Tôi nhìn ra ngoài, kéo di động ra khỏi tai, kêu phục vụ: “Anh phục vụ, nói địa chỉ chỗ này với anh ta đi.”
Người phục vụ cho anh ta biết địa chỉ xong, tôi không nói gì với anh ta nữa. Ngắt điện thoại xong, tôi sửa sang lại quần áo.
Tôi tiếp tục đi về phía chân núi, bây giờ đang là buổi chiều, trời sáng sủa, không khí mát mẻ, cứ bước đi xuống chân núi, thành phố dần hiện ra rõ ràng. Từ từ ánh chiều tà bắt đầu trải dài, chiếu lên những đóa hoa đầy màu sắc không rõ tên xen lẫn với những chiếc lá xanh biếc bên đường. Không biết từ bao giờ tôi đã đi đến chân núi, trở về phố xá sầm suất, xe cộ và người qua lại đông đúc. Tôi chạy nhanh đến trạm tàu điện ngầm.
Tôi bước theo dòng người trên thang cuốn đi xuống trạm, nhìn ngó đám đông xung quanh mình, tôi lại thở dài. Cảm giác ngồi trong xe hơi thật sự rất tốt, nhiệt độ luôn luôn ổn định, mặc kệ bên ngoài có tuyết rơi hay mưa to lầy lội đi chăng nữa thì khi ngồi trong xe hơi, người ta vẫn như thể chân không dính cát.
Có tiền có quyền chính là chuyện tuyệt vời như thế. Nếu như tôi đồng ý thì nhà họ Bùi cũng có thể cho tôi cơ hội này.
Sau này sẽ vẫn sẽ dùng giao thông công cộng và tàu điện ngầm. Bất quá thì không sao cả, đổi lại được cuộc sống tự do thì thật là tốt quá.
Nhưng mà trong lòng tôi rất khổ sở.
May mắn là tất cả mọi người đều vội vàng chuyện của mình, không ai chú ý đến vẻ mặt của tôi. Tôi lặng lẽ quay mặt về
Tôi ngồi trên tàu điện ngầm đi vài vòng, không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi lấy di động ra xem giờ thì phát hiện ra di động tắt, thì ra là hết pin.
Cuối cùng tôi cũng ra khỏi tàu điện ngầm, đi lên trên mặt đất, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen nhưng dòng người vẫn cứ tấp nập, đông đúc. Mãi tôi mới gọi được một chiếc taxi.
Qua một hồi lâu, anh ta mới thấp giọng hỏi tôi: “Em….. biết hết rồi sao?”
Tôi hỏi anh ta: “Ý anh là gì? Là những quy củ khi gả vào nhà giàu, hay là chuyện giữa anh và cô Trần?”
Anh ta không lên tiếng.
Thật lâu sau, anh ta mới cất giọng một cách mệt mỏi và bất an.
“Thật lòng xin lỗi.”
Tôi cười: “Xin lỗi để làm gì?”
Anh ta rất sợ hãi: “Anh đã che giấu một số việc.”
Tôi thoải mái nói: “Mỗi người đều có bí mật, em cũng có bí mật không nói với anh, vẫn còn có rất nhiều chuyện, anh có muốn nghe không?”
Anh ta nhìn tôi, không nói được lời nào.
“Đinh Đinh, em có tin tưởng anh không?”
“Em tin tưởng anh.”
“Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Trước khi quen biết em, quả thật là có rất nhiều chuyện mà anh…. chấp nhận sự sắp xếp của mẹ anh. Có thể là do các bạn của anh cũng làm như thế, cho nên anh không hề cảm thấy chuyện này có gì quá cả. Thật xin lỗi.”
Tôi thở dài, giọng của anh ta rất dịu dàng, giống như một đứa bé đang nhận lỗi.
“Vĩnh Diễm, em mệt rồi, em muốn đi ngủ một lát.”
Anh ta bước đến, nằm trên đùi tôi: “Em hãy quên hết những việc trước đây đi. Anh cam đoan với em, từ giờ về sau tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Tôi lập tức rơi nước mắt, thừa dịp anh ta không ngẩng đầu lên, tôi vội vàng lau đi.
“Vĩnh Diễm, em không trách anh, theo như lời anh thì đó đã là chuyện quá khứ rồi. Nhưng em vẫn có một việc không rõ, em hỏi anh, buổi tối hôm họp hàng năm kia, anh thật sự động lòng với em sao? Hay chỉ nhất thời muốn em mà thôi?”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi cúi đầu, chăm chú nhìn anh ta.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của anh ta, bắt được sự lo sợ, bất an trong lòng của anh ta. Anh ta không biết nên trả lời tôi như thế nào. Trong lòng anh ta coi trọng tôi, đấy mới chính là nguyên nhân chính khiến cho anh ta hoảng sợ không biết phải trả lời như thế nào.
Tôi thoải mái nói: “Em thật sự mệt quá, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại nhé?”
