Tôi cố gắng giải thích với Gia Tuấn: “Gia Tuấn, anh hiểu lầm rồi, thật ra em và Bùi Vĩnh Diễm chỉ là bạn bè, so với cấp trên và cấp dưới thì quan hệ tốt hơn một chút mà thôi. Anh ta nói anh ta khá thích thiết kế của em, cảm thấy rằng em là một người bạn không tồi.”
“Thiết kế của em?” Gia Tuấn chợt nổi cáu, trong giọng điệu của anh lại có ý khinh thường: “Em chưa từng thiết kế gì cả, trình độ thiết kế của em nhiều nhất cũng chỉ tốt hơn học sinh trung học một ít mà thôi, anh ta thuê em? Như vậy thì anh ta vừa ý em cái gì? Cũng chỉ là lòng dạ của Tư Mã Chiêu, người ngoài đều biết.”
Tôi nhất thời bị châm chọc đến phát run: “Phó Gia Tuấn, anh xem thường em? Có phải ở trong lòng anh, em chỉ xứng ở nhà thêu hoa, nuôi chim chóc, ngày ngày cùng anh trò chuyện tâm sự, khi anh cần em ra ngoài xã giao, em phải ăn diện thật đẹp ở bên cạnh anh làm bình hoa? Một người phụ nữ vô dụng như em đây, không xứng làm những công việc đó, có đúng không?”
Anh nhất thời ngây người, không ngờ tôi lại phản ứng mạnh như vậy.
Đột nhiên, trong lòng tôi cảm thấy uất ức, rớt nước mắt.
“Gia Tuấn, người khác nói em thế nào, em không quan tâm, em cũng biết năng lực mình kém, em luôn cố gắng, em chỉ muốn chứng minh cho người khác thấy, nhưng hiện giờ, anh lại có thể nghĩ em như vậy?”
Anh mềm mỏng xuống: “Đinh Đinh, xin lỗi, không phải anh có ý này, vừa rồi anh có hơi tức giận.”
Tôi vô cùng chua xót: “Anh còn có thể nói gì nữa? Căn bản là anh nghi ngờ em và anh ta đã từng có quan hệ gì đó, đúng không?”
Gia Tuấn vội vàng giải thích: “Không phải, anh tin em, Đinh Đinh, xin lỗi, vừa rồi quả thật anh hơi tức giận, anh xin lỗi em.”
Tôi lạnh lùng: “Anh ra ngoài đi.”
“Đinh Đinh.”
“Anh không đi, em sẽ đi.”
“Đinh Đinh, bà xã.” Anh chạy đến ngăn tôi lại, bối rối xin lỗi tôi, tôi nhứt đầu, lòng dạ rối bời, hiện giờ tuyệt đối không muốn nhìn thấy anh, kết quả hai người chúng tôi giằng co trong phòng một hồi, tôi kiên quyết, dùng sức đẩy anh ra phía sau, anh không đứng vững, cũng không ngờ tôi lại có sức lực lớn như vậy, cả người thoáng cái ngã sấp xuống giường.
Tôi ra khỏi phòng ngủ, đến một phòng khác, tôi khóa trái cửa phòng lại.
Gia Tuấn đuổi đến, anh ở bên ngoài gõ cửa, không ngừng gọi tên tôi.
Tôi ngồi trên giường, trong tay còn nắm chặt chiếc khăn lụa, lòng dạ rối bời.
Tiếng của Gia Tuấn mềm đi, anh ở bên ngoài nhẹ giọng gọi tôi, xin tôi mở cửa cho anh, tôi làm thinh, đột nhiên tôi nghĩ đến một buổi tối của mấy tháng trước, đêm mưa gió, anh bỏ lại tôi, đến phòng này, để mặc tôi ở bên ngoài khóc thảm thiết, tôi ôm đầu gối ngồi ở ngoài cửa, vẫn đau thương mà khóc, anh nghe thấy, nhưng anh vẫn không chịu mở cửa.
Tôi bỗng cảm thấy vô cùng thê lương.
Gia Tuấn ở bên ngoài cầu xin mãi, thật lâu sau, tôi vẫn làm ngơ, cuối cùng anh không nhận được sự tha thứ của tôi, đành không vui trở về phòng.
Buổi tối này, hai người chúng tôi lại chia phòng ra mà ngủ.
