Bảy giờ tối, ba công ty IT quy mô nhỏ ở gần đó tập trung nam nữ thanh niên chưa kết hôn lại, đi thành đoàn xuất hiện ở hội trường của cuộc hẹn tám phút, mấy ông chủ cũng đều đến, hai tay vắt chéo trước ngực, đứng bên lề hội trường, vẻ mặt cực kì thân thiện, ngắm nghía xung quanh. Lần đầu tiên tôi thấy phúc lợi dành cho nhân viên ngớ ngẩn như vậy.
Sau khi nghe xong những câu nói gây cười của người dẫn chương trình, cuộc hẹn tám phút chính thức bắt đầu. Tôi và Vương Tiểu Tiện đứng bên lề hội trường, phụ trách ghi lại mã số đối tượng mà mỗi người ngưỡng mộ trong lòng, sau đó để lại địa chỉ email, nếu người ngưỡng mộ trong lòng anh ta cũng vừa vặn có cảm tình với anh ta, vậy thì chúng tôi có thể giúp họ trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Vừa bắt đầu, tôi không hề có bất cứ tâm trạng nào đặc biệt, chỉ hơi hé miệng, vẻ mặt ngốc nghếch đứng ở bên, nhưng dần dần tôi bị làn sóng âm thanh to lớn trong không gian hội trường va đập tới mức bắt đầu trở nên hốt hoảng.
Tám phút, tám phút bình thường có thể làm gì?
Có thể gọi một cuộc điện thoại không quan trọng với cha mẹ, có thể xem xong một tin tức vỉa hè, làm nóng một suất pizza lạnh, có thể bật đi bậi lại bài “Đợi anh quay về” ba lần, dầm mưa tám phút cũng ít có khả năng bị cảm phát sốt, nhưng xác suất ngất khi phơi nắng dưới ánh mặt trời chính Ngọ lại rất cao.
Tám phút không làm được những gì?
Tám phút, với năng lực của tôi mà nói, tôi không viết xong một bức thư diễn đạt hoàn hảo, xem không hiểu mối quan hệ giữa các nhân vật trong một bộ phim điện ảnh, dùng tám phút để kể lại một câu chuyện cho người khác nghe nhất định sẽ luống ca luống cuống sót mất phần khá đặc sắc trong câu chuyện. Tám phút, tôi không nấu được một bữa ăn ngon, không thể trang điểm, chứ đừng nói dùng tám phút để giới thiệu về con người tôi.
Nhưng trước mắt tôi, tám phút này bị ép ngưng tụ lại, ý nghĩa được phó thác của tám phút này quả thật rất nặng nề. Sở thích hứng thú của một người, toàn bộ bản thân, triển vọng đối với tương lai, kì vọng đối với bạn đời, đều phải giải quyết trong vòng tám phút. Không khí trong hội trường bồng bềnh từng chuỗi từ then chốt to lớn: lương, nhà ở, hộ khẩu, sở thích sở trường, lí tưởng cuộc đời.
Khi còn ở bên anh, hàng ngày vào giờ ăn cơm, trên ti vi đều sẽ phát chương trình giới thiệu bạn đời trên truyền hình, người dẫn chương trình nam giống như con gà xảy ra sự cố khi ấp trứng, tóc chĩa lên, mông lép, nói giọng vừa mềm mỏng vừa nhỏ nhẹ. Hàng tối, anh ta đều đứng trước ống kính với nét mặt thản nhiên, giới thiệu một lượt từng đối tượng nam nữ chưa kết hôn, từ chiều cao cân nặng, cho tới tiền sử tình cảm, khi giới thiệu khẩu khí người dẫn chương trình đó hoàn toàn đồng nhất, ung dung, thong thả, không mang bất cứ tình cảm nào. Khi kết thúc chương trình, người dẫn chương trình sẽ nói với vẻ mặt không bộc lộ cảm xúc, “Trên đây là tư liệu của những người tìm bạn trăm năm, nếu bạn có hứng thú, xin hãy liên hệ với chương trình”. Nói xong liền chiếu phần chữ chạy cuối chương trình, nhưng tôi luôn cảm thấy có một câu thuyết minh tiếp tục ngân nga: “Dọn kho bán tháo, không trả không đổi”.
Những lúc như vậy, tôi nhìn anh đang vùi đầu ăn cơm bên cạnh, nhìn anh thật kĩ, luôn có cảm giác an toàn, dịu dàng, bất kể thế nào anh vẫn ở đây, bất kể thế nào đối mặt với chương trình này, tôi vẫn có thể tạm thời bàng quan.
