Tôi bị mắc một cái xương cá trong cổ, tôi ho khan vài tiếng, nhưng không khạc ra mà mượn cớ chạy đến nhà vệ sinh.
Tôi cầm một chai nước khoáng đứng ở trước bồn vệ sinh, tôi thấy không có ai nên dùng ngón tay định lấy cái xương ra. Nhưng khi vừa cho ngón tay vào thì cổ tôi cảm thấy khó chịu, đành phải nôn ra.
Ngay vào lúc tôi gặp khó khăn, không nhả được cái xương ra thì ở phía sau có người nhẹ nhàng đỡ lưng tôi. Tôi vừa ngẩng đầu lên thì thấy Gia Tuấn.
Anh ấy cẩn thận đỡ sau lưng tôi: “Em uống nhiều rượu quá sao? Anh thấy không giống như em đã uống rượu a.”
“Không phải, em bị mắc một cái xương.”
Anh ấy lấy khăn tay từ trong túi ra đưa cho tôi: “Còn khó chịu sao? Hay là anh gọi phục vụ đem dấm đến?”
“Không cần phiền toái vậy đâu.”
Anh ấy lo lắng nhìn tôi: “Vậy…. Em cẩn thận một chút.”
Tôi gật gật đầu.
Rốt cuộc bữa tiệc cũng kết thúc. Sau khi tiễn khách, tôi đứng trên bậc thang cùng Gia Tuấn, nhưng chúng tôi lại không biết phải làm gì.
Thật ra tôi hẳn là nên sớm chào tạm biệt, nhưng lại cảm thấy nếu đi trước thì có hơi thất lễ, cho nên tôi vẫn ở lại đến cuối cùng. Bây giờ mẹ chồng và chị em của bà ấy đều về nhà, chỉ còn lại hai người chúng tôi. Ngày xưa chúng tôi là vợ chồng, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại thì có hơi xấu hổ, mặt đối mặt nhưng lại không biết phải làm gì.
Rốt cuộc anh ấy phá vỡ yên tĩnh trước: “Đinh Đinh, cảm ơn em đã có thể đến tham dự lễ cưới của Gia Kỳ.”
Tôi cũng thoải mái cười: “Không có gì, không cần cảm ơn em, khi chúng ta kết hôn, cô ấy cũng đã tham dự, giờ thì chúng ta đáp lại thôi.”
Gia Tuấn nhìn tôi, tôi cũng không dừng được mà chăm chú nhìn anh ấy.
Tôi quan sát rõ ràng gương mặt Gia Tuấn trong ánh sáng mờ mờ, trên mặt anh ấy là biểu cảm ôn hòa hiếm thấy, khóe mắt có vài nếp nhăn, nhưng không vì vậy mà khiến người ta thấy già, ngược lại càng tăng thêm sự trưởng thành cho anh ấy. Nhất thời tôi cảm thấy như mình xuyên không trở về khi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt. Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên ở bên ngoài một cửa hàng ăn, Gia Tuấn đứng bên ngoài bãi đỗ xe, đang khoanh tay, dùng mũi chân cọ nhẹ trên đất, vẻ mặt anh ấy lo lắng. Vừa thấy tôi đi ra, anh ấy đi về phía tôi, trên ngực áo vẫn còn dấu vết cháo bị tôi làm đổ lên, nhưng mà dấu vết này ở trên áo sơ mi của anh ấy chẳng những không có cảm giác bẩn, mà ngược lại còn giống như hoa văn trên áo vậy, vừa tự nhiên lại vừa mới mẻ.
Tôi nghĩ nghĩ, thở dài một hơi: “Em muốn quên đi những chuyện không vui đã xảy ra giữa chúng ta, anh sẽ không muốn ly hôn với em, em cũng sẽ không đi công tác xa, vẫn y như xưa, em cứ sống thoải mái, chưa từng xảy ra chuyện gì, chưa từng ly hôn.”
Anh ấy không lên tiếng.
Tôi khoác tay ra sau đầu, quả thật, nếu cho tôi lựa chọn, tôi sẽ chọn quên đi đoạn lý rức này. Chúng tôi chưa từng ly hôn, chưa từng chia ly, giống như trước kia. Thậm chí tôi cũng chưa từng quen biết Bùi Vĩnh Diễm.”
Anh ấy vẫn không nói gì, như thể đang nghĩ về chuyện xưa.
