Na Na mắt nhắm mắt mở mơ màng, miệng lẩm bẩm: Ngoan nào, đợi mẹ dậy sẽ nói với con.
Mười giây sau, Na Na lại ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay về phía trước, nói: Này, chuyện gì vậy, em buồn ngủ quá rồi, ngủ một lát rồi nói chuyện với anh sau. Thực ra em đã nói mãi trên cả đoạn đường đi rồi, cũng chẳng còn chuyện gì nữa, toàn mấy chuyện trên giường. Cũng là mấy chuyện đám đàn ông các anh hứng thú, như độ dài lớn nhỏ của người khác ra làm sao, thời gian vào cuộc lâu hay chóng, các anh chẳng phải vẫn thích nghe mấy thứ đó sao. Em có thể kể chuyện gì khác được chứ. Anh còn có hai cô bạn gái tử tế nghiêm chỉnh, một là Mạnh Mạnh, một là Lưu Nhân Nhân, toàn là những cái tên có vần trùng điệp, nghe rất giống tên mấy chị làm chỗ bọn em, ha ha ha ha, nào, cho em xem ảnh của Mạnh Mạnh đi, tranh thủ lúc em còn chưa ngủ, để em xem người yêu anh xinh không?
Tôi rút từ trong chiếc ví cũ kỹ ra một tấm ảnh của Mạnh Mạnh. Vì Mạnh Mạnh rất xinh đẹp và thuần khiết từ góc chụp này, giữ lại cũng chẳng có gì xấu, hơn nữa hình ảnh của cô ấy lúc nào cũng như khắc dấu tầng tầng lớp lớp trong đầu tôi, cho dù bao lâu không nhìn thấy mặt vẫn không thể nào quên, nên tôi vẫn giữ lại bức ảnh của cô ấy, bạn bè có thực sự muốn xem cũng chẳng có vấn đề gì, đối với tôi mà nói cũng cũng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ. Tôi nói: Em xem đi, xem xong thì trả lại anh.
Đây là bức ảnh rất hồn nhiên của Mạnh Mạnh, có lẽ đã lâu quá rồi nên màu sắc cũng phai nhạt dần, tôi chẳng biết cô ấy và Lưu Nhân Nhân ai xinh hơn, có lẽ chẳng ai xinh cả, họ cũng chỉ tồn tại như một hình ảnh mập mờ phiêu bồng trong trí não của tôi, tựa như vô số cánh hoa rơi trên mặt biển xa xăm. Na Na cầm bức ảnh nhìn một hồi, thậm chí bật cả đèn phía trên đầu soi kỹ lại một lần nữa. Sắc trời tối đen, tình trạng giao thông trên đường quốc lộ hỗn loạn tôi chẳng có cách nào nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô ấy lúc này, chỉ có thể nghiêng nghiêng người hỏi cô ấy: Na Na, sao thế?
Na Na đã rời hẳn chiếc gối mà tôi đưa cho, lại cúi đầu nhìn chăm chú bức ảnh, gần đến mức không thể gần hơn được nữa. Sau đó khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành nét cười, nhìn tôi rồi im lặng.
Tôi tiếp tục bổ sung thêm dữ liệu, nói: Đến chỗ này, có rất nhiều xe máy, những chiếc xe phía đối diện đều đã bật đèn pha, nếu có một chiếc xe máy khác vượt lên, sẽ bị lóa mắt không nhìn thấy, hơn nữa họ lại không đội mũ bảo hiểm, va chạm một cái là xong đời, đi xe máy cực kỳ nguy hiểm. Nếu làm quản lý giao thông, anh sẽ cưỡng chế việc đội mũ bảo hiểm đối với xe đạp điện và xe máy, ép buộc những người không đội mũ bảo hiểm phải mua, sau đó bổ sung bài học đầu tiên trong trường lái xe là đi ban đêm không được bật đèn pha khiến người đi ngược chiều chói mắt. Ban ngày có thể đi mấy trăm cây số không mệt, nhưng rối đến chỉ cần đi một tiếng đồng hồ thôi, mắt đã mỏi nhừ rồi, nếu…
Na Na cắt ngang lời tôi, nói: Này.
Tôi bảo: Sao?
Na Na trả tấm ảnh lại cho tôi, nói: Em nhận ra cô ấy, cô ấy chính là Mạnh Hân Đồng.
Tôi hỏi Na Na: Ai?