Hồi nhỏ nhân vật cổ tích mà tôi sợ nhất là bà phù thủy già xây một căn phòng bằng kẹo để ăn thịt trẻ con, bởi từ nhỏ tôi có thể nhận thức được, cuộc đời tôi chắc chắn không đi nổi con đường của công chúa Bạch Tuyết và nàng Lọ Lem, nhưng thất bại chỉ vì tham ăn là điều khó mà tránh khỏi. Tới tuổi trưởng thành, bạn biết nhân vật cổ tích mà tôi sợ nhất là ai không? Chính là người dẫn chương trình này. Vì trong mơ hồ tôi luôn cảm thấy, kẻ khốn xui xẻo tiếp theo bị anh ta tóm lên ti vi, nước mắt lã chã nói tôi muốn lấy chồng có lẽ chính là tôi.
Tôi đứng bên lề hội trường, hoảng hốt thất thần, toàn thân toát mồ hôi lạnh, cảm giác quá phức tạp, nói ra rõ ràng rất kì quặc, không nói ra lại rất tủi thân. Tôi biết, sớm muộn có một ngày, tôi cũng phải học thuộc lời giới thiệu bản thân trong vòng tám phút ở nhà, cố gắng ngắn gọn lại không mất đi sự sáng tạo, thành thạo lại mang theo sự ngây ngô, sau đó ngồi trên ghế dài, đối mặt với từng gương mặt xa lạ, dốc hết sức chào mời bản thân.
Cảnh tượng trước mắt giống như bể bơi lộ thiên vào ngày đông, người đi bơi chịu đựng cái lạnh rùng mình, cố gắng vừa nói vừa cười, trong khí lạnh và những mảng băng vỡ, nhảy điệu vũ Hawaii, bây giờ tôi đang nhìn từ xa nhưng nơi tôi đứng lại là ván nhún trên cao không có đường lui, chỉ đứng được một người, sớm muộn cũng phải nhảy xuống, chịu đựng cơn lạnh tới tận xương tủy khi nhảy xuống nước, sau đó có lẽ sẽ càng lúc càng ấm hơn.
Sớm muộn cũng phải nhảy xuống, chi bằng ai đó đến sau lưng đạp cho tôi một cái thật mạnh.
Vương Tiểu Tiện đã quan sát tôi rất lâu, cuối cùng không nhịn được bèn hỏi, “Đang nghĩ gì đấy?”.
“Hả?”. Vương Tiểu Tiện sững sờ, “Sếp Vương muốn hai chúng ta biểu diễn tiết mục văn nghệ giúp vui à?”.
Tôi lắc đầu, “Đừng làm phiền tôi, tôi đang tập trung tinh thần đến mức tuyệt vọng đây”.
Vương Tiểu Tiện nhìn xung quanh, “Cô nói xem, trong những người này, cuối cùng có thể thành mấy đôi?”.
“Hai mươi đôi?”.
“Sao cô sống lạc quan thế nhỉ? Tôi đoán nhiều nhất cũng chỉ có năm đôi”.
Sau đó chứng minh, tôi và Vương Tiểu Tiện đều quá lạc quan. Bởi bắt buộc nam nữ song phương phải vừa ý lẫn nhau, chúng tôi mới có thể nói ra phương thức liên lạc và hòm thư của đối phương, nhưng cuối cùng tính ra chỉ có ba đôi có cảm tình với nhau.
Tình huống thường thấy nhất là, “Tôi thích số 3 tổ A, nhưng số 4 và số 9 tổ B tôi nói chuyện cũng rất ăn ý, có thể đưa hòm thư của họ cho tôi không?”.
Vương Tiểu Tiện nói tiếp, “Cô cảm thấy sau chuyện này có mấy đôi có thể trở thành bạn tình?”.
“Năm đôi?”.
Vương Tiểu Tiện khinh khỉnh nhìn tôi, “Tôi đoán, có khoảng hai mươi đôi”.
Tới khi hoàn toàn kết thúc công việc đã là nửa đêm, Vương Tiểu Tiện mang mấy túi đồ định chuyển đến nhà mới, tôi đành cùng cầm giúp anh ta, thuận tiện xem qua chỗ sau này tôi phải ở.
Vừa mở cửa, lòng tôi đã cảm thấy thoải mái khoáng đạt, thật khó tưởng tượng cùng một khu lại có căn hộ rộng lớn như vậy. Phòng sơn màu xanh da trời, khiến tôi nhớ đến bệnh viện tâm thần cao cấp dịu dàng – bạn đưa ra yêu cầu gì tôi đều đáp ứng, chỉ cần bạn đừng tức giận – chính là màu sắc khoan dung này.
Vương Tiểu Tiện nhường tôi căn phòng lớn hơn một chút, đồ gia dụng cũng đều mới, căn phòng của Vương Tiểu Tiện có lẽ là căn phòng đôi vợ chồng trẻ đó định làm phòng trẻ nhỏ, tường màu vàng nhạt còn vẽ một lớp hoa văn vỏ sò, Vương Tiểu Tiện tỏ ra ghét cay ghét đắng loại hoa văn này, nhưng tôi cảm thấy trong đêm khuya thanh vắng, anh ta có thể ngồi bên hoa văn đó vừa lật xem album ảnh thời niên thiếu vừa mặc sức tưởng tượng về tương lai.
