Buổi sáng hôm sau, tôi từ trong giấc ngủ không yên ổn giật mình tỉnh giấc, có người đang ấn chuông cửa.
Tôi mở cửa, là mẹ, tôi mệt mỏi chào hỏi mẹ: ”Mẹ, tại sao không dùng chìa khóa mở cửa, mà còn phải ấn chuông cửa.”
”Vì mẹ sợ ngộ nhỡ Gia Tuấn còn đang ở nhà, mẹ lại quấy rầy bọn con, cho nên mới ấn chuông cửa trước đã.”
Tuy đã kết hôn được bốn năm, nhưng tuần nào mẹ cũng đều lặn lội tới nhà tôi hai lần, tôi không thích làm việc nhà, mẹ vừa lúc đã về hưu nên nhiều lúc rảnh rỗi sẽ tới giúp tôi làm mọi việc nhà, tôi áy náy nên đưa cho mẹ thật nhiều tiền sinh hoạt phí, vì thế Đinh Đang không ít lần trêu chọc mẹ, ”Mẹ đi làm giúp việc cho người ta, nếu như không phải chị hàng tháng cho mẹ nhiều tiền sinh hoạt phí như vậy, liệu mẹ có vui vẻ đi giúp con gái đã xuất giá làm việc nhà như vậy hay không?”
Mẹ nghe xong, trên mặt rõ ràng không nén được giận, có chút bực tức nói: ”Phải, là ta thấy tiền sáng mặt, được rồi chứ?”
Đinh Đang còn đang kéo dài giọng liền lạnh lùng nói: ”Mẹ, trong cuộc đời đều có bốn bề nguy cơ, qua đường cũng phải thật cẩn thận, mẹ chiều chị ấy như thế, mẹ cẩn thận có ngày chị ấy bị mẹ chiều đến mức ngũ cốc cũng chẳng phân biết được, đến lúc đó, anh rể chê chị í chỉ là một con chim công ăn diện, hoàn toàn vô dụng, khi đó mẹ muốn thay đổi chị, chỉ sợ chị muốn tiến bộ cũng không tiến bộ được nữa rồi.”
Lúc đó tôi chỉ cho rằng nó nói hù dọa, cho tới bây giờ không hề nghĩ tới có một ngày tiên đoán đó lại trở thành sự thật.
Mẹ đi vào xong liền để một túi rau lên bàn, mẹ thuần thục đeo tạp dề, thái hết bỏ vào tủ lạnh, sau đó bắt đầu mở máy hút bụi, giải quyết việc nhà theo như thường lệ từ trước.
Tôi lười biếng ngồi ở trên sô pha, tay chống ở bên má, nhìn bóng dáng mẹ chuyển động trong phòng, bỗng nhiên tôi có một loại cảm giác, chắc chắn về sau, đó chính là tôi, khi tuổi còn trẻ, lưng còn thẳng, vừa ngâm nga hát vừa làm việc nhà, hầu hạ ông xã khi đi làm về, đến lúc nhiều tuổi, lưng co lại như bọt biển, còng xuống dưới, càu nhàu cháu chạy nhảy lung tung không nghe lời, ngày qua ngày cứ ào ào như nước chảy. Đó chính là tôi.
Người thời đại của mẹ, đa số cũng đều từng trải qua giống nhau, lúc tuổi còn trẻ thì ăn khổ, tới tuổi trung niên thì lại trải qua nhiều phong ba trong sự nghiệp, vất vả lắm mới yên ổn được thì, hơn nửa cuộc đời đẹp đẽ đã qua mất rồi, quãng đời còn lại chỉ là ở nhà chăm sóc gia đình, làm một con sâu gạo già cỗi.
Kỳ thực đời trước đời sau, chi tiết và chất lượng cuộc sống không giống nhau, nhưng rốt cục mọi con đường đều đổ về một chỗ, dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi.
Tôi đột nhiên hỏi mẹ: ”Mẹ à, mẹ có từng buồn chán với cuộc sống hiện tại không? Đã có lúc nào mẹ từng suy xét đến ly hôn không?”
Mẹ vô cùng kinh ngạc nhìn tôi, ”Ly hôn? Thời đại kia của bọn ta, tới tuổi mà chưa kết hôn đều sẽ có người nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho con, nếu con muốn ly hôn, còn không phải bị bọn họ bắn ra ánh mắt khinh bỉ mà giết chết sao? Cho dù có nghĩ tới ly hôn, cũng chỉ có thể lẳng lặng nói ở trong thâm tâm, không dám thực hiện.”
Tôi không lên tiếng, xem ra, thế hệ ngày trước thật tốt, duy trì một người bạn đời đến già, trăm năm không thay đổi, thanh niên bây giờ ngược lại, kết hôn gửi thiệp mời thì dĩ nhiên còn có người trêu chọc một câu: ”Được thôi người anh em, cậu kết hôn thì không nhất định phải gửi thiệp, tới lúc cậu ly hôn đừng quên mời một bàn là được.”
Thói đời ngày sau, đời trước không như đời sau, Lỗ đại gia* nói thật chí lý. (*chỉ nhà văn Lỗ Tấn)
Tôi còn đang ngây người, mẹ ở trong phòng ngủ gọi ra: ”Đinh Đinh, thời tiết nắng đẹp, bê chăn xuống dưới lầu phơi nắng đi.”
