Quách Trọng Chân dìu Tôn Thiên Phổ lên xe rồi lái đi. Anh ta đưa chủ tịch tới một khu nhà bỏ hoang. Nơi đây là Đao Cư địa ngục mà anh ta dày công thiết kế.
Đây là nơi dành cho những kẻ làm ăn gian trá, chính xác là nơi dành cho Tôn Thiên Phổ. Hình phạt dành cho kẻ ở tầng cuối địa ngục là bị chẻ đôi.
Để hoàn thành địa ngục này, Quách Trọng Chân đã phải nghiên cứu về cơ khí cơ bản. Kế hoạch là Tôn Thiên Phổ sẽ tự sát vào địa ngục cuối cùng. Thế nên ông ta không thể tự cưa đôi bản thân.
Một thiết bị tự động đã được thiết kế và đặt tại nơi này. Bệ máy là một chiếc giường vừa với kích thước của Tôn Thiên Phổ. Hai chân và hai tay cố định bằng còng, chỉ cần đặt chìa khóa gần đó là sẽ giống như Tôn Thiên Phổ tự còng tay chân lại và ném chìa đi. Quách Trọng Chân đã tính toán độ dài thích hợp để có thể làm việc đó. Bộ phận quan trọng thứ hai là một lưỡi cưa chạy dọc giữ bệ máy. Trong tầm tay của Tôn Thiên Phổ có một nút bấm để khởi động lưỡi cưa xoay tròn, đồng thời tiến lên từ từ. Tất nhiên không có nút dừng, lưỡi cưa chỉ ngừng hoạt động khi đi hết hành trình.
Anh ta cũng đã chuẩn bị một đoạn phim thú tội của Tôn Thiên Phổ, cảnh sát sẽ không nghi ngờ gì cả. Dù họ có cẩn thận kiểm tra thì cũng chỉ phát hiện dấu chân của anh ta thôi, không thể kết luận được gì, Quách Trọng Chân sẽ thủ tiêu đôi giày ngay. Có lẽ cảnh sát sẽ nghĩ một người nào đó phát hiện xác của Tôn Thiên Phổ rồi lặng lẽ rời đi vì sợ liên lụy.
Quách Trọng Chân cũng không có chứng cứ ngoại phạm nhưng điều đó không quan trọng, anh ta biết rõ việc của cảnh sát là phải chứng minh anh ta có tội chứ không phải anh ta phải chứng minh mình vô tội, cùng lắm thì cũng chỉ bị điều tra mà thôi.
Đưa Tôn Thiên Phổ xuống xe, anh ta đặt ông lên bệ máy và bắt đầu còng chân và tay của Tôn Thiên Phổ lại. Bất ngờ, Quách Trọng Chân bị khống chế từ phía sau, cảnh sát ập tới và giải thoát cho Tôn Thiên Phổ.
Tại sở cảnh sát…
Tôn Thiên Phổ đã tỉnh lại và bị cảnh sát giữ lại để lấy lời khai. Đích thân Thái Viễn Sơn làm việc này.
“Chào chủ tịch Tôn, những ngày qua ông đã trốn tại biệt thự của Quách Trọng Chân.”
“Sao lại nói là trốn, đó là một bài tu hành, cách biệt với thế giới nửa tháng để tìm cảm giác an yên.” Tôn Thiên Phổ nói.
“Vậy là ông không biết chút nào về những gì xảy ra bên ngoài à?”
“Ông có biết những đoạn phim này chứ?” Thái Viễn Sơn đưa ra các USB và thẻ nhớ lưu trữ các đoạn phim, anh bật đoạn phim về Đao Cư địa ngục.
“Xem ra cảnh sát các người đã đi được tới cuối. Kẻ cuối cùng phải xuống địa ngục chính là tôi, Tôn Thiên Phổ. Kế hoạch 18 tầng địa ngục đến đây là chấm hết.”
Tôn Thiên Phổ ngạc nhiên, hỏi “Sao các người lại có những đoạn phim này?”
“Tại sao ông lại quay chúng?"
“Sau khi nghỉ hưu, tôi bị thu hút bởi các tác phẩm trinh thám và kinh dị. Tôi đã có ý tưởng về việc đóng một bộ phim và Quách Trọng Chân đã hỗ trợ. Cậu ấy bảo tôi là chỉ cần quay ở nhà, luật sư Quách sẽ liên hệ với bên làm phim để phối hợp thực hiện.”