Màn đêm đen đặc ngoài vẻ mênh mang đáng sợ ra, chẳng còn từ nào để hình dung cả, bất luận nơi ấy có đẹp đẽ kỳ diệu đến mức nào, trong thời khắc này, cũng chỉ còn lưu lại cảm giác thê lương mà thôi, đôi ngọn đèn đường tỏa sáng mờ ảo, sâu thẳm trong thứ ánh sáng ấy chẳng biết đang ẩn chứa điều gì nữa, chỉ còn một vài thị trấn đông đúc cùng mấy tiệm thay săm lốp là mang lại chút cảm giác an toàn. Trong ánh trăng sáng vằng vặc, tôi có thể nhìn thấy đường viền ngọn núi phía xa xăm trông rất đỗi mơ hồ, đang bị một tấm màn xám dày nặng bao trùm. Cảnh tượng đó khiến tôi lại bắt đầu suy nghĩ rối bời về những con người đang sống ở nơi ấy, chẳng biết họ cứ ở đó mãi thì có thể làm gì, có lẽ hai vợ chồng sau khi rửa chân xong sẽ lên giường xem thời sự tin tức, cảm giác đó rất hạnh phúc. Nhưng liệu họ có gặp được đúng người không? Họ đã yêu đương như thế nào? Tỉ lệ gặp được người yêu trên núi là bao nhiêu? Cũng may đối với họ mà nói, cuộc sống chỉ đơn thuần là săn bắt hái lượm chặt gỗ đốn củi, hầu hết thời gian đều tĩnh lặng yên bình cả. Tôi tin rằng hoạt động nhiều sẽ khiến người ta trở nên mơ hồ mông lung hơn so với việc cố định tĩnh lại, mỗi khi di chuyển từ chỗ này đến chỗ kia, tôi đều cảm thấy có thể sắm vai bản thân mình của ba mươi năm, tìm được tính cách của số 10 trong mình, sau đó đây chính là nghiệp diễn cố định của tôi. Tôi ngưỡng mộ số 10 biết chừng nào, nó sinh ra và chết đi trên cùng một mảnh đất, trong khi tôi lại di chuyển trên từng cây số dọc theo chiều dài đất nước. Cuộc sống của nó so với việc chỉ tồn tại cũng đáng quý hơn rất nhiều, còn tôi lại bị những môi trường mới mẻ lạ lẫm hủy diệt từ từ. Nếu cứ tiếp tục sống theo kiểu của mình, chắc chắn nó sẽ bị tống vào nhà giam, nhưng đó lại là môi trường mười năm không thay đổi, điều đó khiến nó có cảm giác an toàn chắc chắn. Tuy là kẻ đã chết trong thế giới này, nhưng nó từng là vị vua tại vùng đất nhỏ bé kia, ngay cả khi chết nó cũng đưa người con gái mà tôi luôn chôn sâu trong lòng kia đi theo, nhưng tôi không hề oán trách nó, chỉ là tôi không có bất kỳ một di ảnh nào của Lưu Nhân Nhân. Đối với cô ấy, không có bức ảnh nào lại tốt biết bao, bởi trong lòng tôi cô ấy sẽ mãi không ngừng biến ảo, giống như anh Đinh Đinh vậy, để rồi sau cùng mọi chuyện xấu xa của họ tôi đều quên sạch, thậm chí còn chắp vá những hình ảnh đẹp của người khác lên họ, việc này đối với những người sống thật không công bằng, trong đó có cả chính bản thân tôi.
Đêm ấy, cuối cùng chúng tôi cũng cán được đích, tôi cần phải đến nơi trước sáng ngày mai. Thực ra bất cứ hành trình nào từ trước đến nay tôi đều không ngờ nó lại xa đến vậy, nếu phải đi bộ từ Nam cực đến Bắc cực, cho tôi một con đường thẳng tắp, tôi chỉ đi một năm là tới, nếu phải lái xe xuyên qua đất nước này, cho tôi một người bạn đường cùng tôi đổi lái và một chiếc xe không bao giờ chết máy, vậy thì chỉ cần hai ngày là đủ. Đối với tôi lần này không phải đi du lịch, tôi phải đi vội vàng, đó chính là lý do tại sao tôi luôn lo lắng 1988 sẽ hỏng giữa đường. Đây là cuộc hành trình mà nó và người tạo ra nó tương ngộ, tôi cần phải đưa 1988 đến tận nơi.
