Thẩm An Ny gật đầu: “Đúng vậy, trước đây Phó Gia Tuấn từng thảo luận cùng tôi về vụ án này, đối với hành vi của vị quan chức này, mọi người ai cũng thấy được, sự hoài nghi của Gia Tuấn không phải không có căn cứ. Nhưng vấn đề là phải có chứng cứ xác đáng, Gia Tuấn muốn làm cho rõ ràng vụ án này, nhưng không may là không đủ chứng cứ.”
Lòng tôi trầm xuống.
Thẩm An Ny nói: “Tên cướp kia không có đồng bọn, còn về việc Gia Tuấn bị thương là do đối phương trực tiếp nhắm vào anh ấy, mục đích chỉ có một mà thôi, đó là khiến anh ấy không thể tiếp tục làm luật sư biện hộ cho vụ án này.”
Tim tôi co rút, Gia Tuấn bị thương là bởi vì việc này sao? Sỡ dĩ chúng xuống tay với anh là vì ngăn cản anh?
Sau khi Thẩm An Ny rời khỏi, tôi ngồi một mình ở đó thật lâu, tôi biết trong xã hội này có rất nhiều quy tắc. Có những việc tôi biết, bạn biết, tất cả mọi người đều biết, nhưng mà không thể nói rõ ràng ra được. Nếu như một người nhất định chống lại, thì lập tức sẽ giống như một chiếc thuyền nhỏ phải đối đầu với sóng gió.
Lòng tôi trĩu nặng.
Trở lại phòng bệnh, Gia Tuấn đang xem tài liệu, trên bàn ngoài hoa của Thẩm An Ny thì còn có lẵng hoa khác.
Anh để tài liệu qua một bên, tôi điều chỉnh độ cao giường cho anh, để anh nằm thoải mái hơn.
“Gia Tuấn.” Tôi dịu dàng xoa xoa mặt anh, “Lần này sau khi xuất viện, chúng ta đi nghỉ một thời gian đi.”
Anh hơi chần chừ: “Cũng được, cuối tuần sau, vụ án kia có phán quyết của tòa, sau khi kết thúc rồi, chúng ta sẽ đi nghỉ, em xem chúng ta nên đi đâu đây?”
“Cuối tuần sau?” Tôi sợ hãi kêu lên: “Bây giờ anh như thế này làm sao có thể lên tòa?”
Anh mỉm cười: “Không sao cả đâu, công việc anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi.” Anh ngừng cười, tỏ rõ sự kiên quyết, tôi chỉ nghe thấy anh trầm giọng nói: “Chắc chắn tuần tới tất cả mọi chuyện sẽ rõ ràng.”
Tôi đau khổ khuyên anh: “Gia Tuấn, vết thương của anh còn chưa khỏi, giao vụ án kia cho người khác được không?”
“Không được, chỉ có một mình anh là hiểu rõ vụ án này nhất, không thể giao cho người ngoài được.”
“Gia Tuấn, anh nói anh biết mọi thứ đúng không? Anh cũng biết là có người ở phía sau ngăn cản anh tiếp tục vụ án này, dù anh có cố chống lại đi chăng nữa thì nếu không có chứng cứ thì anh cũng không có cách nào hóa giải được đâu.”
Tay anh nhẹ nhàng xoa hai bên má tôi, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Đinh Đinh, anh có chứng cứ, nguyên nhân là do anh đã tìm được chứng cứ xác thực, cho nên bọn họ mới sợ hãi, muốn đưa anh vào chỗ chết.”
Lòng tôi trầm xuống, từng trong lòng anh ngẩng đầu lên: “Anh có chứng cứ?”
“Phải.” Anh lặng lẽ kề sát vài tai tôi: “Nếu không có chứng cứ xác thực thì anh cũng sẽ không dám đi ngược chiều gió như thế. Nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể nói ra được, chưa đến phút cuối cùng thì anh vẫn chưa xuất ra chiêu bài này.”
Tôi dựa vào trước ngực anh, nước mắt chực trào ra: “Gia Tuấn, chúng ta rất vất vả mới quay lại bên nhau được, em thật sự không thể lại mất anh.”
Anh vỗ vỗ tóc tôi, giọng nói đầy thỏa mãn: “Đinh Đinh, anh vẫn luôn suy ngẫm, con người ta rốt cuộc phải sống như thế nào mới không phải hổ thẹn với đời, mỗi người đều muốn làm gì đó oanh liệt, nhưng cuối cùng chúng ta chỉ là một hạt cát tầm thường mà thôi. Cả đời này không có cái gì là quá đặc biệt cả, thật ra mặc kệ cái gì oanh liệt, cứ bình thản vẫn tốt hơn. Điều quan trọng nhất là đừng để bản thân phải tiếc nuối. Trước kia anh luôn cảm thấy tràn ngập áy náy với em, bởi vì anh không quý trọng em. Bây giờ có em ở bên cạnh anh thế này, anh đã không còn cần gì khác nữa cả.”
