Na Na cảm thán nói: Sao em cảm thấy như lâu lắm rồi. Nhưng cho dù là ba đêm, cũng là thời gian dài nhất rồi.
Tôi cười nói: Ừm, bình thường chắc chẳng có anh nào bao em ba đêm đâu nhỉ.
Na Na nói: Đáng ghét.
Tôi hỏi: Em biết anh thích nhất điều gì ở em không?
Na Na hỏi tôi: Điều gì?
Tôi đáp: Anh thích nhất là dù có trêu thế nào em cũng không giận.
Na Na nói: Em cũng biết giận đấy, nếu anh đùa quá trớn, em sẽ giận đấy.
Nói xong liền đưa tay xoa xoa lên bụng mình.
Chợt im lặng trong giây lát, Na Na lay tôi, hỏi: Anh muốn cái đó không?
Tôi hỏi: Cái đó là cái gì?
Tôi lập tức hiểu ra, vội nói: Không cần không cần, như thế đắc tội lắm. Hôm đó anh thực sự không biết.
Na Na bảo: Nói nhiều, tất nhiên em biết, em cũng không định để anh làm cái gì đó đâu, nhưng nếu anh muốn giải tỏa một chút, em có thể giúp anh, ví dụ như dùng tay chẳng hạn.
Tôi hỏi cô ấy: Thế nào là dùng tay?
Na Na nghiêm trang trả lời tôi: Nghĩa là thủ dâm ấy.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, nói: Na Na, từ khi nào em lại bắt đầu không biết xấu hổ như thế, trong lòng anh, em vẫn là một… một cô gái rất biết ý tứ.
Na Na bảo: Chắc là do không bật đèn, em xin lỗi.
Tôi nói: Ừm, thường là cứ bật đèn sẽ thấy ngại, em thật lạ.
Na Na bảo: Anh cũng cảm nhận được à, nhưng ở những nơi sáng đèn, mọi người đều có thể nhìn thấy nhau rõ ràng, em cảm thấy mình không còn nơi nào để lẩn trốn che giấu nữa nên có thể thoải mái, nhưng trong bóng tối, em lại không muốn trốn đi.
Tôi kéo chăn che kín lên đầu cô ấy, rồi nói: Vậy em cứ trốn đi, nhưng hôm nay thực sự không cần dùng tay hay dùng miệng gì cả, ngày mai anh phải đi đón bạn, tối nay anh không muốn làm gì cả.
Na Na nói: Kỳ thật, anh không phải là gay, sao lại phải đi đón một người bạn cùng giới như thế, em đi cùng anh được không?
Tôi đáp: Anh sẽ đi một mình.
Na Na nói: Ừ, vậy nhanh ngủ đi, em về giường mình đây. Giường của anh mềm quá, giường của em cứng, em muốn ngủ trên chiếc giường cứng.
Tôi nói: Lý do của em hay quá nhỉ, trong phòng tiêu chuẩn lại có giường mềm cơ à. Đúng rồi Na Na, tất nhiên là anh không, nhưng nếu anh muốn cái gì đó, em định thu phí thế nào đây?
Na Na do dự hồi lâu, nói: Ừm, em định không thu tiền của anh, nhưng em vẫn muốn lấy của anh mười đồng.
Nói xong, cô ấy phủ kín chăn, cuộn tròn lại, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng nói dường như vọng lại từ rất xa: Ngủ rồi, ngủ rồi, thu của anh hai vạn.
Tôi vốn lo mình mất ngủ, nhưng lại chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Tám giờ sáng, tôi bị tiếng chuông đồng hồ đánh thức, nâng cả cơ thể cứng ngắc ngồi dựa vào thành giường. Đột nhiên bên ngoài vọng lại tiếng rầm rầm của xe tải, tôi thoáng rùng mình một cái. Na Na vẫn đang ngủ say bên cạnh, tôi nhẹ nhàng bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt, cảm giác nhấc không nổi chân. Tôi vào tắm một cái, lôi từ trong ba lô một bộ quần áo sạch sẽ tinh tươm, quay đầu nhìn Na Na, để lại cho cô ấy một mảnh giấy, viết rằng: Đừng bỏ đi, trưa anh sẽ về, sau đó đưa em đi tìm ông chủ Tôn. Tuy chưa ăn sáng, nhưng sao tôi chẳng cảm thấy chút nào đói, chỉ cảm thấy dạ dày nhoi nhói, khiến cho thực quản cũng hơi co thắt. Tôi đi vệ sinh ngay bên cạnh 1988, sau đó giở bản đồ ra xem, rồi lên xe lái đi một cách vô thức.
Mười hai giờ trưa, tôi quay lại nhà nghỉ, đầu tiên đi thanh toán tại quầy lễ tân, sau đó bước lên phòng. Na Na đã dậy, mở toang rèm cửa, trên bàn đặt một bát vằn thắn. Na Na đang gội đầu trong phòng tắm, tôi nói: Anh về rồi Na Na.