Tôi giở bản đồ ra, soi dưới ánh đèn mờ mờ ảo ảo, Na Na vẫn ngồi bên cạnh ôm chiếc gối ngủ say sưa, soi đèn lên mặt mà cô ấy cũng chẳng hề hay biết tôi nhìn ngắm kỹ càng khuôn mặt của cô ấy, lớp phấn trang điểm sáng nay vẫn còn vương trên mặt, tôi không biết làm cách nào để cô ấy ở lại đêm nay. Nơi này là thành phố bên sông Trường Giang, mặt trời đã ngả về tây từ rất sớm, sông lớn vĩnh viễn chảy mãi về phía đông, tôi ngồi trong xe chẳng biết đang nghe tiếng gió thổi hay tiếng nước sông trôi. Nhẹ nhàng giảm tốc độ xe, tôi kéo cửa kính xuống, phảng phất nghe thấy tiếng gió đêm thổi qua bãi sậy bên triền sông. Hồi nhỏ tôi sống bên sông, mỗi lần có gió lớn, đều nghe thấy âm thanh này, một thứ âm thanh văng vẳng mơ hồ khi gần khi xa, rốt cuộc chẳng biết tôi đã lái xe đến đâu nữa. Vẫn chưa đi vào thành phố, tôi nhìn thấy một nhà nghỉ trông có vẻ sạch sẽ. Tôi dừng xe lại, Na Na vẫn chưa tỉnh lại, tôi xuống xe đốt một điếu thuốc, định bước vào làm thủ tục nhận phòng, nhưng vừa đi được mấy bước thì tôi quay lại để lùi xe sát vào bức tường bên lẽ phải. Chiếc gương phản quang đột nhiên quệt vào tường, khiến Na Na giật mình tỉnh lại, nói: Ai da, đâm rồi.
Tôi nói: Không phải, là anh dừng xe, đừng lo.
Na Na nhìn sang bên phải, hỏi: Ôi trời, tại sao bên phía em lại tối đen thế này?
Tôi nói: Vì phía bên em có một bức tường.
Na Na đã tỉnh như sáo, quay sang hỏi tôi: Chúng ta đang ở đâu đây, anh đến nơi quái quỷ nào rồi?
Tôi bảo: Có lẽ chúng ta đã đến ngoại thành rồi. Em cứ ngồi trong xe mà chơi với cái bản đồ đi.
Na Na lại hỏi: Tại sao lại dừng xe kiểu này?
Tôi bảo: Anh sợ em lại chạy lần nữa.
Na Na nói: Em sẽ không chạy nữa đâu, em chỉ không muốn liên lụy đến anh thôi mà.
Tôi nói: Tất nhiên là anh không sợ em chạy, nhưng đây là khu vực giao giữa nội thành và ngoại thành, anh sợ an ninh hỗn loạn, nên mới dừng xe kiểu này rồi khóa cửa ngoài, như thế em sẽ an toàn hơn.
Na Na ôm chặt cái gối, chỉ để lộ ra hai con mắt ngước nhìn tôi, gật gật đầu, hỏi: Anh đi đâu thế?
Tôi xuống xe rồi đóng cửa lại, đáp: Anh đi thuê phòng.
Na Na chăm chú nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói: Vậy anh đi nhanh lên nhé.
Tôi nói: Yên tâm đi.
Quầy lễ tân của nhà nghỉ trên tầng hai, giống với đa phần các nhà nghỉ khác, cửa ở đây cũng được mở bằng chìa, thực ra tôi sợ nhất là vào những nhà nghỉ dùng chìa khóa mở cửa, chỉ cần tôi có ý đồ mày mò đi đánh một bộ chìa là vĩnh viễn có thế mở được hai cánh cửa kia, nhưng may mà tôi chẳng sợ việc người ta phá cửa xông vào, nên trong lòng cũng thấy yên tâm đôi chút. Tôi cầm chìa khóa, vội bước xuống cầu thang, chỉ lo Na Na lại không cánh mà bay. Đến khúc rẽ cầu thang, tôi nhìn thấy Na Na vẫn đang ôm chặt chiếc gối nhìn chăm chăm về phía cầu thang đi lên, thấy vậy tôi cũng yên tâm đôi chút, bước chân trở nên chậm rãi hơn, tôi lấy ít đồ ăn và nước uống ở ghế sau rồi bảo: Na Na, em leo ra từ phía anh đây này.