Tôi nghĩ rằng cả hai chúng tôi đều không ngủ được, có lẽ đều suy nghĩ những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Chúng tôi đã từng là một đôi vẫn chồng rất ân ái, nhưng chỉ một lần anh ngoại tình, đã hủy diệt sự tín nhiệm mà chúng tôi đã vất vả gầy dựng, sau khi bị hủy, chúng tôi cẩn thận nhặt lại những hồi ức này, cố gắng dán chúng lại với nhau, xây dựng lại một bức tường, vốn tưởng rằng bức tường này chắc chắn hơn so với trước đây, sau khi trải qua mưa gió sẽ càng quý trọng đối phương hơn, khôn ngờ vết nứt vẫn còn, keo mạnh cỡ nào cũng không dễ dàng dán dính lại với nhau, vết thương vẫn ở đó như trước.
Tôi không tài nào ngủ được, Bùi Vĩnh Diễm lại đi tìm Phó Gia Tuấn? Tại sao anh ta lại làm như vậy, tôi nhất thời bắt đầu ghét anh ta, hôn nhân của tôi là việc của cá nhân tôi, liên quan gì tới anh ta chứ, vậy mà anh ta lại tự chủ trương, tự mình đa tình đến cỡ này.
Bản thân tôi lại có hơi lo lắng, tôi không biết nội dung cuộc đối thoại giữa anh ta và Gia Tuấn, nhưng có thể suy ra một chút, nếu anh ta không phải thật sự động lòng với một cô gái, sẽ không bất chấp nguy hiểm bị một người đàn ông khác đánh nhừ tử, đến chất vấn người đó, có phải anh ta thật lòng nghĩ là trở lại bên cạnh cô ấy, lại có thể phản bội cô ấy lần nữa hay không, anh ta từng học trường đại học nổi tiếng nhất thế giới, làm việc sẽ không thể nào không đầu không đuôi như vậy, nhưng anh ta lại làm cái việc không suy tính kỹ càng, giống như một anh chàng lỗ mãng không biết suy nghĩ.
Trái tim tôi phân thành hai cực, băng và lửa.
Đồng thời, tôi hết lần này đến lần khác tự nói với mình, người tôi yêu là Gia Tuấn, đối với Bùi Vĩnh Diễm, tôi chỉ có tôn trọng và ngượng mộ, chính vì thế, tôi không thể để cho người đàn ông này làm đảo lộn cuộc sống của tôi, ở phương diện khác, tôi lại buồn bực Gia Tuấn, tại sao anh có thể xem tôi giống như vật sở hữu cá nhân của anh chứ, đối với đồ đạc của tôi muốn ném liền ném, căn bản không trưng cầu ý kiến của tôi.
Mãi cho đến rạng sáng, tôi mới mơ màng ngủ thiếp đi, đến sáng sớm sau, vừa mở mắt, đã sắp đến 8 giờ.
Tôi cuống quít mở cửa phòng, vội vàng ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, giống như bị triệu tập khẩn cấp vậy.
Gia Tuấn kêu tôi: “Đinh Đinh, ăn chút gì đi.” Anh đã dọn sẵn điểm tâm sáng trên bàn.
Tôi qua loa bôi bôi trát trát lên mặt: “Không kịp nữa rồi, sắp muộn.”
Nói xong, tôi vọt tới phòng ngủ của Gia Tuấn, tìm quần áo của mình, cũng không để ý đến anh đứng bên cạnh tôi nhìn tôi, tôi cởi áo ngủ, nhanh chóng mặt áo ngực, áo len, áo khoát lên người.
Cầm túi xách muốn đi, Gia Tuấn ngăn tôi lại: “Em ăn một chút gì rồi hãy đi, anh đưa em đi làm, thời gian cũng kịp mà, em ăn thứ gì đó trước đi.”
Tôi nhìn sang bàn ăn, anh lại dậy sớm để nấu cháo? Còn cắt trứng muối và chân giò hun khói bỏ vào trong, ngoài ra còn có một đĩa nấm kim châm.
Anh đã thay quần áo, chuẩn bị đưa tôi đi làm, tôi chỉ đành chạy đến bên cạnh bàn, dùng tay tùy tiện ngắt mấy cái nấm kim châm, nhét vào trong miệng. Sau đó cũng không để ý đến cháo có nóng hay không, bưng chén đưa lên miệng uống sạch.
Gia Tuấn im lặng nhìn tôi làm xong toàn bộ, anh cầm chìa khóa cùng tôi đi ra khỏi nhà.
