Tôi lạnh lẽo hỏi anh: Anh hãy nói thật đi, nếu bây giờ anh nói với em anh thật sự rất thích cô ấy, anh cảm thấy cô ấy có thể trợ giúp cho sự nghiệp của anh, em tuyệt đối sẽ không hai lời, còn nếu như không phải thì anh lập tức theo em về nhà, cho em một câu trả lời thỏa đáng.
Tầm mắt Gia Tuấn rơi vào quyể sách ở trước mặt mình, anh không lên tiếng.
Tôi khẽ nói: Lúc em còn nhỏ, đặc biệt rất thích một búp bê, nhưng sau khi Đinh Đang ra đời, nó không hiểu chuyện mà cầm lấy chơi, kết quả xé rách cánh tay của búp bê. Em tức giận không ngừng khóc lóc, em đánh vào đùi nó, mẹ em tức giận dạy bảo em, trong lúc giận dỗi, em chạy ra khỏi nhà, trốn vào con hẻm nhỏ giữa hai tòa nhà, khóc lóc. Em cảm thấy em đã mất đi ba em, đó là chuyện đáng sợ nhất trên đời. Dần dần, em lớn lên, chuyện xảy đến với em càng lúc càng nhiều, em mới biết đau khổ cũng phân chia cấp bậc. Lần đầu tiên xảy ra mâu thuẫn với anh, em rơi vào sự giày vò giữa nóng và lạnh, mất đi con, cơ thể bị thương, em hận anh đến không diễn tả nổi, cho đến cuối cùng, nhìn lại những chuyện anh đã làm cho em, em mới quyết định bắt đầu lại lần nữa với anh. Gia Tuấn, nếu anh hỏi rằng em có yêu anh không, em cũng không biết nữa, em đã xem anh như một phần của cơ thể, em đã quen với phần cơ thể này rồi, bây giờ em hỏi anh, anh có bằng lòng về nhà với em không?”
Điện thoại vang lên, Gia Tuấn im lặng nhìn chiếc điên thoại, là của Thẩm An Ny.
Anh muốn đi, tôi nhẹ nhàng giữ lại: Gia Tuấn, anh dự tiệc với cô ấy, em không ngăn cản anh, em chỉ hỏi anh, tối nay anh có định về nhà hay không?
Anh nhìn tôi, ánh mắt chúng tôi giao nhau, lặng lẽ nhìn đối phương.
Giờ phút này, chúng tôi nhìn rất rõ, trong ánh mắt trong veo, đều chỉ có đối phương, bốn mắt chúng tôi giao nhau, không nói lời nào.
Anh lên tiếng, hất tay tôi ra: Đinh Đinh, tạm biệt.
Anh lướt qua người tôi, cánh cửa đóng lại sau lưng tôi, trái tim tôi lập tức tan vỡ.
**********************************
Tôi đi đến bệnh viện, đi thẳng đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Bùi Vĩnh Diễm đang ngồi ở sô pha xem văn kiện, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, anh ta lập tức ngẩng đầu.
Đinh Đinh.
Tôi cực kì phẫn nộ, nhìn quanh căn phòng xem có hung khí để giết người không?
Anh ta kích động đứng lên: Đinh Đinh.
Tôi đi lên đánh anh ta, vừa đánh vừa mắng: Bùi Vĩnh Diễm, tên khốn kiếp này.
Anh ta cuống quít ngăn cản tôi, bị tôi đánh ngã vào ghế sô pha: Đinh Đinh, Đinh Đinh, em đừng tức giận, được rồi, em đánh anh, em đánh anh là được rồi.
Anh ta bị tôi đuổi đánh tới mép bàn, lọ hoa trên bàn cũng bị đẩy rơi xuống đất, tôi đi thẳng qua, cầm bó hoa đập anh ta.
Cánh hoa hỗn độn trong căn phòng.
Tôi ngồi dưới đất khóc nức nở.
Anh tài xế to con kiêm vệ sĩ đứng bên ngoài nhìn cẩn thận, cũng có y tá muốn đến xem náo nhiệt, tài xế lập tức đống cửa lại, ngăn y tá ở bên ngoài.
Bùi Vĩnh Diễm để tôi khóc, có lẽ anh ta muốn đỡ tôi dậy, tôi đẩy anh ta ra.
Tôi vừa khóc vừa mắng không ngừng: Bùi Vĩnh Diễm, vì sao anh lại trêu chọc tôi? Tôi có gì đáng để anh thích? Anh là ngôi sao để người ta truy đuổi, để mấy cô gái trẻ tương tư, muốn đổi khẩu vị sao?
Anh ta rụt rè giải thích: Anh cũng không đuổi theo ngôi sao mà.
Tôi khóc rất lâu, không biết đã khóc bao lâu, anh thì ngồi ở bên cạnh tôi.
Cuối cùng tôi ủ rũ nín khóc, cầm túi xách đi ra ngoài.
Anh ta kéo tôi lại, khẩn cầu: Đinh Đinh, em nghe anh nói một câu thôi, anh đối với em là thật lòng, nếu em không tin, anh có thể lập tức kết hôn với em, thậm chí anh có thể phân chưa tài sản rõ ràng.
Tôi quát anh ta: Anh im miệng cho tôi.
Anh ta còn muốn kéo tôi, tôi liền mắng anh ta: Anh đứng lại đó cho tôi, đừng tới tìm tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, anh cút xa một chút đi.