Anh ta khẩn cầu tôi: “Em ngủ đi, anh ở phòng ngoài với em, được không? Anh sẽ không làm gì cả, anh chỉ muốn bên em mà thôi.”
“Anh ở trong này, em không ngủ được.”
Anh ta cụp mắt, im lặng trong chốc lát. Rốt cuộc anh ta bất đắc dĩ đứn glên, dịu dàng nói với tôi: “Được rồi. Chỉ cần em đồng ý với anh, đừng đột nhiên mất tích đồng thời đừng không nhận điện thoại nữa.”
“Em đồng ý.”
Tôi tiễn anh ta đến cửa, lúc mở cửa ra, tôi khách sáo nói tạm biệt với anh ta: “Ngày mai gặp.”
Anh ta giữ cửa lại: “Đinh Đinh.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta một cái rồi nhanh chống đóng cửa lại.
Sáng sớm hôm sau Bùi Vĩnh Diễm gọi cho tôi, giọng anh ta có chút không yên tâm: “Hôm nay em muốn đến đây sao? Anh sẽ bỏ một ngày để đi cùng em, được không?”
Tôi rất khách khí nói: “Hôm nay em muốn đến tham quan tổng công ty, làm một nhân viên của công ty, đương nhiên em rất muốn biết xem tổng công ty ra sao, cũng muốn xem thử phòng giám đốc, ít nhất cho bản thân mục tiêu phấn đấu.”
“Được, anh đến đón em.”
“Không cần đâu, anh để lái xe đến đón em là được rồi, anh cứ chờ em ở văn phòng.”
Cô ấy tỏ ra thân thiết: “Ông Bùi bảo tôi chờ cô ở đây. Mời cô đi theo tôi lên trên đó.”
Tôi nhìn cô ấy, thân hình thon thả, xinh đẹp đến mức không nhịn được phải khen: “Cô Cao thật xinh đẹp..”
Lập tức cô ấy đỏ mặt. Cô ấy để tôi vào thang máy trước rồi mới đi theo sau.
Thang máy không nhanh không chậm đi lên tầng cao nhất của tòa nhà. Vẫn giống như quy củ ở Thanh Đảo, văn phòng của Bùi Vĩnh Diễm lúc nào cũng ở rầng cao nhất, nơi có thể ngắm cảnh đẹp nhất.
Cô Cao nho nhã lễ độ đưa tôi đến trước cửa văn phòng anh ta, cô ấy khom người chào tôi: “Tổng giám đốc Bùi đang chờ cô ở bên trong.”
Tôi mang theo nhiều suy nghĩ nhìn cô ấy, có lẽ vì ánh mắt của tôi khiến cô ấy nghĩ đến gì đó, cô ấy hơi ngượng ngùng cười cười.
Tôi thầm nghĩ, trong xã hội này, những cô gái tâm địa hiểm ác không hề ít.
Tôi suy nghĩ xong, lấy một cái bao thư từ trong túi xách ra, đưa cho anh ta.
Anh ta có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Tôi nhẹ giọng nói: “Anh Bùi, đây là thư từ chức của tôi. Thật lòng xin lỗi, tôi không thể tiếp tục đảm nhiệm công việc này, từ lúc vào công ty cho đến bây giờ, tôi chưa hề có bản thiết kế nào khiến người khác vừa lòng. Thật ra thì hoàn toàn là do sự chiếu cố của anh mà tôi mới có được vị trí này. Xin anh cho phép tôi nghỉ việc.”
Nhất thời anh ta ngây dại, nhìn chằm chằm tôi. Sau khi chần chờ một lúc, trên mặt anh ta lộ ra sự bất an và xấu hổ.
“Em…. muốn rời khỏi công ty sao?”
Tôi gật gật đầu.
Anh ta nhìn bao thư màu trắng kia, dừng một chút, anh ta chua xót nói: “Đừng nói giỡn như thế, nếu em không thích chức vị hiện tại, anh có thể đổi vị trí khác cho em. Nếu em làm việc cảm thấy chán nản, mệt mỏi, anh có thể cho em nghỉ một hoặc hai tháng đều được. Thậm chí nếu em muốn học hỏi thêm, anh cũng có thể đưa em ra nước ngoài học.”
Tôi ngắt lời anh ta: “Anh Bùi, tôi không muốn nghỉ vài ngày, cũng không phải là người ham học, tôi chỉ muốn anh đồng ý cho tôi từ chức.”
“Không, anh sẽ không đồng ý.”
Tôi hơi bất đắc dĩ: “Lòng tôi đã quyết, nếu anh cố ý không đồng ý thì tôi chỉ có thể tự động nghỉ việc. Nếu tôi làm như vậy mà gây tổn thất cho công ty, tôi sẵn sàng bồi thường.”
Anh ta không trả lời, bỗng nhiên anh ta cầm lấy phong thư trong tay tôi, tôi ‘a’ một tiếng, không kịp ngăn lại thì anh ta đã xé nó tan nát.