Tôi chỉ khóc: “Em không muốn nghe mấy lời văn vẻ của anh, em muốn sự thật kia. Khi kết hôn, anh đã hứa với em, anh sẽ làm chồng, làm người thân, làm một người cha, vậy lời hứa của anh đâu rồi? Anh đồng ý sẽ chăm sóc cho em, vậy mà bây giờ có thể tùy hứng vậy sao?”
Anh nhẹ nhàng nói: “Em đã rất trưởng thành rồi, không cần anh dẫn dắt nữa.”
“Anh nói bậy.” Tôi ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt anh: “Em vĩnh viễn cần anh, trong lòng cần, cơ thể cũng cần, em còn muốn cùng anh đi xem duyệt binh kỉ niệm một trăm năm ngày Quốc Khánh, cùng anh đưa con của chúng ta đi nhà trẻ, tiểu học, rồi đại học. Con đường này em cần anh cùng em đi, không cho phép anh bỏ em lại giữa chừng, hiểu chưa?”
Anh gật đầu, mỉm cười: “Anh hiểu rồi.”
Tôi ôm anh thật chặt, thật chặt.
Tôi biết là không có cách nào ngăn cản anh được, nếu Gia Tuấn đã quyết tâm làm một chuyện gì, thì nhất định anh sẽ cố gắng đến cùng, cho dù không thành công đi chăng nữa, anh cũng sẽ trả giả tất cả để cố gắng, để quá trình này anh không phải hối hận.
—————— đường phân cách ——————
Tôi ra khỏi cửa hàng bánh ngọt Đông Ngạn Kỳ cùng Đinh Đang, Gia Tuấn thích nhất bánh kem xoài ở đây, Đinh Đang thì thích bánh nhân khoai, còn mẹ tôi lại thích bánh cuộn táo. Tôi mua cho mỗi người một loại, gạo lại xong xuôi, chúng tôi bước ra ngoài.
Gia Tuấn nhỏ giọng bảo tôi “Vơ à, em lại đây, anh rất muốn ôm em.”
“Em còn sợ gì sao?”:
“Không đâu.”
Anh vươn tay ra như đang muốn ôm, bất đắc dĩ tôi tứng lên, cẩn thận leo lên giường, lập tức anh nhích sang một bên, dành ra một nửa giường trống.
Hai người chúng tôi cùng nằm trên giường bệnh, dù sao thì không gian nhỏ hẹp, tôi chỉ sợ động vào vết thương của anh, tôi cẩn thận xoa bụng anh, hỏi: “Còn đau không?”
Tôi bật cười, không nhịn được đưa ngón tay sờ mũi anh: “Chúng ta thế này thật giống như cảnh quay trong bệnh viện của phim Mỹ.”
Anh cũng hứng thú: “Ý em là trong phim, người đàn ông bị gãy một chân, vậy mà còn làm bao nhiêu là động tác, đều là giả.”
Tôi vòng tay qua nách anh: “Anh muốn thử sao?”
Anh ôm chặt tôi: “Đợi sau khi anh xuất viện, vết thương khỏi hẳn rồi, nhất định anh sẽ không buông tha cho em đâu, anh muốn ăn sạch em luôn.”
Tay tôi lặng lẽ lần theo xương sống đi xuống thắt lưng anh, rồi chuyển ra phía trước, lần vào trong quần lót anh.
Giọng anh trầm xuống, gầm nhẹ bên trai tôi: “Đinh Đinh, vợ ơi….”
. . . . . .
Nơi nào đó cứng rắn, cả người anh cũng nóng lên, tôi không hề nghi ngờ, nếu như hiện tại cơ thể anh không có bị thương, nhất định anh sẽ giống y hệt một vị tướng cưỡi kỵ mã dũng mãnh, bừa bãi rong ruổi.
“Anh đừng giả bộ nha.” Tôi chế nhạo anh: “Cả ngày anh lo lắng cái này, cái kia, em thấy anh cứ không cảm thấy gì cả, nhưng nơi này, sao lại mẫn cảm thế? Đây là ánh mặt trời phá lệ soi sáng mặt đất sao?”
Anh cũng hơi quẫn bách: “Có thể là vậy đi, một khi ôm em, cả người anh lại có cảm giác. Nhưng bây giờ không được, anh cũng không phải là diễn viên trong bộ phim kia, gãy một chân mà còn có thể.”
Tôi cũng cười: “Yên tâm, em cũng không phải cô diễn viên kia đâu, sẽ không ăn anh chết khô. Em sẽ chờ ăn luôn một thể.”
Giọng anh tràn ngập kỳ vọng: “Anh cũng hy vọng đến lúc đó, anh có thể….” Anh khẽ hôn mặt tôi: “Bao lâu thì tốt nhất đây? Ba lần?”