Khi lên xe tôi mới nhớ tới một chuyện: “Gia Tuấn, anh vẫn chưa ăn sáng.”
Anh lạnh nhạt nói: “Anh quen rồi.”
Khởi động xe.
Trước khi xuống xe, tôi lấy thẻ chấm công ra, lúc phải xuống xe, tôi dặn dò anh: “Gia Tuấn, anh đến nhà ăn phía dưới tòa nhà công ty ăn chút gì đi.” Sau đó nhanh như chớp vọt vào trong tòa nhà.
Một ngày làm việc, tôi đã hết giận Gia Tuấn rồi, dù sao tôi và Gia Tuấn cũng là vợ chồng, giữa vợ chồng không thể có mâu thuẫn sâu sắc được.
Anh là đàn ông, nâng cao sĩ diện, không chịu cúi đầu, nếu tôi mảy may không nhường bước, thành toàn cho người phụ nữ nhỏ nhen ích kỷ cay nghiệt trong tôi, đối với tôi thì có lợi ích gì? Chúng tôi phải chung sống với nhau cả đời, cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu phải tranh khí thế, có bản lĩnh tôi hãy cạnh tranh với đối thủ, cạnh tranh với người nhà của mình, tôi há được gọi là anh hùng hảo hán gì chứ?
Chu Vi gọi điện thoại hẹn tôi ra ngoài ăn cơm tối, tôi từ chối, cô ấy ở trong điện thoại làm tổn thương tôi: “Không sắp xếp được thời gian, chỉ có không muốn hẹn gặp thôi.”
“Tớ không có tư chất thông minh giống cậu, tớ rất dốt, hết giờ làm tớ cũng phải xem sách.”
Cô lại lẩm bẩm: “Thời gian của cậu thuộc về cậu, hết sức hiển nhiên, nhưng hiện tại cậu lại thuộc về Phó Gia Tuấn, cậu lại mất đi chính mình.”
Tôi không có thời gian để nghiên cứu tỉ mỉ lời nói của cô ấy, sau khi tan tầm tôi phải đi siêu thị, chuẩn bị làm vài món mà Gia Tuấn thích ăn.
Nhưng điện thoại của Gia Tuấn lại đến trước tôi, anh nói với tôi, hai người bạn của anh tới nên cùng bạn đi ra ngoài ăn cơm, vì thế tôi xóa đi suy nghĩ này trong đầu, nếu anh không về ăn cơm, tôi ở bên đường ăn tô mỳ thịt bò của tiệm mỳ thịt bò California là được rồi.
Cơm nước xong, về đến nhà tôi tháo giày ra, nằm trên sô pha xem ti vi, điện thoại u u vang lên, là tin nhắn đến.
Tôi vừa nhìn, dĩ nhiên là của Bùi Vĩnh Diễm, tôi lập tức vuốt tóc mấy cái, ngồi lên xem.
“Đài thiên văn nói đêm nay thời tiết rất tốt, có thể thấy được tinh vân của chòm sao Orion đẹp nhất, anh có một cái kính viễn vọng kéo dài ra ba thước, có thể nhìn thấy tinh vân bảy màu, em có bằng lòng cùng anh đi xem cảnh quan này không?”
Trái tim tôi đập loạn nhịp, sao Bùi Vĩnh Diễm lại gửi tin nhắn này cho tôi?
Tay tôi run rẩy, trống ngực rõ ràng không còn êm ái như bình thường, đây là ý gì chứ? Tin nhắn như vậy, anh ta không nên gửi cho tôi, tôi là một phụ nữ đã kết hôn, nếu anh ta muốn cám dỗ và khiêu khích, bên ngoài có rất nhiều cô gái đáng để anh ta đi ưu ái, anh ta như vậy rốt cuộc muốn làm gì?
Tôi chần chờ một lát, cuối cùng nhấn nút xóa tin nhắn đi.
Nằm trên sô pha, ti vi đang chiếu cái gì, một chút tôi cũng không xem vào trong được.
Điện thoại dưới cánh tay lại bắt đầu rung lên, lần này dĩ nhiên là cuộc gọi đến.
Tôi do dự nhìn dãy số, tuy rằng trên màn hình không có hiện tên, nhưng dãy số này đương nhiên tôi nhớ rõ, công ty phát cho mỗi công nhân viên một cái bản liệt kê số điện thoại, trên đó dãy số đầu tiên chính là số điện thoại của tổng giám đốc.
