Anh hỏi tôi: “Đinh Đinh, chuyện của em sao rồi?”
Suy nghĩ xong, tôi giả vờ thoải mái trả lời: “Không sao cả, công ty xử phạt em, bất quá là trừ tiền lương, dù sao cũng không phải là em cố ý.”
Bên kia anh có hơi chần chừ, thật lâu sau anh hỏi: “Nếu như em không vui, hay là trở về có được không?”
Tôi đánh gãy lời anh: “Không, Gia Tuấn, mỗi công việc đều có lúc lên xuống, không thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, bây giờ em gặp chút thất bại mà thôi, em không sao.”
“Vốn là….. Anh muốn đến gặp em, nhưng mà hiện tại anh phải nhận một vụ án tử đặc biệt có liên quan đến chính phủ, cho nên anh không đi được.”
Ở bên này, tôi lóng ngóng nói: “Yên tâm đi, em không phải là đứa trẻ ba tuổi, anh không cần phải lo cho em. Đúng rồi, em vẫn muốn anh hãy gửi bệnh án của anh cho em, lúc nào có thời gian, em sẽ liên hệ với bệnh viện, xem thử chuyên gia nói như thế nào.”
Tôi thật sự rất lo lắng cho bệnh tình của Gia Tuấn, tôi không biết bệnh của anh là như thế nào, tôi không phải là bác sĩ, tôi không hiểu được chứng bệnh vôi hóa là gì, nếu nghiêm trọng thì sẽ đến mức độ thế nào? Bỗng chốc tôi suy nghĩ, cũng bắt đầu đồng cảm với Gia Tuấn, anh là người rất nhiệt tình năng nổ, bây giờ lại bị bệnh tật tra tấn, chắc hẳn là tâm lý của anh phải chịu rất nhiều áp lực.
Đôi khi tôi cũng khinh bỉ bản thân, tôi thật sự là rảnh rỗi quá, chẳng phải đã ly hôn rồi hay sao, vì sao còn muốn quan tâm anh chứ? Rõ ràng tôi là người muốn ly hôn, tôi cũng đã nói sẽ không quan tâm đến chuyện của anh, tôi cũng đã đi xa, cũng không còn là người trong nhà nữa.
Tôi cũng có thể nghe ra, khi Gia Tuấn gọi điện thoại cho tôi, ít nhiều gì cũng vẫn có chút tình cảm, tôi cũng không phải là hoàn toàn ý chí sắt đá, những oán giận lúc trước, qua thời gian thì tôi cũng đã nguôi ngoai bớt, nhưng mà thật sự muốn tôi quay lại thì lại là chuyện khác, tôi không muốn quay lại, tôi thà rằng giống như bây giờ.
Ăn cơm xong, tôi đi dưới tuyết thật lâu, lúc tuyết rơi thì trời không quá lạnh, tôi cảm thấy đi dạo như thế này thật sự rất thoải mái.
Lúc đi đến nhà trọ, tôi sờ túi thì phát hiện điện thoại đã bị rớt mất, tôi sờ hết túi áo rồi túi xách, chính mình cũng không biết là đánh mất khi nào, rốt cuộc là đi đâu mất rồi. Quên đi, tuyết rơi nhiều như vậy, muốn tìm một cái điện thoại cũng giống như là mò kim đáy biển vậy, tôi không thèm nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, tôi đi tàu điện ngầm, đổi baảy tám lần tàu, cuối cùng tôi cũng tìm được căn nhà cho thuê kia. Vừa xem qua, tôi nhủ thầm, trông không tệ, tuy hơi nhỏ nhưng mà gọn gàng sạch sẽ, hai cô gái cùng thuê ở một phòng, còn lại một phòng cho tôi. Hai cô gái kia cũng là nhân viên văn phòng, thoạt nhìn cũng là công chức đứng đắn. Hơn nữa đồ gia dụng cũng có vài thứ, có TV, có internet, thậm chí còn có cả tủ lạnh. Tôi cảm thấy rất hài lòng, nên liền quyết định ở lại, dù sao thì nơi này cũng rất xa Phiếm Hoa, không sao cả, nếu đã muốn cách xa công ty kia rồi, thì chi bằng ở đây rồi bắt đầu lại một lần nữa đi.