Tôi không ngoan sờ sờ mặt anh: “Ba lần không đủ, em phải đòi lại hết, đến lúc đó nhất định cho anh thất bại thảm hại.”
. . . . . .
Gia Tuấn ở bệnh viện vài ngày, rốt cuộc cũng có thể xuống giường đi lại chậm rãi, tôi đỡ anh đi bộ ở hành lang. Đến lúc sắp tối, chúng tôi ngồi trên bãi cỏ trò chuyện, tay đan vào nhau, chúng tôi không ngừng nói chuyện này chuyện kia. Cho dù là chuyện vặt vãnh trước kia cũng đem ra nói, không hề cảm thấy chán.
“Em thấy ánh mặt trời chiều tà kia không?”
Tôi mỉm cười, mặt trời chiều màu vàng chanh đang dần biến mất sau dãy núi. Trên tất cả các tòa nhà đều được phủ lên một màu vàng của ánh chiều tà, cảm giác rất yên bình.
Bàn tay anh cũng phủ lên tay tôi, ánh chiều tà phủ trên đỉnh đầu chúng tôi.
. . . . . .
Rồi cũng đến ngày mở phiên tòa, vào ngày thứ hai, trước tiên tôi đến văn phòng luật của Gia Tuấn để lấy áo luật sư cho anh.
Phiên tòa hôm nay là bảo mật, cho nên tôi không thể vào xem được, chỉ có thể cổ vũ anh ở bên ngoài.
Ba mẹ tôi đứng ở hành lang bệnh viện, bất an hỏi tôi: “Thế này không sao chứ?”
Tôi thở dài, vốn dĩ bác sĩ không cho Gia Tuấn ra ngoài, anh lừa bác sĩ, nói rằng phải tham gia một cuộc họp quan trọng, không thể không có mặt, cho nên bác sĩ mới để anh đi. Nhưng mà chỉ cho phép anh đến giữa trưa phải quay về bệnh viện. Tôi cũng không ngừng lo lắng, nhưng anh đã hao tổn bao nhiêu tâm lực vì vụ án này, cho dù là ai cũng không thể ngăn cản anh.
Tôi đẩy cửa ra, Gia Tuấn đang đứng trước cửa sổ, bình tĩnh nhìn ra ngoài, vuốt nhẹ miếng mề đay trên ngực mình.
Tôi bước đến: “Gia Tuấn.”
Anh xoay người lại, hai người chúng tôi nhìn nhau chăm chú thật lâu, như thể muốn tạc hình ảnh đối phương vào trong tâm khảm.
Thay quần áo sạch sẽ xong, nhìn anh thật sự rất kiên nghị, quyết đoán, đẹp trai, lịch lãm. Tôi thật sự không thể tìm ra được khuyết điểm nào của anh. Anh năm nay ba mươi sáu tuổi, là giai đoạn hoàng kim của một người đàn ông trưởng thành. Cuộc sống và những gian khổ đã qua khiến cho anh càng thêm có mị lực. Cho dù ánh mắt anh vẫn có một chút tiều tụy, nhưng đó là thứ mà không một chàng trai trẻ tuổi nào có được.
Tôi tức giận không thôi, lập tức báo cảnh sát.
Gia Tuấn nhẹ nhàng ngăn tôi lại: “Cái trò trẻ con này chỉ là nhỏ nhặt thôi. Như mà một chút khai vị buổi sáng ấy mà.”
Tôi bất an nhìn anh: “Gia Tuấn, chúng ta….”
Anh dịu dàng nói: “Đinh Đinh, đừng nói gì cả, hôm nay nhất định anh phải lên tòa, em không cần phải đi.”
Tôi lắc đầu: “Không, nhất định em phải đi cùng anh.”
Tôi đỡ anh bước ra cửa gọi taxi.
Lên xe rồi, anh trầm giọng nói với tôi: “Đinh Đinh, anh không biết rốt cuộc anh có đánh thắng trận này hay không, có lẽ dù anh đã dùng toàn lực, nhưng cuối cũng vẫn thất bại thảm hại. Nhưng mà chỉ cần anh còn sức lực, anh sẽ tiếp tục cố gắng, anh không sợ vì vậy mà anh phải mất mạng. Trước khi anh chết, anh cũng muốn làm xong việc này, anh không hối hận.”
Tôi khóc: “Gia Tuấn, em ủng hộ anh, nhưng em thật sự rất sợ hãi, em không thể lại mất anh, không thể.”
Anh mỉm cười: “Đứa ngốc, yên tâm đi, anh không sao, vừa rồi chỉ là hù dọa em thôi.”
Xe taxi đi thẳng, bỗng nhiên chúng tôi cảm thấy không đúng, con đường này không phải là đường đển tòa án, tôi hỏi lái xe: “Anh muốn đi đâu? Đường này không đúng.”