“Một người nghiệp dư như ông dễ dàng để tham gia bộ phim thế à?” Thái Viễn Sơn hỏi, anh đã hiểu về cảm giác khi thấy Tôn Thiên Phổ trong đoạn phim, ông ta đang diễn, và diễn rất dở, không chân thật.
“Tất nhiên là phải bỏ ra một số tiền lớn tài trợ cho phim rồi.” Tôn Thiên Phổ đáp, việc này giải thích về nguồn tiền mà Quách Trọng Chân có được để phục vụ kế hoạch.
“Ông có biết Ngô Lâm không?”
“Không.”
“Vu Nhã?”
“Là nhân vật trong kịch bản của Quách Trọng Chân.”
“Cảm ơn ông đã hợp tác.” Thái Viễn Sơn kết thúc việc lấy lời khai.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Quách Trọng Chân lại đánh thuốc mê tôi cơ chứ?” Tôn Thiên Phổ hỏi.
“Việc này ông có thể hỏi Tư Đồ Viêm.”
Rời khỏi phòng lấy lời khai, Thái Viễn Sơn đến phòng thẩm vấn, Quách Trọng Chân đang ngồi ở trong đó chờ đợi.
“Xin chào, Tôn Thiên Phổ đã xác nhận việc anh lừa ông ấy quay các đoạn phim rồi.” Thái Viễn Sơn nói.
“Đâu thể nói là tôi lừa, ông ta tự lên ý tưởng về bộ phim, quyền quản lý tài khoản cũng tự nguyện giao cho tôi còn gì.” Như bản năng nghề nghiệp, anh ta vẫn phủ nhận bớt tội của mình.
“Về kế hoạch 18 tầng địa ngục thì anh không chối bỏ chứ?”
“Không, tôi chết cũng được, kế hoạch đã thành công rồi.” Quách Trọng Chân nói.
“Thành công? Không phải vẫn còn 11 tầng địa ngục chưa thực hiện à?”
“Tôi vốn cũng không nhất thiết phải giết họ. Nhưng trước hết, tôi muốn biết tại sao các người lại tìm ra được Đao Cư địa nguc?”
“Vì tại Nghiệt Kính địa ngục, có quá nhiều tình tiết. Ví dụ như tiếng còi xe và đất bùn dính trên đó, với sự cẩn thận của hai tên sát thủ thì khó lòng mà phạm phải sai lầm này. Tôi đã suy đoán thế này, anh đã giao riêng việc này cho Stephen để hắn để lọt manh mối về địa điểm của Nghiệt Kính địa ngục. Để chắc chắn rằng những trao đổi riêng này không bị lộ ra, tại Đao Sơn địa ngục, anh mượn danh Tôn Thiên Phổ lệnh cho Karl giết Stephen. Và anh cũng đã lệnh cho chúng rằng bỏ qua nếu con mồi trốn thoát.”
“Đúng là vậy, tôi đã nghĩ để mình thành một nạn nhân sẽ ít đáng nghi hơn, nhưng đúng là càng làm càng rắc rối.”
“Bây giờ tới lượt tôi hỏi, tại sao anh lại nói kế hoạch thành công?”
“Kế hoạch 18 tầng địa ngục đã xôn xao khắp cả nước rồi nhỉ?”
Thái Viễn Sơn gật đầu, Quách Trọng Chân lại nói tiếp “Mục tiêu duy nhất của tôi chi là Tôn Thiên Phổ mà thôi. Có lẽ anh thắc mắc sao tôi không tố cáo lão hoặc cứ một dao đoạt mạng phải không?”
Lại một cái gật đầu nữa.
“Làm như vậy thì quá bình thường, lão chỉ đơn giản là ngồi tù hoặc chết. Tin tức cũng chỉ một kì báo là bị lãng quên. Nhưng với một kế hoạch gây chấn động cả nước như thế này, nó sẽ lan truyền tới mọi nơi, và lưu giữ qua thời gian như một kì án khó quên. Và mấu chốt của vụ án này là những mặt tối của công ty Quang Phổ, hay chính xác là của Tôn Thiên Phổ sẽ được đời đời ghi nhớ. Cái tên của lão sẽ bị nguyền rủa vĩnh viễn.”