Nhưng khi vừa đến nơi phát tờ rơi thì tôi mới nhận ra rằng thì ra có rất nhiều chuyện thoạt nhìn thì tưởng đơn giản, nhưng thật ra là rất không đơn giản.
Tôi đi phát một ngàn tờ rơi ở các khu chung cư, bắt đầu từ lầu một, lần lượt đi lên phía trên, chuyện này cũng đơn giản, nhưng mà có yêu cầu bắt buộc phải đưa vào trong nhà, không được nhét ở dưới cửa, cũng không được để tùy tiện dưới đất, nếu không khi bị phát hiện thì sẽ trừ vào tiền thế chân. Tôi không ngờ là một công việc lương thấp như vậy mà cũng có rất nhiều người xếp hàng vào buổi sáng lúc nhận tờ rơi để đi phát.
Tôi nhận một ngàn tờ rơi từ kho, tôi ôm trên người, vui vẻ chạy ra ngoài.
Tôi không cảm thấy việc leo thang lầu là khó khăn gì cả. Mấy khu nhà xung quanh đây đều cao ba bốn mươi tầng, vị chi mỗi tầng phát được một trăm tờ, vậy là tôi phải đi mười tầng như thế.
Nghĩ là rất đơn giản, nhưng ngày đầu tiên tôi lập tức biết thế nào là khổ.
Tôi nhìn mấy tòa nhà cao cao này mà rất hối hận, nếu sớm biết thế này thì tôi đã không làm công việc này rồi, khổ cực cả một ngày mà chỉ được có bốn mươi đồng, tôi đang làm gì đây chứ? Nhưng mà tôi nghĩ đến cũng có rất nhiều người cũng phải làm công việc này như tôi, tôi và họ gì có gì khác nhau? Nghĩ đến đây, tôi an ủi chính mình.
Đi đến tầng thứ nhất, tôi nhìn xuống lầu, thở một hơi rồi đi lên tiếp.
Vừa vào tầng trệt, tôi có bí quyết, trước tiên tôi đi thang máy lên tầng cao nhất, sau đó cứ đi xuống từng tầng để phát tờ rơi, như vậy thì sẽ tốn ít sức lực hơn.
Tôi chạy từng tầng, vừa chạy vừa cuộn tờ rơi thành một cái sừng, phải vừa nhanh vừa chuẩn tranh thủ nhét vào trong cửa. Thật ra thì cái việc mà mọi người cho là đơn giản này thật sự không phải vậy, nếu như không nhanh nhẹn, thì có thể sẽ phải mất hết bảy tám giây cho một việc đáng lẽ chỉ mất có ba bốn giây mà thôi. Tôi nhanh chòng phát hiện ra vấn đề này rất là nghiêm trọng, một tiếng trôi qua, tôi vẫn chưa phát được đến năm mươi tờ.
Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng mà tôi vẫn cắn răng kiên trì, tôi tuyệt đối không thể lùi bước, vì muốn phát cho hết số tờ rơi này mà tôi bỏ cả thời gian nghỉ trưa, tôi chỉ mua hai cái bánh bao dưới tòa nhà rồi ngồi ăn ở chỗ thang lầu.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác một ngày dài đến thế, khó khắn khổ sở đến thế, nhưng tôi không dám nghỉ ngơi, bởi vì nếu như không phát được hết, ngộ nhỡ bị kiểm tra thì tiền thế thân của tôi sẽ không còn. Hơn nữa những cố gắng của tôi vừa rồi cũng uổng phí, cho nên dù sao đi nữa thì tôi cũng phải kiên trì một chút.
Đến buổi tối, hai chân tôi đã mệt muốn rã rời, tôi khổ sở suy nghĩ, công việc này quả thật là không dễ dàng. Trước đây Chu Vi từng nói với tôi, làm bảo hiểm, dù mưa hay nắng, ngày nào cũng ngồi không chờ đợi ở nhà người khác, lại còn phải tươi cười. Tôi cho rằng đó là bán rẻ tự trọng, nhưng mà hiện tại thì tôi có khá hơn gì chứ?