Lái xe vẫn không hé răng, chúng tôi hiểu ra. Tôi nhìn Gia Tuấn, anh chỉ mỉm cười một chút với tôi.
Đối phương nhướng mày, lạnh lùng gọi: “Luật sư Phó.”
Gia Tuấn trả lời đúng mực: “Xin chào.”
Tôi bước đến bên cạnh Gia Tuấn, trong lòng khẩn trương suy nghĩ kế sách đối phó. Tôi không được báo cảnh sát, tôi hiểu rõ rằng nếu bây giờ tôi lấy di động ra, chẳng đợi tôi bấm xong dãy số thì có thể họ đã giết tôi rồi.
Đối phương đeo kính râm màu đen, lạnh lùng nói với Gia Tuấn: “Luật sư Phó, hiện tại cơ thể anh không khỏe, không được xuất viện, hay là anh lên xe đi, chúng tôi đưa anh về bệnh viện.”
Nói xong, tay hắn ta chụp lấy Gia Tuấn, anh lùi một bước tránh được hắn.
Tôi che ở phía trước Gia Tuấn, cảnh giác hỏi: “Các người muốn làm gì?”
Người kia căn bản chẳng xem tôi ra cọng cỏ nào, chỉ liếc tôi một cái.
“Luật sư Phó, ông Vu khuyên anh đừng tiếp tục theo đuổi vụ án này nữa, kết quả đã được quyết định rồi, không có gì đáng ngờ cả đâu. Cái gọi là điểm đáng nghi đó chỉ là suy đoán của một mình anh mà thôi, hoàn toàn không có tồn tại. Anh đừng phí thời gian mà làm gì.”
Đối phương kéo dài giọng: “Luật sư Phó, vụ án này vốn đã có thể kết thúc sớm, chỉnh là bởi vì anh quá cố chấp, khiến cho vụ án kéo dài lâu đến vậy. Pháp luật thì phải cần chứng cứ, anh là luật sư thì sẽ không quên điều này chứ? Như vậy anh cứ một mực tìm chứng cứ, nó đâu rồi?”
Gia Tuấn nghe hắn nói với mình, anh không nói được lời nào.
Đối phương thấy anh không hề bị dao động, rốt cuộc không kiên nhẫn nữa, một người khác trở lại xe, lấy gậy gộc ra để trên đất.
Người kia lạnh lùng nói: “Luật sư Phó, ông Vu cũng không muốn làm khó anh, ông ấy chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng mạo hiểm, vụ án này cho dù anh không thắng, cũng không phải lỗi của anh, sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Nhưng mà anh cứ cố dây dưa sẽ tạo thành khó khăn rất lớn cho người khác, anh không nghĩ đến chiếc xe yêu quý của mình sao, cả vợ của anh nữa?” Hắn liếc nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng, “Nếu không cẩn thận mượn một chân của vợ anh, vậy phải làm sao đây, anh không cần tôi nhắc nhở chứ hả?”
Nhất thời tôi nổi giận, khốn kiếp, hắn ta dám uy hiếp tôi.
Tôi quát: “Mày muốn đe dọa tao sao? Mày có biết tao là ai không? Tao nói cho mà biết, đừng có mà đắc tội với tao, nếu không tao sẽ cho mày biết tay, để cho mày tuyệt tự, có tin không hả? Nếu không tin, cứ thử xem!”
Đối phương nghe tôi nói xong, chẳng giận mà còn cười, lắc đầu liên tục.
Gia Tuấn trầm giọng nói: “Nhờ anh chuyển lời đến ông Vu, cảm ơn ông ta đã khuyên nhủ, nhưng tôi nhất định phải lên tòa. Bởi vì đây là trách nhiệm của tôi.”
Hai người kia liếc nhau, lắc đầu.
Gia Tuấn ôm lấy tôi, khi hai người chúng tôi đi ra khỏi con ngõ, đột nhiên hai người kia băng qua trước mặt Gia Tuấn. Tôi kêu lên sợ hãi, theo bản năng tôi phản kháng, nhưng bọn chúng quá mạnh, tay bọn chúng cứng như gọng kìm, tôi chỉ thấy hắn ta cầm gậy hung hăng đập xuống chân Gia Tuấn.
Tôi hét thất thanh: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”
Rốt cuộc tôi không biết phải làm sao, tôi cố sức tránh khỏi người đang nắm lấy tôi, tôi cắn lên tay hắn y như một người điên, hắn bị đau phải buông tôi ra.
Tôi cầm cây gậy kia dùng hết sức đập liên tục vào bọn chúng.
Đúng lúc này, phía sau chúng tôi có người hét ‘Dừng lại’, một chiếc xe màu trắng đột nhiên dừng lại, cửa xe mở ra, bên trong có năm sáu thanh niên cầm gậy gộc lao ra. Họ hét lớn, hai người đàn ông này hoảng sợ, lập tức chạy lên xe cuống quít bỏ lùi xe, mấy người trẻ tuổi kia chạy đến, con ngõ loạn hết cả lên.
