“Để xem nào...hôm nay...mình nên nấu món...” Nigi loay hoay trong bếp nãy giờ không biết sẽ làm bữa tối như thế nào cho Fuu và cả Joyce. “Nè, anh ra ngoài tí” Joyce vừa nói, vừa mang giày vào. “Đi đâu đấy?” “Một tí thôi” “Nhớ về ăn tối!” “Biết rồi”. Dứt lời, anh liền bước ra khỏi nhà.
“Cảm ơn quý khách!” Fuu đang đi làm thêm. “Quý khách dùng gì ạ?”. Có vẻ anh đang rất chăm chỉ. Cũng đúng thôi, số tiền anh dành dụm cho bản thân bấy lâu nay, cũng là để đóng tiền học đại học. Sắp rồi, chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy một tháng là anh phải đối diện với kì thi đại học. Nghe to lớn thế, nhìn anh thản nhiên vậy thôi, chứ thật ra trong lòng cũng có âu lo chứ. Nhưng, đó chỉ là một phần nhỏ thôi.
7h30pm, tan ca làm của Fuu. Anh cất cái tạp dề nhân viên của cửa hàng đi, rồi lấy cặp mình ra về. “Này, tính vào trường gì?” Joyce không biết từ khi nào đã đứng sẵn ở gần đó, dựa lưng vào tường, đợi Fuu đi ngang rồi bất ngờ lên tiếng khiến Fuu ngẩn ngơ hẳn ra. Lát sau, Fuu liền trả lời “Ông anh ấy hả?” “Bộ tôi lạ lắm à?” Joyce chau mày. “Xuất hiện như quỷ” Fuu thản nhiên trả lời. Bị chọc là quỷ, Joyce ráng giữ bình tĩnh, gắng giọng “Trả lời tôi” “Đại học à? Ngành Y” “Giỏi vậy?” “Anh quá khen” Hai anh chàng vừa tòn ten bước về nhà, vừa trao đổi với nhau. “Thế, còn kinh tế, nɠɵạı thương thì sao?” Fuu im lặng một hồi, rồi đáp “Không”. Joyce có vẻ hỏi ngạc nhiên “Sao vậy?” Fuu không muốn nói ra. Vì, đó sẽ là một kí ức đau buồn. Cũng chính vì cái nghề đó, mà, ba, mẹ cũng như anh cô, đã bị giết. Nhìn Fuu im lặng, Joyce thì thở dài ra, rồi nhẹ giọng bảo “Cậu Onigiwa này, tôi nghĩ, đến lúc cho cậu biết chuyện này rồi” “Chuyện gì?” “Chuyện, về, gia đình cậu”