Na Na ừm một tiếng, rồi nói: Vằn thắn để trên bàn, anh đi đón bạn anh thế nào?
Tôi bảo: Na Na, chẳng phải em vừa gội đầu tối qua rồi sao, sao giờ lại gội tiếp.
Na Na đang lau khô tóc, nói vọng ra: Em quên mất là tối qua đã gội đầu rồi, những lời tối qua em nói cũng đều quên hết cả rồi, anh đừng có nghĩ gì nhé, khách hạng sang của em.
Tôi nói: Ừm.
Na Na lại nói tiếp: Mau ăn đi, nguội hết cả rồi.
Tôi nói: Ừm.
Na Na nhảy một bước đến trước mặt tôi, nói: Anh nhìn kỹ tóc em đi, lát nữa em sẽ đi cắt tóc ngắn, kiểu tém luôn ấy.
Tôi hỏi: Tại sao?
Na Na bảo tôi: Vì tóc dài sẽ không tốt cho con, nó sẽ hấp thụ hết các chất dinh dưỡng.
Tôi bảo: Không nghiêm trọng như thế đâu, không sao đâu.
Na Na nói: Có sao đấy, anh đưa em đi cắt tóc nhé, sao thế, sao em thấy anh có vẻ không muốn nói chuyện? Vì em mắng anh hả? Hay bạn anh làm anh không vui. À đúng rồi, để em đoán, có phải anh đi một đoạn đường rất xa để đón bạn anh, còn tắm rửa sạch sẽ thay quần áo mới, mà bạn anh lại chẳng cảm kích tí nào không?
Tôi nói: Cậu ấy rất cảm kích.
Na Na cười nói: Vậy anh ấy đâu rồi, sao không lên đây.
Tôi nói: Đang ngồi trong xe, ngồi ghế sau.
Na Na bảo: Đưa em đi gặp, anh định giới thiệu em với anh ấy thế nào, em không quan trọng anh nói em làm nghề gì, nhưng em sợ như thế không tốt cho anh, vậy nên tạm thời anh cứ giấu thì hay hơn, đằng nào thì hai ngày tới mình cũng không còn gặp nhau nữa, đến lúc đó anh nói cũng được. Em không vấn đề gì, nói năng cũng được, hát hò trò chuyện, bình thường mọi người không nhìn ra đâu. Khi nào anh thấy em nói năng quá đà, anh chỉ cần lườm em một cái, em sẽ chấn chỉnh lại. Anh thấy thế nào? Cứ thế nhé, đưa em đi gặp bạn anh nào, cái bát mì này cứ để đó không ăn nữa, chúng ta tìm một nơi nào đó ăn một bữa, làm một bữa tẩy trần luôn.
Nói xong, Na Na kéo cánh tay tôi chạy xuống tầng. Đến bậc thang cuối cùng, Na Na buông tay tôi, cố ý đi lùi lại phía sau. Sau khi xuống cầu thang, cô ấy ngước nhìn về phía 1988. Rồi quay sang tôi, hỏi: Bạn anh đâu rồi?
Tôi khởi động xe, im lặng không nói.
Na Na ngồi lên xe, quay đầu ra phía ghế sau nhìn ngó, rồi nói: Chắc bạn anh đi mua ít đồ hoặc đi hút thuốc rồi. Túi của anh ấy vẫn còn đây mà, không phải là túi, mà là cái bọc, anh nhìn xem này.
Na Na quay người lại gắng sức vớ lấy cái bọc đã được buộc kín, nói: Trên này viết chữ gì ấy, khó nhìn quá. Đây là cái gì.
Tôi chăm chú nhìn Na Na, nói: Tro cốt đấy.
Na Na hét lên kinh hãi, buông tay ra, chiếc hộp nhựa được bọc kín rơi xuống chân cô ấy, ngay lúc đó cô ấy đã ý thức được hành động của mình, lại dùng tay đỡ chiếc hộp lên, để về chỗ cũ, nói: Xin lỗi xin lỗi, xin lỗi xin lỗi bạn anh. Anh mà nói sớm, thì em đã không đùa nghịch như thế rồi.
Tôi bảo: Không sao.
Na Na hỏi tôi: Bạn của anh sao vậy? Chuyện xảy ra khi nào? Anh ấy… anh ấy thế này từ trước rồi hay sau khi chúng ta đến mới thế?
Tôi nói: Sáng nay nó mới bị xử, luật sư của nó đã thông báo với anh từ mấy hôm trước, nói rằng không có cách nào cứu được nữa, không thay đổi được, tất cả đã được định đoạt, thời gian hôm nay cụ thể thế nào anh không được biết, anh chỉ đến nhận tro cốt thôi.