Gia Tuấn ngồi dưới đất, xoa xoa chân mình, thấy anh đau đớn, tôi không biết phải làm sao, chỉ ôm lấy anh, liên tục khóc: “Gia Tuấn, Gia Tuấn.”
Rốt cuộc chiếc xe kia vẫn chạy thoát, mấy thanh niên kia không đuổi theo mà trở lại vây quanh chúng tôi, lúc này tôi mới ngẩng đầu lên, ôi trời, là Đinh Đang.
Đinh Đang cũng vội vàng gọi: “Anh rể, anh rể.”
Con bé bảo bạn mình: “Nhanh lên, đưa anh rể tôi đến bệnh viện.”
Tôi tức giận khóc mắng con bé: “Sao giờ em mới đến?”
Chúng tôi vội vàng đỡ Gia Tuấn lên xe, bạn của Đinh Đang chạy như bay đến bệnh viện, tôi ngồi trong xe nắm lấy tay Gia Tuấn, “Gia Tuấn, đừng sợ.”
Đinh Đang khóc: “Chị, em xin lỗi, đã chuẩn bị hết rồi, nhưng khi xuất phát mới phát hiện bánh xe bị bể, thật xin lỗi!” Con bé lại khóc với Gia Tuấn: “Anh rể, là em không tốt, bọn em đến sớm một chút thì tốt rồi.”
Gia Tuấn an ủi con bé: “Sao có thể trách các em được!”
Sau khi kết thúc phiên tòa, nếu bị cáo bị tuyên án phạm tội sẽ bị giải ra pháp trường. Sau đó, kí tên xác nhận xong xuôi, họ sẽ bước những bước cuối cùng của cuộc đời mình.
Tôi nắm chặt phong thư kia trong tay, lòng nóng như lửa đốt nhìn chằm chằm con đường phía trước. Bạn của Đinh Đang không để lỡ thời gian, chạy nhanh như bay đến tòa án.
Tôi chạy đến phòng xét xử, quả nhiên tôi gặp Đinh Đang đang đỡ Gia Tuấn, rốt cuộc thì anh đã đến.
Nhìn Gia Tuấn rất yếu, anh lấy giấy phép luật sư của mình ra cho cảnh sát xem, “Thật ngại quá, tôi là luật sư biện hộ cho vụ án này. Thành thật xin lỗi, tôi đến muộn, xin anh để tôi đi vào!”
Cảnh sát do dự một lát, nhiều phóng viên như vậy, họ cũng hơi khó xử. Lúc này, có vài người đi đến, họ mặc trang phục luật sự màu đen, người dẫn đầu kia là ông Trần, hội trưởng hội luật sư , ông ấy đi vào phòng mấy người luật sư khác.
Hội trưởng Trần trầm giọng nói: “Xin hãy để luật sư Phó vào trong, nếu anh không không để cho luật sư biện hộ lên tòa, thì cả hiệp hội luật sư chúng tôi sẽ kháng nghị phiên tọa này.”
Tất cả mọi người đều giật mình, bị liên lụy đến vụ án này là việc mà mọi người không ai chuẩn bị kịp.
Tôi vừa khóc vừa kéo Gia Tuấn, sắc mặt anh tái nhợt, được Đinh Đang đỡ nhưng nhìn anh vô cùng yếu, nhưng vẻ mặt anh thì lại tràn nghiệp kiên định.
Tôi không được vào, chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn Gia Tuấn. Anh ngồi trên ghế luật sư, bên cạnh là hai vị luật sư sắp xếp hồ sơ. Ba người họ đang trao đổi thầm với nhau gì đó.
Lúc bắt đầu, tôi không nghe rõ họ nói cái gì cả. Bây giờ cái gì cũng không quan trọng, tôi chỉ để ý đến người đàn ông của tôi mà thôi.
Quan tòa là tượng trưng cho pháp luật, họ đang nghiêm trang gọi tên từng người liên quan đến vụ án., mỗi người đều rất bình tĩnh.
Quan toà gọi tên đến người cuối cùng, chính là người trẻ tuổi kia. Tôi nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia, sắc mặt anh ra tiều tụy.
Quan tòa hỏi anh ta có còn không phục hay không?
Anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói yếu ớt, “Tôi không có giết người, tôi không phục phán quyết của tòa.
Mọi người nhìn anh ta, lúc này Gia Tuấn mới đứng lên, cố gắng chống nhau lên bàn.
Trong lúc biện hộ, giọng của Gia Tuấn mạnh mẽ vang vọng, anh gằn từng tiếng: “Chánh án, thật sự anh ta không có giết người.Ở đây tôi có chứng cứ mới có thể chứng minh anh ta vô tội.”
Chánh án là một người phụ nữ trung niên, bà ta nhìn Gia Tuấn, dường như đã biết trước Gia Tuấn sẽ nói vậy.”