Hai chúng tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa mềm mại trong phòng khách, nhìn trần nhà đến ngơ ngẩn. Vương Tiểu Tiện lên tiếng, “Hoàng Tiểu Tiên, tôi cũng cho cô tám phút”.
“Làm gì?”.
“ Cô nói một chút về sự quái gở của cô, ví dụ tôi tuyệt đối không được làm gì trước mặt cô, cho cô tám phút, cô mau nói đi”.
Tôi sững người, ở một mình đã lâu, tất cả những hành vi quái gở đều trở thành thói quen cuộc sống, tôi nghĩ một chút mà không ra điều gì.
“Anh nói trước đi, tôi nghĩ chút đã”.
“Ừm, được, thứ nhất, đừng để đồ màu da cam xuất hiện ở khu vực công cộng”.
“Vì sao?”.
‘Tôi ghét ăn cà rốt”.
“Thần kinh”.
“Thứ hai, đừng nấu rau hẹ trong nhà”.
“Ai vô công rồi nghề nấu rau hẹ ăn chứ”.
“Thứ ba, khi tắm nhớ đóng cửa”.
“Yên tâm đi, anh đừng lén lút làm hỏng khóa cửa nhà tắm là được rồi”.
“Thứ tư, không được phép vô cớ la lối khóc lóc, la lối khóc lóc cũng không được phép ném đồ”.
“Chỉ có chồng tôi mới có thể thấy tôi ném đồ, anh có đức hạnh gì, có bản lĩnh gì chứ”.
“… Chỉ có nhiêu đây”.
“Nghĩ kĩ đi, thời gian vẫn chưa hết, sau này nghĩ ra cũng không tính”.
Vương Tiểu Tiện nghĩ một chút, sau đó giơ tay ra, “Hết rồi, chỉ bấy nhiêu đây, chúc chúng ta ở chung vui vẻ”.
Tôi đẩy tay anh ta ra, “Làm ra vẻ, còn học người khác nuôi dưỡng thói gàn dở, trước tiên anh phải khiến cho nhân cách bản thân thiếu hụt mới có tư cách làm trò đó”.
“Bây giờ ai không có chút gàn dở chứ? Giống như chư kí trên MSN của CICI hồi trước ‘Thời đại như vậy, thế giới như vậy, không mắc bệnh trầm cảm gì gì đó, bạn sẽ thấy ngại khi gặp bạn bè’. Cô không có thói quen gàn dở trong cuộc sống à? Ví dụ khi đi vệ sinh nhất định phải nghe bài hát dân ca ngu ngốc nào đó”.
Tôi suy nghĩ kĩ càng tận ba phút, sau đó phát hiện ra cuộc sống của tôi thực sự cằn cỗi, hàng ngày luống ca luống cuống biết đến đâu hay đến đó, chỉ lo thất bại, đến thời gian đào hố nuôi dưỡng chút gàn dở đặc sắc cũng không có.
Tôi lắc đầu, “Thực sự không nghĩ ra. Sau này tôi cố gắng nuôi dưỡng vài cái vậy”.
Vương Tiểu Tiện lực bất tòng tâm nhìn tôi, “Thật đáng thương”.
Tôi nghĩ lại, phần lớn những cô gái có thói gàn dở, phía sau đều có người khiêm tốn nhã nhặn cưng chiều họ, ví dụ thói gàn dở của một người là: “Khi tôi ngủ chăn nhất định phải đắp lên phía trên rốn năm centimet”, vậy thì phía sau cô ấy nhất định phải có một người hàng tối luôn luôn quan sát xem vị trí chăn có chuẩn xác không sau khi cô ấy ngủ; “Trong kì kinh nguyệt tôi không thể ngửi mùi dầu mỡ, nếu không trên nôn mửa, dưới tiêu chảy, tinh thần sụp đổ”. Vậy thì nhất định cũng có một người lặng lẽ ăn kiêng cùng cô ấy tròn một tuần. Mấy thói gàn dở này đều có khán giả âm thầm giúp đỡ, để thể hiện sự khác thường và cao quý của bản thân. Một phụ nữ sống một mình ế ẩm như tôi, hàng ngày tự nói với chính mình: “Hôm nay là thứ ba, vì vậy tuyệt đối không thể nói chuyện với người thấp hơn một mét sáu mươi lăm”, “Giường nhất định phải đặt ở phía đông, nếu không hoa trên chăn đơn sẽ bị héo”. Tự mình đưa ra mệnh lệnh, tự mình thực hiện, nghĩ thế nào cũng cảm thấy như người mắc bệnh tâm thần đang tự mình làm mình vui, chẳng có chút liên quan gì đến chuyện khác người.