Tôi phá vỡ trầm mặc trước: “Gia Tuấn, anh khỏe không? Anh nhớ kỹ, phải gửi bệnh án cho em, nếu không em sẽ không nhận điện thoại của anh nữa.”
Anh đành phải nói: “Được rồi.”
“Còn không mau nói cho em biết, hiện tại anh thế nào?”
“Không tồi.”
Không tồi, là thế nào chứ? Tôi hơi hoang mang, nhưng mà tôi không thể hỏi nhiều.
Ở bên kia đầu dây, anh hỏi tôi: “Em có vội không? Anh muốn, muốn… đến gặp em.”
Tôi bên này không ngừng hoảng hốt từ chối anh: “Không cần đâu, ở đây em bề bộn nhiều việc, nếu anh có tới, em cũng không có thời gian tiếp anh.”
Anh chần chờ ngừng lại một chút, anh thấp giọng mơ hồ không rõ trả lời tôi: “Anh thật sự rất nhớ em.”
Anh vẫn nói tiếp: “Anh muốn gặp em một chút, người ta nói đúng, con người là loài động vật ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn, hiện tại anh… nhắm mắt mở mắt đều là bóng dáng của em. Nếu sớm biết rằng sẽ đau khổ như thế này… anh không nên để cho em đi.”
Tôi luống cuống tay chân: “Gia Tuấn, Gia Tuấn, không đâu, đừng nói như thế.”
Bên kia anh ngập ngừng: “Không biết hiện tại em trở thành như thế nào rồi.”
Kết quả là tôi nói năng lộn xộn, nói ra một câu: “Tính tình em cũng trở nên xấu hơn, thường rất táo bạo. Đúng rồi, Gia Tuấn, trợ lý Thẩm An Ny của anh thế nào rồi?”
Vừa dứt lời, tôi cũng ngây người, tôi mang cô ta ra làm gì chứ?
Gia Tuấn dừng một chút rồi trả lời tôi: “Anh với cô ấy vẫn là bạn tốt, bây giờ cô ấy đang làm việc ở thủ đô rồi, công việc có vẻ rất bận rộn, anh với cô ấy cũng không có thời gian nói chuyện.”
“Thật ra thì cô ấy cũng không tồi, tính cách rất rõ ràng thẳng thắn. Hiện tại, gặp được một người phụ nữ có tính cách như thế cũng không phải dễ đâu.” Tôi chần chừ một chút “Thật ra, cô ấy rất hợp với anh.”
Gia Tuấn cười khổ: “Đinh Đinh, em lại bắt đầu mỉa mai anh rồi.”
Lúc này, tôi mới nhận ra mình đã nói quá nhiều rồi. Thật ra bây giờ tôi và anh còn có quan hệ gì nữa chứ. Chúng tôi đã ly hôn rồi, cho dù anh có bao nhiêu cô gái hàng đêm hầu rượu trên giường đi chăng nữa, thì có liên quan gì đến tôi?
Tôi nhã nhặn nói: “Gia Tuấn, chúng ta lại nói chuyện sau nhé.”
Cuộc sống thật quá buồn tẻ, tuy rằng tôi cũng còn trẻ, nhưng tôi cũng không thể giống như các nữ đồng nghiệp khác, xong việc thì rủ nhau đi uống vài ly, tôi là người phụ nữ đã từng kết hôn. Nếu đi chơi, thì khó tránh được những cám dỗ, tôi không thể như thế được, nhưng nếu không thuận theo thì sẽ cảm thấy không vui. Không, tôi thà ở nhà chuyên tâm thiết kế thì hơn.
Bùi Vĩnh Diễm trở về Hồng Kông thoáng cái đã nhiều tuần trôi qua, nhưng anh ta không hề liên lạc với tôi. Tôi bắt đầu có cảm giác kỳ quái với anh ta, như thể tôi nhớ anh ta vậy. Mỗi khi có người gọi đến thì tôi sẽ hồi hộp không biết có phải là anh ta gọi hay không. Nếu không phải là anh ta gọi, tôi hơi phiền muộn, thậm chí cũng hơi tức giận. Anh ta có ý gì đây? Như thế này mà gọi là theo đuổi sao? Một đóa tươi, một cuộc điện thoại cũng không có. Anh ta nghĩ rằng chỉ cần vài câu ngọt ngào là có thể dụ tôi lên giường sao chứ, anh ta là người như vậy sao?
Bên ngoài tuyết rơi nhiều hơn, điều hòa làm cho nhiệt độ ở trong phòng rất hài hòa, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như mùa xuân. Chúng tôi tập họp ở phòng hội nghị thảo luận để cho ra bản thiết kế tốt nhất, đến khi mọi người mệt rồi, tôi chủ động đi mua thức ăn. Bởi vì trong lúc mọi người tranh luận, ý kiến của tôi không được ai tiếp thu cả, thiết kế của tôi là kém cỏi nhất, người ta không tiện nói thẳng ra, nhưng lại dứt khoát không quan tâm đến ý kiến của tôi. Cho nên tôi rất biết điều, chủ động để chỗ cho mọi người tranh luận, tôi rất hào phóng đi mua thức ăn đồ uống, vì vậy mà mọi người cũng cực kỳ hòa nhã với tôi.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến năm mới, tôi cũng đã hai mươi tám tuổi.
Người quản lí rất khách khí đón tôi rồi nói không ngớt lời: “Thật ngại quá, thời tiết xấu như vậy, cô vẫn phải tự mình mang tài liệu đến.”
“Không sao cả, nên như thế mà.”
Người quản lí kia nhận lấy túi tài liệu, định mở ra kiểm tra rồi khích lệ tôi một chút, không ngờ mở ra vừa xem hai trang, vẻ tươi cười trên mặt anh ta cứng lại.
“Đây là?” Anh ta ngập ngừng.
Tôi cũng thấy lại, vẻ mặt anh ta thay đổi trong nháy mắt, tôi chồm qua nhìn, lúc này tôi cũng ngây người.
Chỉ thấy bên ngoài túi tài liệu vẫn nguyên vẹn, nhưng bên trong hoàn toàn là giấy trắng, không có một chữ nào.
Anh ta khó hiểu hỏi tôi: “Cô Đinh, xin hỏi thế này là sao?”
Tôi cũng không hiểu được: “Tôi không biết, lãnh đạo công ty đưa tài liệu cho tôi, lúc đó tôi còn tự mình mở ra kiểm tra, hoàn toàn không phải như thế này, không phải, không phải đâu…”
Anh ta trừng lớn mắt nhìn tôi, “Cô Đinh, cô có biết tài liệu này quan trọng thế nào không?”
Tôi sốt ruột: “Cả quãng đường tôi đều ôm chặt túi văn kiện này trong người, tôi không hề rời nó ra, tại sao lại có thể như vậy, chuyện này là không thể.”
Đột nhiên tôi nhớ ra, lúc đi trên đường, bị người ta đụng phải, tôi ngã sấp xuống, chung quanh có rất nhiều người qua lại, người kia nhanh chóng quay lại đỡ tôi.
Tôi không ngừng giải thích, người quản lí kia phiền chán xua tay trước mặt tôi: “Cô Đinh, tôi không muốn nghe cô nói nhiều, nếu như theo đúng như lời cô nói, tài liệu này đã bị người ta đánh tráo, như vậy thì đối phương nhất định là cố ý, đã sớm có âm mưu, thấy cô đi ra cửa thì liền đi theo cô, như vậy phiền cô có thể mang cái này trở lại nơi cô đã nhận nó không?”