Tất cả các phóng viên đều rất tập trung, họ hướng ống kính về phía Gia Tuấn.
Gia Tuấn bình tĩnh nói: “Ở đây tôi có một phần có thể chứng minh bị cáo không giết người thì. Vào buổi tối hôm nay ra vụ việc, chính xác là bị cáo có đến tìm nạn nhân, hai người đã tranh cãi, sau đó anh ta có dùng vũ lực với nạn nhân, rồi anh ta hốt hoảng bỏ trốn. Một lúc sau, lại có một người đàn ông đến gặp nạn nhân, và người này mới chính xác là hung thủ, đó chính là tình nhân của người đã chết, ông Vu Vĩnh Nhân.”
Anh vừa dứt lời, chúng tôi đều ồ lên.
Quan tòa trang nghiêm nói: “Mời ông Vu Vĩnh Nhân ra tòa.”
Cửa mở ra, rốt cuộc thì ông Vu kia cũng bước lên, đây chính là người đứng phía sau cho người hãm hại gây thương tích cho Gia Tuấn.”
Người này tên là Vu Vĩnh Nhân, là một quan chức, ngồi vào chỗ xong xuôi, ông ta ngồi gác một chân, hoàn toàn không thèm để ý đến bất kì ai xung quanh.
Part 4
Edit: 4ever13lue
Quan tòa hỏi hắn ta: “Anh Vu Vĩnh Nhân, anh có thể cam đoan những gì hôm nay ông nói đều là sự thật không?”
Vu Vĩnh Nhân rất lạnh nhạt: “Tôi lấy thân phận công dân nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa ra thề với tòa án, tôi cam đoan những gì hôm nay tôi nói đều là sự thật, không hề giả dối.”
Quan tòa gật đầu ý bảo Gia Tuấn: “Luật sư Phó, anh có thể đặt câu hỏi.”
Gia Tuấn nhìn thẳng mặt Vu Vĩnh Nhân, anh bình tĩnh đặt câu hỏi: “Anh Vu, xin hỏi vào đêm nạn nhân bị sát hại, anhy đang làm gì?”
Vu Vĩnh Nhân quay đầu, không thèm nhìn Gia Tuấn: “Tôi đã nói rồi, đêm đó tôi nhận được điện thoại của cô ta bảo tôi đến nhà cô ta nói chuyện. Tôi nghĩ tôi và cô ta đã chấm dứt quan hệ từ trước, nhưng tôi không thể không xuống nước, về phần những chuyện đã xảy ra sau khi tôi rời khỏi đó, tôi không rõ ràng lắm. Nếu anh muốn hỏi tôi có nhân chứng hay không, tôi có nhân chứng đủ để chứng minh lúc nạn nhân bị hại, tôi không có ở đó.”
Gia Tuấn bình tĩnh nói: “Anh có nhân chứng, nhưng tôi cũng có vật chứng, chứng minh đêm đó không phải anh đến gặp người bị hại vào lúc tám giờ, mà là chín giờ. Ngay sau khi thân chủ của tôi rời khỏi, anh lại đến gặp nạn nhân. Cuộc nói chuyện này của anh cũng không hề thoải mái, nạn nhân uy hiếp anh, nếu như anh không đồng ý ly hôn với vợ, thì cô ta sẽ công bố quan hệ giữa anh và cô ta, để cho anh thân bại danh liệt. Dưới sự áp bức và oán hận này, anh đã có hành động sát hại nạn nhân.”
Đối phương lạnh lùng nói: “Anh Phó Gia Tuấn, anh viết truyện hay quá rồi đó, nếu chỉ dựa vào những lời nói suông này của anh, thì pháp luật còn để làm gì nữa chứ? Chứng cứ của anh đâu? Anh lấy cớ gì để chỉ trích tôi?”
Gia Tuấn không hề hoang mang, anh lấy một phong thư từ trong túi áo.
“Chánh án, ở đây tôi có một tờ một trăm đồng tiền mặt, tờ tiền này nhìn qua thì rất bình thường, nhưng cũng chính là chứng cứ quan trọng nhất của vụ án này.”
Anh đưa phong thư cho nhân viên để mang lên cho chánh án.
“Góc đường ở tòa nhà của nạn nhân có một cô bé bán hoa, ngày hôm đó thời tiết không tốt lắm, cho nên cô bé vẫn còn một giỏ hoa hồng chưa bán hết. Khi nhìn thấy người đàn ông đi ra từ tòa nhà kia, theo bản năng, cô bé chạy đến mời ông ta mua hoa, người này chính là Vu Vĩnh Nhân. Anh ta vừa mới giết người, cho nên vội vàng bỏ chạy, đột nhiên có một cô bé xuất hiện, anh ta muốn thoát khỏi cho nên lập tức rút tờ tiền một trăm đồng này đưa cho cô bé. Vốn cô bé bán hoa định thối tiền cho anh ta, nhưng khi cô bé đang lấy tiền thì anh Vu này đã xoay người bỏ đi. Cô bé này định bán hoa dành tiền lẻ để mua sách mới, cho nên cô bé vẫn chưa dùng tờ một trăm đồng tiền mặt này. Mà cũng chính là tờ tiền này có dấu vân tay của hung thủ thật sự đã giết chết nạn nhân.”
