Bên cạnh xác của tên sát thủ có một chiếc thẻ nhớ, trên đường về sở, Thái Viễn Sơn mở lên cùng nghe với cả đội.
“Đã đến Đao Sơn địa ngục, vậy là các người đã có bảy lần thất bại. Như những lần trước, tôi sẽ kể rõ về tội ác của người này để các người không phải tốn công tìm hiểu. Tên này là Stephen Jones, hắn ta với danh nghĩa là một blogger du lịch nhưng thật ra là một sát thủ đa quốc gia. Vì những đồng tiền mà tên này sẵn sàng giết cả trẻ em, thật đáng khinh. Vậy nên tôi đã quyết định cho hắn tới Đao Sơn địa ngục. Tất nhiên việc giết hắn không dễ như năm người còn lại nên ban đầu cần phải giả vờ như hắn là một trong hai sát thủ, như vậy hắn sẽ mất cảnh giác với người còn lại. Tôi cũng đã làm một nạn nhân giả cho Đao Sơn địa ngục này để lừa Stephen. Sát thủ còn lại tôi thuê sẽ ra tay khi hắn chủ quan. Mặc dù tên còn lại cũng không tốt lành gì, nhưng tôi chỉ cần một kẻ đại diện thôi, thế nên tôi bỏ qua cho hắn, việc hắn có phải đền tội hay không phụ thuộc vào cảnh sát các người.”
Kết thúc phần nói của Tôn Thiên Phổ, Tô Ngọc Long bảo “Chẳng phải chúng ta đã cứu được Quách Trọng Chân và Hà Minh rồi sao? Thế mà lão vẫn tính là chúng ta có bảy lần thất bại.”
“Có lẽ Tôn Thiên Phổ không biết về điều đó chăng? Giờ ông ta đang trốn mà, bọn sát thủ báo lại thế nào thì ông ta biết như vậy thôi.” Phương Tuyết nêu quan điểm.
“Không, những việc này rất dễ xác nhận. Vì khi có người chết thì báo chí đưa tin rất nhanh, chỉ cần lên mạng là biết. Tôi nghĩ là Tôn Thiên Phổ đã ghi sẵn các đoạn phim này từ trước, bọn sát thủ chỉ việc để lại thôi, thế nên mới có những việc bị sai với thực tế.” Trịnh Danh phản bác lại.
“Tôi đồng tình với Trịnh Danh. Việc báo cáo tin tức và giao những đoạn phim sẽ là mối liên hệ giữa bọn sát thủ và Tôn Thiên Phổ. Lúc đó, chỉ cần một trong hai bên bị lộ là phía còn lại sẽ bị ảnh hưởng ngay. Thế nên khôn ngoan nhất là giao kế hoạch và các đoạn phim ngay từ đầu cho chúng, còn bản thân thì cắt đứt mọi liên hệ.” Thái Viễn Sơn phân tích.
“Một điều nữa mà chúng ta vừa mới xác nhận được là bọn chúng sẽ bỏ qua một tầng địa ngục nếu bị cản trở. Giống như Hà Minh đã thoát khỏi Đồng Trụ địa ngục.” Trịnh Danh nói thêm.
“Cũng chưa chắc Hà Minh đã thoát được, có thể chúng sẽ thực hiện những địa ngục bị bỏ sót sau, trước mắt vẫn cần bảo vệ anh ta.” Thái Viễn Sơn nói.
“Có khi nào Đồng Trụ địa ngục dành cho người khác và nó đã diễn ra rồi không?” Khương Hòa bỗng nghĩ tới trường hợp xấu hơn.
“Tôi không cho là vậy, nếu Đồng Trụ đã được thực hiện thì bây giờ đáng lẽ phải có tin tức rồi. Tôn Thiên Phổ rất quan tâm về thứ tự phát hiện. Bằng chứng là ông ta đã sắp xếp gửi đoạn phim quay cảnh Quách Trọng Chân bị bắt để khẳng định Nghiệt Kính đã được thực hiện. Cả trong vụ của Vu Nhã, ông ta đã cho để lại bản đồ để ta sớm xác nhận hình phạt tại Chung Lưng địa ngục đã được thi hành.” Thái Viễn Sơn phân tích.
“Vậy kế tiếp là Băng Sơn địa ngục, dành cho người phụ nữ tà dâm, cố ý phá thai.” Phương Tuyết nói “Trong công ty Quang Phổ có ai như vậy không?”
“Tôi có hỏi Tư Đồ Viêm về vấn đề này nhưng ông ta cũng không rõ. Có nhiều lời đồn về những nữ nhân viên như vậy, nhưng khó xác thực được, ai lại chịu nhận chứ. Và cũng không rõ Tôn Thiên Phổ biết được người nào.” Trịnh Danh đáp.
“Vậy là chúng ta không xác định được nạn nhân kế tiếp?” Tô Ngọc Long hỏi.
“Trước mắt đúng là vậy. Thay vào đó, chúng ta hãy tìm cách lần ra tên sát thủ kia. Trên xác của kẻ tên Stephen có lẽ có nhiều dấu vết hữu ích.” Thái Viễn Sơn nói.
Trở về sở, Thái Viễn Sơn, Trịnh Danh và Tô Ngọc Long cũng tham gia vào quan sát quá trình giải phẫu. Trong lúc đó Khương Hòa kiểm tra quần áo của Stephen.
Trên bụng và ngực của Stephen có rất nhiều vết đâm, phần lớn là sau khi chết. Vết thương chí mạng là nhát đâm vào ngực, xuyên thủng tim. Gương mặt của nạn nhân vẫn còn lưu nét hoảng hốt, như không tin được chuyện này sẽ xảy ra với mình.
Phương Tuyết tìm kiếm các dấu vết bên ngoài có thể dẫn tới nơi trú ẩn của người này nhưng không có. Cô bắt đầu tìm kiếm từ bên trong. Thức ăn trong dạ dày là một manh mối tốt, nếu tên này ăn một món ít phổ biến thì có thể khoanh vùng tìm kiếm.
“Trong dạ dày của hắn vẫn còn một số thứ chưa tiêu hóa. Một chất tinh bột, trông hơi giống vỏ bánh burger, và phô mai, thịt chiên và xà lách cùng với một loại củ gì đó.” Phương Tuyết giơ một mẩu củ đó lên, màu sắc của nó hơi đỏ.
“Củ dền.” Thái Viễn Sơn nói.
“Củ dền? Cho vào burger à?” Tô Ngọc Long thấy hơi lạ.
“Đó là một món đặc sản của Úc. Có lẽ trong thành phố này không có nhiều đâu.” Thái Viễn Sơn nói. “Theo manh mối này, hãy mau đi tìm hiểu xem những nơi nào có bán loại burger này.”