Anh hôn lên đầu ngực cô, nhẹ cắn lấy nó, rồi lại hôn. Tai, môi, cổ, vai, anh không tha chỗ nào của cô. Anh càng áp sát Nigi vào tường, ngực chạm ngực. “Đồ biến thái...anh mạnh quá đấy...” Nigi khẽ vào tai anh. “Thế này đã đủ khiến em rên chưa?” “Ah...cái tên...biến thái này...” Vào ra vào ra, sau một hồi, một loạt tinh trắng được phụt vào bên trong.
Cứ ngỡ là mọi chuyện sẽ kết thúc rồi, nhưng không. Anh liền bế cô ra ngoài, đặt lên giường. “Cô bé, lại đây” “Đồ chó sói biến thái!” “Cũng vì cô bé quàng khăn đỏ hư quá thôi!” “Ah...ư...” Nigi dường như không thể kiểm soát được tiếng kêu của mình. Fuu nhấp mạnh hơn, mạnh hơn nữa khiến người cô như vỡ tung. Vừa tê và vừa mê, cả hai không thể nào dừng lại được. Nhịp đập càng mạnh, họ càng bấu chặt lấy nhau hơn.
“Hự” Fuu cắn chặt răng. Anh chuyên nghiệp lật người Nigi lại, kéo mông lại gần, nâng lên. “Chỗ này...lâu rồi nhỉ?” “Ah...đừng...” Nigi khá sợ với cái bạo của Fuu. Đã lâu rồi chỗ phía sau ấy chưa được động, cô sợ sẽ đau. Nhưng Fuu không nghe, anh vẫn giữ ý định của mình. Anh từ từ đưa vào. Đúng là mới đầu có chút khó khăn vì chỗ đấy vẫn còn nhỏ, nhưng rồi, nó đã vào bên trong. Fuu nhẹ nhàng, nhấp từng cái một chậm rãi trước để lấy đà. Nigi nhắm tịt mắt, bàn tay nắm chặt lấy chiếc gối. Dần dần, mạnh dần, cảm giác cũ nhưng lại vô cùng mới mẻ.
Gần tới đỉnh điểm rồi, Fuu lại đổi tư thế, đối diện nhau, để anh có thể nhìn rõ khuôn mặt của Nigi hơn. Cậu bé gặp cô bé, anh không ngừng đẩy vào thật mạnh rồi kéo ra thật nhanh, liên tục. “Anh yêu em!” “Em... cũng yêu anh...!” Nigi nói cùng với hơi thở hổn hển, vài giọt nước mắt đã đọng ở khóe mắt. Lên rồi, đầu dương v*t run lên, tê tái, rồi lại bắn vào bên trong âm đ*o sản phẩm của mình. “Ư...” Fuu kêu lên, rồi ôm hôn lấy Nigi