Tôi thì thào tự nói với chính mình, đừng khiến tôi động lòng.
Điện thoại cứ thế rung lên, rốt cuộc nhịn không được, tôi nhận cuộc gọi.
“Tổng giám đốc Bùi.”
“Đã hết giờ làm, không cần gọi anh là tổng giám đốc Bùi nữa.”
“Anh Bùi.”
“Em đang làm gì vậy?”
“Tôi vừa mới ăn cơm xong.”
Anh ta lại hỏi tôi: “Anh vẫn chưa ăn, em ăn gì vậy?”
Anh ta lại tán gẫn với tôi đề tài nhàm chán như thế.
“Tôi ăn mỳ sợi.”
“Thêm thịt bò California ăn ngon chứ?”
Tôi lại ngồi lên, thêm thịt bò California? Tại sao anh ta biết tôi ăn cơm ở bên ngoài?
Dường như anh ta biết tôi sẽ nghi ngờ như vậy, đành giải thích trong điện thoại: “Anh lái xe ngang qua, vô tình nhìn thấy em trong tiệm thịt bò California.”
Tôi đành nói: “Đúng, tùy tiện ăn một chút.”
“Có thời gian ra ngoài không?”
Tôi hoang mang một hồi, anh ta lại trắng trợn hẹn tôi như thế?
Trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ tìm đối sách để từ chối.
Tôi bỗng lên tiếng: “Gia Tuấn, anh nói gì vậy? Ừ, em biết rồi, em đưa cho anh liền.”
Sau đó tôi nói vào điện thoại: “Xin lỗi, anh Bùi, ông xã tôi đang tắm, anh ấy muốn tôi lấy khăn, tôi xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Tôi vừa muốn ngắt điện thoại, anh ta gọi tôi: “Chờ chút.”
Tôi đành dừng lại.
“Anh ta căn bản không có ở nhà.”
Tôi sợ hãi, Bùi Vĩnh Diễm này muốn làm gì? Sao anh ta lại biết Gia Tuấn không có ở nhà? Chỉ có một mình tôi ở nhà?
“Chồng em không có nhà, 15 phút trước anh ta gọi điện cho anh, anh ta đã uống rượu, ở trong điện thoại mắng anh.”
Tôi sợ ngẩn người, Gia Tuấn gọi điện thoại cho anh ta?
Giọng nói của Bùi Vĩnh Diễm rất bình tĩnh: “Anh ta nói với anh, em là vợ của anh ta, nếu anh còn dám quấy rầy em, anh ta nhất định sẽ đánh anh.”
Đỉnh đầu tôi đổ mồ hôi: “Ông xã của tôi là một người ưu tú, là thần tượng của tôi.”
Ở đầu dây bên kia, giọng nói của Bùi Vĩnh Diễm vẫn rất bình tĩnh: “Những lời này của anh ta, anh không cảm thấy quá đáng, là phản ứng bình thường của một người đàn ông. Nhưng sau đó anh ta lại nói một câu, làm cho anh vô cùng khó chịu, anh ta nói là anh ở bên ngoài chơi đùa với những cô gái trẻ, lại đi cám dỗ phụ nữ đã có chồng, bởi vì anh ta đã uống rượu, cho nên những lời sau đó cũng rất quá đáng, anh không có cách nào để nói lại từng câu với em.”
Tôi cố gắng nuốt nước bọt.
Tôi nghe được anh ta gằn từng tiếng một.
“Đinh Đinh, anh nói cho em biết, nói về chơi đùa, thật sự tính cách của anh cũng thích dạo chơi nhân gian, có những lúc anh rất thích chơi, thậm chí chơi rất lớn, rất phóng đãng. Nhưng anh sẽ lựa chọn đối tượng để chơi, anh biết là dạng phụ nữ nào thích hợp để anh chơi, dạng phụ nào thích hợp để anh yêu, em muốn nói với anh, anh là một công tử đào hoa, người như anh sẽ không xứng có được chân tình, sẽ không nổ lực vì chân tình, đúng không? Đinh Đinh, anh nói với em, anh theo đuổi cảm giác lãng mạn, cũng giống như nắm giữ cực quang, cực quang vĩnh viễn không có hình dạng nhất định, cho nên khiến người khác lưu luyến nó. Vẻ đẹp này, cũng giống như tình cảm, tình cảm có trải qua lãng mạn, có chung sống giản dị, đem ra so sánh, anh càng thích thứ tình cảm phải gian nan vất vả nhiều lần mới tranh thủ được, đương nhiên lúc theo đuổi được rồi, anh sẽ nắm giữ thật chặt, sẽ không phản bội lại nó.”