Tôi vâng một tiếng, đi vào lấy chăn thì, mẹ lại lẩm bẩm: ”Ly hôn nếu như không phải là do người không tốt, thì cũng là do xã hội này không tốt, nhìn thấy cái việc ly hôn này như là chuyện trong nháy mắt, cảm thấy không đau không ngứa, tự mình cũng lại nghĩ, cùng lắm thì ta ly hôn, trên thế giới này ta tách khỏi ngươi cũng chẳng sao, aiz, con người mà, thực là không biết thế nào là đủ, cũng không ngẫm lại, rau ở trong sọt càng chọn càng nát, mất công chọn người tiếp theo, còn không bằng sửa chữa lại người này cho tốt, hiền lành sống qua ngày!”
Mẹ lại tò mò hỏi tôi: ”Đột nhiên sao lại hỏi mẹ chuyện này?”
Tôi hồi thần lại, thì ra con bé Đinh Đang này tuy miệng sắc như dao, nhưng ở thời điểm quan trọng nó cũng không có mồm năm miệng mười nói cho mẹ chuyện tôi ly hôn, nếu không mẹ già còn không phải đã sớm chết ngất.
Tôi ậm ờ đáp lại: tùy tiện nói chút thôi.
Mẹ lại trở nên cảm khái: ”Đinh Đinh, có câu này cũng phải nhắc nhở con, bên ngoài thế giới này thực sự là rất hiểm ác, đàn ông như Gia Tuấn, tuổi tác thích hợp, sự nghiệp thành đạt, sẽ có nhiều đứa con gái trẻ đẹp nghĩ mọi biện pháp tấn công để quấn lấy nó, còn con thì sao? Ngày nào cũng ở nhà thư thư thái thái làm phu nhân, hoàn toàn không biết bên ngoài có bao nhiêu đàn bà đang tăm tia Gia Tuấn, muốn một ngụm nuốt chửng lấy nó đi?
Tôi ngừng tay.
Các cụ nói không phải không có lý, Gia Tuấn 35 tuổi, chính là độ tuổi hoàng kim của đàn ông, chưa nói tới bề ngoài anh tuấn tú, khí độ bất phàm lại rành đời, chỉ nhìn điều kiện bề ngoài của anh, muốn xe có xe, muốn nhà có nhà, thì đã thích hợp điều kiện người đàn ông lý tưởng trong lòng rất nhiều phụ nữ rồi, vậy nếu như đồng thời đánh trận, tôi ngoại trừ có cái danh vợ của Phó Gia Tuấn trên sổ hộ khẩu, thì còn có cái gì hơn những người con gái trẻ tuổi ở bên ngoài chứ?
~~~~~~ Vficland.com ~~~~~~
Thời tiết quả thực không tệ, ánh nắng tươi đẹp, trời xanh mây trắng.
Sân thể dục ở khu nhà không có ai tập, tôi khoác chăn lên một thanh tập thể dục, sau đó ngồi lên ghế băng, híp mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
Có người gọi tôi: ”Xin chào bà Phó.”
Tôi quay đầu lại, là bà Cát hàng xóm.
Bà Cát và ông Cát đều làm việc ở công ty nước ngoài, cả hai cùng đi cùng về, con cái ban ngày đưa đến nhà trẻ, buổi tối thì lại đón về, hai người bởi vì đều bận công tác, nên đưa đón và chăm sóc con cái đều chỉ có thể giao cho ông bà.
Tôi hỏi chị ta: ”Bà Cát, thế nào mà lúc này lại vội vàng trở về vậy?”
”Con tôi không khỏe lắm, tôi đón nó từ nhà trẻ về, để bà nội chăm sóc nó một chút giúp tôi.”
Tôi ồ thành tiếng trả lời, con gái của bà Cát quấn lấy mẹ nó muốn đánh đu, mẹ nó chỉ đành phải bất đắc dĩ đáp ứng: ”Chỉ chơi một lát thôi đó, lát sau phải về nhà ngay đấy nhé?”
Đứa bé làm nũng khẩn cầu chị ta: ”Không được, không được. Con muốn mẹ chơi cùng.”
Bà Cát dù sao cũng là người đi làm, bỏ thời gian tới đón con gái cũng là hành động bất đắc dĩ, bây giờ con gái còn quấn lấy mình như thế, chị ta rốt cuộc không nhịn được, ở dưới lầu gọi điện thoại cho bà, để bà mau chóng tới giải quyết cái củ khoai lang bỏng tay này.
Chị ta kiên trì khuyên bảo con: ”Mẹ còn phải đi làm, con chơi với bà nội.”
Đứa bé gào khóc, ”Con muốn mẹ cơ.”
Bất kể đứa bé cầu xin mẹ nó thế nào, mẹ nó vẫn kiên trì cứng rắn bỏ nó lại cho bà nội, đứa bé ở trong lòng bà nội liên tục khóc không ngừng: ”Con muốn mẹ, con muốn mẹ cơ.”
Trong lòng tôi cảm thấy một trận khổ sở thay cho đứa bé này, tuổi còn bé muốn mẹ theo mình mà không được. Nếu như là tôi, tôi có cả đống thời gian vô vị có thể cùng con cái làm chuyện gì đó, nhưng vấn đề là, tôi không có con.
Đột nhiên, tôi cực kỳ muốn có con. Bởi vì có con, tôi liền tựa như Bạch nương tử* có sao Văn Khúc chiếu, Gia Tuấn muốn ly hôn có phải cũng phải suy xét lại một phen hay không? (*trong Bạch xà truyện)