Tối đêm đó, trời mưa to. Fuu ôm Nigi trong vòng tay mà lòng ȶᏂασ thức mãi không ngủ được. Những chuyện Joyce nói với anh, quả thậc rất bất ngờ. Ngày hôm đó...
“Chuyện, về, gia đình cậu”. Câu nói của Joyce khiến Fuu khựng người lại. “Anh, biết gì về gia đình tôi?” “Tuy không biết nhiều, nhưng, tôi có thể nói là biết được một điều quan trọng” “Là gì?” “Cậu sẵn sàng để nghe?” “Ừ!”
Dòng kí ức đang ù về thì “Fuu này, anh không ngủ được à?” Nigi chợt tỉnh giấc vì tiếng mưa lớn quá. Cô lo lắng chạm nhẹ vào khuôn mặt anh. “Không có, anh cũng chỉ vừa giật mình” Nói rồi, anh ôm chầm lấy cô nàng. Vuốt ve lấy mái tóc đen mượt ấy, anh cố nhắm mắt ngủ. Quả thật, chuyện đến bất ngờ, anh còn chưa kịp sẽ quyến định thế nào. Chắc là chưa đến lúc nói với cô ấy đâu. Trong mê man, câu nói cứ vang lên “ Cậu là người duy nhất được phép thừa hưởng...”
“Ư...” Gin choàng người tỉnh dậy “Đau...” Cơ thể trần trụi của cô được đắp dưới một lớp mền êm. Và bên cạnh cô, một người con trai vẫn đang say trong giấc ngủ. Cô chau mày nhìn Shita “Quả thật là, cậu ta rồi” Quả thật là, chuyện tối qua không phải là mơ. Cái cảm giác tối qua, cũng không phải do cô ảo tưởng. Và điều, khiến cô nhớ nhất, trong suốt khoảng thời gian hừng hực đó, là khuôn mặt giận dữ và ánh mắt chất chứa nỗi buồn nào đó...