Tôi nghe thấy tiếng anh ta thở dài, anh ta đưa lưng về phía tôi, tôi thấy anh ta nhẹ tay khẽ vuốt mấy mảnh giấy đã rách kia, như thể tất cả tâm tư nặng nề đều đặt ở mấy tờ giấy đó.
“Đinh Đinh, nếu em nhất định phải rời khỏi công ty, anh cũng sẽ không ngăn cản em, chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi.”
“Được, cảm ơn anh, tạm biệt.”
Anh ta quay đầu lại: “Em cứ thế mà đi sao?”
Tôi nghĩ đến một việc, tôi muốn trực tiếp đơn giản kết thúc, tôi nói ra hết suy nghĩ của mình: “Còn một việc nữa. Anh Bùi, mối quan hệ cá nhân của tôi và anh cũng chấm dứt từ hôm nay. Về sau chúng ta vẫn có thể là bạn tốt, khi gặp lại nhau, chúng ta có thể cùng tâm sự, trò chuyện cái này cái kia.”
Anh ta khựng lại, ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt mấy mảnh giấy kia, mu bàn tay nổi rõ gân xanh.
“Ý em là muốn chia tay với anh sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh ta cắn môi, nhìn tôi thật lâu, sau đó đứng lên bước về phía tôi: “Không, anh không đồng ý.”
Tôi thản nhiên nói: “Chuyện tình cảm không giống như hợp đồng công việc, giữa hai bên thì bên nào cũng có thể tùy lúc mà phá lời hẹn, người này có thể là tôi, cũng có thể là anh.”
Anh ta đấm một đấm lên nắm giấy vụn kia, làm cho chúng văng tung tóe.
Tôi quay đầu lại thì anh ta đã bước đến trước mặt tôi, đón nhận ánh mắt của tôi: “Vì sao? Bởi vì quá khứ của anh sao? Em không thể chấp nhận quá khứ của anh sao?”
Tôi ảm đạm nói: “Không phải là tôi không thể chấp nhận quá khứ của anh. Nếu như chuyện kia xảy ra trước khi tôi xuất hiện thì tôi có thể xem nó là quá khứ, nhưng tôi không thể chấp nhận việc anh vừa nói yêu tôi, ngay sau đó khi tôi rời khỏi thì cô gái khác liền xuất hiện trên giường của anh.”
Anh ta bị tôi đâm cho một nhát, cả người cứng đờ đứng tại chỗ, không có cách nào trả lời.
Giống như đoạn phim quay chậm, tôi nhìn ra bên ngoài thấy Bùi Vĩnh Diễm đang đứng nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt của anh ta khiến cho tôi chấn động.
Trong mắt anh ta giờ đây không còn sự thâm sâu và quyết đoán nữa mà sâu bên trong đồng tử đen láy kia hiện giờ tràn ngập tình cảm mông lung mơ hồ cùng sự khổ sở.
Anh ta chỉ nhìn tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em thật sự phải đi sao?”
Tôi chấn động, bỗng nhiên tôi giật mình nhớ lại ngày mà anh ta phỏng vấn tôi. Anh ta bước từ văn phòng ra, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi tôi: “Cô khỏe không?”
Mắt tôi lạc cả đi, nhìn mấy nút bấm trong thang máy, tôi nỏi: “Nhất định là tôi phải đi. Anh không cần tiễn tôi. Tôi chỉ muốn chân thành nói với anh ba chữ.”
Anh ta nhìn tôi.
“Cảm ơn anh.”
“Đây là lời nói chân thành của tôi, ‘Cảm ơn anh’, Vĩnh Diễm, nếu không phải là anh cho tôi cơ hội làm việc ở Phiếm Hoa, vĩnh viễn tôi sẽ không trải qua giai đoạn này. Những gì đã nếm trải khi làm nhân viên ở Phiếm Hoa khiến cho tôi trưởng thành hơn, thật sự cảm ơn anh. Anh luôn luôn không chỉ giúp đỡ tôi trong sự nghiệp mà cả trong phương diện tình cảm. Chính sự quan tâm của anh đã giúp tôi bước qua được quãng thời gian khó khăn kia, cho nên tôi cảm ơn anh.”
“Rút lại lời nói của em đi. Anh không cần em biết ơn, anh chỉ cần em nói cho anh biết, vừa rồi chỉ là em nói đùa thôi. Anh biết là em giận anh, chuyện những người yêu nhau giận dỗi là việc bình thường. Anh nhận sai, cho dù em trách anh như thế nào, anh đều chấp nhận, nhưng mà xin em đừng rời xa anh.”
“Không, anh lầm rồi, sự tức giận của tôi không phải là giận dỗi, mà là tôi tuyệt đối không thể chấp nhận, không thể nào chấp nhận được.”
Trong nháy mắt thang máy đóng lại, anh ta đưa tay ra chắn cửa, hai người chúng tôi cứ nhìn nhau như thế.
Tôi rất kiên quyết, ánh mắt sáng ngời mà anh ta nhìn tôi dần dần cũng tan đi.
“Em muốn anh phải làm gì thì em mới bằng lòng rút lại những lời vừa nói?”