Rất nhiều cảm xúc đột nhiên quay lại, tôi trằm trên sô pha, nhìn lên phía trên trần, bỗng nhiên tôi nhớ đến lúc tôi và Gia Tuấn còn là vợ chồng, có một lần cũng từng đến khu tắm nước nóng.
Lần đó, chúng tôi đến khu tắm, vốn là phải thuê một phòng riêng, nhưng người phục vụ xin lỗi chúng tôi rồi cho biết, tất cả các phòng đều có người thuê rồi, chúng tôi đành phải tách ra. Sau khi tắm xong thì trở lại phòng nghỉ, chúng tôi nằm nghỉ ngơi trò chuyện cùng nhau. Nhân lúc trong phòng nghỉ không có nhiều người, ánh sáng lại mờ ảo, tôi liền leo lên sô pha mà anh ấy đang nằm.
Cái giường chỉ đủ cho một người nằm, nhưng tôi vẫn đi qua, anh ấy chỉ có thể nằm nghiêng một bên, tôi nằm bên cạnh anh ấy, giống hệt như con cá chạch, dán lấy người anh ấy. Anh ấy liền lấy chăn đắp lên cả hai, chúng tôi như hòa vào nhau.
Khi đó tình cảm của chúng tôi thật tốt, tôi cứ nói liên thiên, cằn nhằn rất nhiều chuyện cho anh ấy nghe, thậm chí tôi còn kể cả những chuyện tôi xem trên truyền hình, những chuyện tôi giúp người này người kia. Còn Gia Tuấn, anh ấy chỉ cười cười nghe tôi nói, khóe miệng mỉm cười, tay dưới chăn lại không yên phận mà mò vào bên trong áo tôi, vuốt ve ngực tôi, ngón tay nhẹ nhàng xoa nơi mềm mại của tôi.
Tôi bị anh ấy đùa giỡn, cũng bắt đầu có cảm giác, nhịn không được, tôi khoác chân lên người anh ấy.
Anh ấy nắm tay tôi, cận thần trượt xuống, miệng lẩm bẩm: “Bà xã, em đừng hại người nha.”
Ngay cả tắm rửa, anh ấy cũng sẽ gội đầu cho tôi, giống như mấy cô gái xinh đẹp trong quảng cáo.
Lúc ân ái trên giường, Gia Tuấn thật sự khiến tôi triền miên, từng động tác xa chạm đều rất mạnh mẽ, nhưng mặc kệ là tư thế nào, anh ấy đều điều khiển tốt, chưa bao giờ Gia Tuấn khiên tôi cảm thấy thô lỗ, đối với sự nhiệt tình của anh ấy, tôi lại càng xao động. Lúc đó chúng tôi ân ái như thế, chưa bao giờ tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ đi đến ngày hôm nay.
Tôi nhớ rõ Gia Tuấn từng cãi cho một vụ ly hôn, bên nhà cô gái kia không chịu, mượn cớ quậy lên, cuối cùng đánh nhau với phía bên kia.
Trên tòa, Gia Tuấn hỏi người chồng: “Hai người cũng từng yêu thương nhau, khi đó hai người không hề nghĩ đến sẽ rời xa nhau, đúng không?”
Người đàn ông kia cũng trả lời rất thẳng thắn: “Đúng, chúng tôi quen nhau từ khi học đại học, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau gây dựng sự nghiệp.”
Gia Tuấn lắc đầu: “Nhưng bây giờ lại trở thành người xa lạ.”
Người đàn ông kia chán ghét nói: “Bởi vì lối hành xử của cô ta khiến tôi chán ghét, cô ta càng ngày càng hay nghi ngờ, không tin tưởng tôi, theo dõi, rồi điều tra tôi từng giây từng phút.”
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được nói: “Thật ra thì trong tình yêu, người phụ nữ là thám tử giỏi nhất, nhưng cũng ngốc nghếch nhất.”
Gia Tuấn chua xót hỏi tôi: “Đinh Đinh, vì sao chúng ta phải đi đến ngày hôm nay?”
Tôi suy nghĩ: “Em cũng không thể hiểu nổi, vì sao người ta lại ăn uống lung tung quá đỗi, sau đó lại phải đến bệnh viện chữa bệnh chứ?”
Anh ấy trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi tôi: “Em… Em có thể cho anh một cơ hội không?”
Tôi quay đầu nhìn anh ấy, anh ấy cũng xoay người lại nhìn tôi.
Tôi không nhịn được đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh ấy.