Tôi nhất thời ngây ngẩn tại chỗ, nắm ống nghe, tay có ngàn cân, cổ họng cũng bị nghẹn lại, tôi không nói được một câu.
“Đinh Đinh, anh cũng không hối hận khi nói những lời này với em, hiện giờ anh muốn nói rõ ràng lần nữa với em, anh thích em, vốn dĩ là thích, hiếu kỳ, có hứng thú. Hiện giờ thêm vào một chút yêu, anh nghĩ rằng, anh yêu em.”
Tôi há to miệng, cả buổi tôi mới cố gắng nói: “Anh Bùi, anh không hiểu.”
“Anh hiểu rất rõ.”
Tôi ngắt lời anh ta, vô cùng bình tĩnh nói: “Anh Bùi, quả thật là anh không hiểu, nghe xong lời nói của anh, đích thực là tôi rất cảm động, là một phụ nữ tại đây lúc này nghe lời thổ lộ như thế, phải rất vui sướng, lo lắng không yên. Anh khiến phụ nữ làm sao để từ chối anh đây? Điều kiện của anh xuất sắc, con người lại xuất chúng, nếu tôi chưa kết hôn, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ vùi đầu vào lòng anh không chút do dự, cho dù chỉ là một khắc ngắn ngủi, tôi cũng sẵn lòng, nhưng không thể, tôi sống rất thực tế, thực tế là cái gì, thực tế không phải như xem cực quang, thực tế cũng không phải như xem tinh vân, thực tế chính là cơm áo gạo tiền, còn có những tranh chấp và chuyện nhà bình thường nhất. Nếu đem ra so sánh, người thực tế và tình yêu lãnh mạn, có bao nhiêu độ bền vững đây? Anh Bùi, tôi nói anh không hiểu, là bởi vì thế giới của tôi và thế giới của anh khác xa nhau một trời một vực, tôi không thích hợp với anh, thực ra tôi là một người có tầm nhìn hạn hẹp, lại là một phụ nữ không có chí lớn, tôi chỉ muốn tìm một bờ vai có thể che mưa che gió, không cầu mong anh ấy có bao nhiêu tiền và địa vị cao bao nhiêu, cho nên hiện tại tôi và chồng tôi chung sống với nhau, tôi rất hạnh phúc, cũng cảm thấy rất đầy đủ, tôi hy vọng quan hệ của chúng ta có thể duy trì tình bạn giữa cấp trên và cấp dưới, không hơn.”
“Em hãy nghe anh nói.”
“Thật xin lỗi, tôi không muốn nghe, tạm biệt.”
Tôi gác máy.
Để điện thoại xuống, tôi lại rơi vào những suy nghĩ rối rắm, khi lần đầu tiên Bùi Vĩnh Diễm thổ lộ với tôi, tôi xem như là một cơn gió thổi qua, không chút nào để ý, không ngờ anh ta lại tiếp tục nói thao thao bất tuyệt với tôi, thậm chí còn nói đáng lẽ nên đi tìm Gia Tuấn, rốt cuộc anh ta muốn làm gì?
Tôi hoang mang, trong đầu rối bời như một mớ bòng bong, kiếm không ra đầu mối.
Anh ta thích tôi sao? Như vậy thì không hợp lẽ thường, tôi là một phụ nữ đã kết hôn, trên người tôi lại không có sự thanh khiết và xinh đẹp của một cô gái trẻ, cũng không có khí chất của ngôi sao, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường hòa vào trong biển người, tìm ở đâu cũng có, đầy rẫy. Thế nhưng anh ta lại nói với tôi, anh ta thích tôi?
Lời nói vô căn cứ.
Tôi lại bắt đầu tức giận, Gia Tuấn nói rất đúng, loại đàn ông như anh ta, chỉ chơi đùa với những cô gái trẻ, muốn cám dỗ phụ nữ đã có chồng sa ngã mà.
Nhớ đến Gia Tuấn, tôi cảm thấy hoang mang, hôm nay Gia Tuấn gọi điện thoại cho anh ta? Bọn họ tranh chấp cái gì? Có phải Gia Tuấn vì chuyện chiếc khăn lụa hôm qua, càng hiểu lầm tôi thêm hay không?