Những gì anh vừa nói khiến mọi người đều kinh ngạc.
Gia Tuấn vỗ bàn, hỏi Vu Vĩnh Nhân, “Vu Vĩnh Nhân, anh giết tình nhân, xóa sạch chứng cứ, uy hiếp nhân viên phá án, những gì anh làm đều là để giấu tội. Nhưng hiện tại chứng cứ phạm tội của anhđã rất xác thực rồi, anh còn gì để nói không?”
Nhân viên đã đưa phong thư cho quan tòa, bên trong là một chiếc túi ni lông đựng tờ tiền một trăm đồng kia. Quan tòa cẩn thận kiểm tra tờ tiền.
Vu Vĩnh Nhân sợ ngây người, hắn ta kêu lên theo bản năng, “Anh ta nói dối, anh ta vu oan cho tôi.”
Tôi cũng ngây ra, nhưng không chen vào được, tôi chỉ có thể chứng ở bên ngoài.
Gia Tuấn nói: “Ở đây còn có một bản báo cáo kết quả giám định vân tay, trên đó viết rành rành là vân tay của Vu Vĩnh Nhân. Chứng cứ rất xác thực rồi, Vu Vĩnh Nhân, anh còn muốn chống chế thế nào nữa?”
Quan tòa cúi đầu nhìn kỹ bản giám định kia, bà ấy nhìn Gia Tuấn, rồi lại nhìn Vu Vĩnh Nhân. Tất cả mọi người đều đang nhìn Vu Vĩnh Nhân.
Nghi phạm ban đầu của vụ án lúc này gần như tỉnh táo lại, anh ta như thế được một đường sống, cho nên liền kêu lên, “Là hắn, là hắn giết người, không phải tôi, không phải là tôi.”
Các phóng viên đều chuyển ống kính sang Vu Vĩnh Nhân. Hắn tái mặt, nói: “Tôi không có giết người, không có giết người. Không đúng, các người đừng nhìn tôi, không thể nào! Tờ tiền kia là giả.”
Phía bên ngoài phòng xét xử loạn cả lên, cảnh sát phải chạy đến ổn định trật tự. Quan tòa trầm giọng hỏi Vu Vĩnh Nhân, “Vu Vĩnh Nhân, anh còn nói được gì?”
Tinh thần Vu Vĩnh Nhân sụp đổ, hắn gào lên: “Tôi không có giết người, các người vu oan cho tôi, tôi không có giết người!”
Nơi này bắt đầu hỗn loạn, đột nhiên lúc này lại xảy ra một việc bất ngờ. Cái tên Vu Vĩnh Nhân kia nhảy khỏi ghế, lao như điên về phía quan tòa, muốn cướp tờ tiền trước mặt quan tòa.
Gia Tuấn được đặt vào xe lăn, đẩy ra khỏi tòa án.
Có phóng viên vây quanh anh, không ngừng hỏi anh về vụ án, anh yếu đến mức không thể trả lời. Hội trưởng Trần và các đồng nghiệp che chắn cho anh, hộ tống anh lên xe. Đinh Đang đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương.
Bác sĩ xuống xe, khiêng Gia Tuấn lên cáng, rồi đẩy lại lên xe. Trước khi lên xe, Gia Tuấn gọi: “Chờ một chút.”
Tôi rơi nước mắt, nói với anh: “Gia Tuấn, người xấu sẽ bị mang ra công lý, anh yên tâm đi.”
Anh thở phào, nắm chặt lấy tay tôi.
Xe cứu thương chạy đi.
Tôi ôm đầu anh vào lòng mình, “Gia Tuấn, ngay cả em mà anh cũng giấu. Em đã thật sự nghĩ rằng phong thư mà anh đưa cho em thật sự có chứng cứ.”
Anh hơi áy náy, “Đinh Đinh, thật xin lỗi.”
Hội trưởng Trần đi theo bên cạnh chúng tôi, ông ấy hỏi Gia Tuấn: “Lúc trước tôi hỏi anh về chi tiết của vụ án, anh còn nói không may là không có chứng cứ nào mới. Vậy sao anh lại có được tờ tiền này?”
