi xuống xong, phục vụ mang trà thơm tới cho chúng tôi, không phải là cà phê, mà là trà Long Tĩnh loại ngon nhất, lá trà màu xanh nhạt bị nước đẩy trôi giạt ra, hương trà xông lên mũi.
Tôi hỏi Quách Sắc: “Có chuyện gì vậy?”
Cô ấy từ trong túi xách bên cạnh lấy ra một tờ phim chụp, tôi vừa nhìn thấy tên đề trên mặt, lập tức giật mình, đây là phim chụp mà mấy ngày hôm trước tôi chụp ở bệnh viện Đức Nhân.
Tôi không hiểu, “Phim chụp của anh có vấn đề gì sao?”
Cô ấy liếc mắt nhìn tôi, sau đó cụp mí mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chén trà.
“Anh xem phim chụp không hiểu, em là bác sĩ chuyên nghiệp, nói cho anh biết đi!” Trực giác cho tôi biết, tôi mắc không phải là loại bệnh bình thường tăng sản canxi xương gì.
Cô ấy rốt cục ngẩng đầu: “Gia Tuấn, nếu anh không phải vừa khéo đến kiểm tra ở bệnh viện Đức Nhân, em có lẽ vĩnh viễn sẽ không biết anh lại bị bệnh.”
Tôi nói đùa: “Anh không phải mắc chứng xương thủy tinh chứ? Hình như không ở cái tuổi đó nữa.”
“Không phải.”
“Vậy là gì?”
Cô ấy trầm mặc.
Một lúc lâu, giọng cô truyền đến: “Gia Tuấn, anh mắc phải chính là loại bệnh xơ cứng thân thể thường gặp.”
Ban đầu tôi không rõ, mấy chữ Hán kia quay vòng vòng trong đầu tôi, dần dần hiện lên, khắc sâu hơn, rõ ràng hơn, tôi lúc này mới hiểu được, tôi hỏi lại: “Nghĩa là vôi hóa sao?”
Cô ấy chậm rãi cụp mí mắt xuống, không nhìn tôi, giọng đắng chát. “Đúng.”
Kế tiếp, tôi nghe cô ấy giải thích, giống như là gõ chiêng ở bên tai, ý nói rất rõ ràng, tôi có bệnh, mắc loại bệnh này có chút kỳ quặc, tạm thời nhìn từ bên ngoài, tôi nhìn không ra manh mối gì cả, thế nhưng thời gian lâu gài, xương tôi sẽ dần dần bị vôi hóa, bắt đầu sẽ là ngón chân, ngón tay, sau đó lan lên trên, đến xương cốt toàn thân, tôi sẽ giống như một người hóa thạch, dần dần trở nên cứng đờ.
Cô ấy nói, còn tôi thì sờ sờ mặt.
Sau khi suy nghĩ, tôi mở miệng nói đùa, cười khổ: “Đúng là hiểu biết chuyên nghiệp, thực phong phú!”
“Gia Tuấn, đừng xem em là đang nói đùa.”
“Cơ thể của anh rất khỏe.”
“Rất nhiều người đều nói cơ thể của mình rất khỏe.”
“Có lẽ là chẩn đoán lầm.”
“Em xem rất kỹ càng rồi, phim chụp xong, bác sĩ trực ban không dám đơn giản đưa ra kết luận, đưa đến chỗ em, em cũng không dám, sau đó em xin ý kiến chuyên khoa trong viện, mọi người xem kỹ rồi lúc này mới đưa ra kết luận.”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, “Những người bọn em, ngày ngày đều chơi đùa chúng tôi, thân thể của anh rất khỏe, chẳng qua chỉ là sau gáy đau nhức, làm sao có thể như lời bọn em nói, đột nhiên mắc phải nhọt độc vô danh.”
Nhưng khi nói lời này, tôi lại phát hiện sau lưng mình đã đổ mồ hôi, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cảnh vật chung quanh phòng trà rất đẹp, hơn nữa còn rời xa thành thị ồn ào, nơi này rất yên tĩnh, thực sự là giống như nơi thanh tĩnh dưới ngòi bút của Đào Uyên Minh, nhưng trong hoàn cảnh an tĩnh như thế lúc này, với tôi mà nói, thật không biết là đang cảm thấy loại tư vị thế nào.
“Gia Tuấn, ngày mai tới bệnh viện một chuyến, em sẽ kiểm tra lại cẩn thận cho anh một lần nữa?”
Tôi trầm mặc không nói, cô ấy nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy túi xách, muốn đi trước.
“Chờ chút,” tôi gọi cô ấy: “Ở đây khá cách xa thành phố, anh đưa em về.”
Cô ấy nhìn tôi, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói nữa.