Gia Tuấn nói: “Rất xin lỗi Hội trưởng Trần, vụ án này có liên quan đến rất nhiều người, cho nên tôi không thể không giấu diếm mọi người. Bất quá thì tờ tiền kia là thật do tôi lấy được từ cô bé bán hoa nọ. Tôi đã tốn rất nhiều thời gian để tìm ra chứng cứ, cuối cùng thì tìm được tờ tiền kia. Chính là ngay lại lúc tôi chuẩn bị mang tờ tiền đi giám định thì tôi gặp chuyện, liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, tôi bị nhốt ở bệnh viện. Tôi không có thời gian, lại cũng không dám mang tờ tiền kia đi kiểm tra ở bệnh viện. Thật ra, bản báo cáo kết quả giám định kia không phải là thật, chỉ là một bản trần thuật vụ án này từ đầu đến cuối mà thôi. Tôi không kịp làm giám định, cho nên chỉ đành mạo hiểm, cũng may là quan tòa hiểu những gì tôi viết. Cuối cùng bà ấy đã tin tôi.” Anh rất xúc động, “Những gì xảy ra hôm nay, thật ra tôi cũng không biết kết quả, vốn chỉ là liều mạng mà thôi. Thành công hay thất bại đều tùy vào ý Trời. Nếu như không phải Vu Vĩnh Nhân có tật giật mình thì có lẽ hắn ta sẽ không thua trong một giây đó đâu.”
Hội trưởng Trần thở dài: “Gia Tuấn, chiêu này của anh thật sự rất nguy hiểm, anh không sự vì việc này mà có thể phải gặp bất trắc sao?”
Gia Tuấn nhìn tôi, anh lại lặng lẽ nói: “Cuộc đời tôi đã không còn tiếc nuối gì nữa, tâm nguyện lớn nhất cũng đã hoàn thành rồi.”
Tôi rớt nước mắt, “Phó Gia Tuấn, cái tên này, anh thật sự là một kẻ tiểu nhân dối trá không hơn không kém.”
Anh thư thái mỉm cười: “Thật ra, chuyện gian trá nhất trong đời anh chính là đưa em quay về bên anh.”
Tôi đi lên lầu cùng cô ấy, bước trên hành lang quen thuộc này, lòng tôi lại cảm thấy hồi hộp.
Lát nữa thôi thì sẽ gặp lại Bùi Vĩnh Diễm, đã lâu lắm rồi, anh ta có khỏe không?
Cô đồng nghiệp đưa tôi đến trước cửa văn phòng anh ta thì liền lui ra ngoài. Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền ra giọng một người phụ nữ: “Mời vào.”
Giọng phụ nữ? Tôi rất hiếu kỳ.
Vừa đẩy cửa ra, tôi càng thêm bất ngờ.
Không phải là Bùi Vĩnh Diễm ngồi trong văn phòng mà chính là bà Bùi.
Vừa thấy tôi, bà Bùi ngẩng đầu lên, bà ấy cũng không bất ngờ lắm, bởi vì chuyến đi này của tôi đã được thông báo trước với văn phòng của Phiếm Hoa. Hôm nay tôi muốn đến phỏng vấn tổng giám đốc công ty Phiếm Hoa, hẳn là bà ấy sẽ biết là tôi đến.
Lúc ấy tôi từng nói với anh ta: “Hai nguyện vọng này cũng không khó thực hiện mà.”
Part 6
Edit: 4ever13lue
“Thời gian quay một vòng, là thời gian cả một đời người. 25 triệu năm trước, trên Trái Đất đã có sinh vật, 25 triệu năm sau, tất cả mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu. Những gì chúng ta đã trải qua, rồi sẽ trở lại. Nói cách khác, rồi anh sẽ gặp lại em!”
“Đinh Đinh, anh hy vọng kiếp sau chúng ta có cơ hội gặp lại nhau. Khi đó, mặc kệ em có như thế nào, chỉ cần em là phụ nữ, thì anh nhất định sẽ tìm được em. Mặc cho em có lớn hơn anh nhiều tuổi, dù đáng tuổi chị hay là bà cô, anh cũng sẽ bên em, bước đi cùng em!”
Gia Tuấn lấy áo khoác, “Nào, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Vừa đi vừa trò chuyện.
Đi đến thang máy, anh ấn nút xong quay lại hỏi tôi, “Thế nào? Em phụ trách mảng xã hội có gì không quen không?”
“Không có, mọi thứ rất tốt.”
“Đinh Đinh, thật sự em rất có khiếu làm biên tập viên, văn phong không tồi. Tổng giám đốc Cảnh gọi điện thoại cho anh, anh ta không ngừng khen em, nhờ em lần sau viết một bản tin về công ty của anh ta.”
Tôi không thể không khóc, nhưng không phải vì đau buồn, mà là bởi vì:
Hy vọng mới đến rồi!
(Hoàn chính văn)
P/S: Truyện đã hoàn rồi ạ. Hy vọng đã có cho sức khỏe của Gia Tuấn, Gia Tuấn và Đinh Đinh quay về bên nhau, Bùi Vĩnh Diễm theo đuổi cuộc sống như anh ta mong ước.