Fuu vẫn chưa dậy nữa à?” Nigi hỏi với khuôn mặt lo lắng. “Chắc do cậu ta hơi mệt thôi” Ayman trấn tĩnh cô. “Em xin lỗi...Vì em mà hai người...” Đôi mày Nigi rũ xuống. Như hiểu được ý nghĩ của Nigi, Ayman thở dài. Anh dịu dàng xoa đầu cô em gái mình “Không phải lỗi tại em đâu, đừng buồn vậy chứ. Kẻo cậu ta bắt gặp thì lại khổ.” “Sao cơ ạ?” “Tối qua, Fuu đã đến tận nhà cô bạn Gin ấy...” Ayman giọng nhỏ dần. Bản thân anh cũng không muốn nói đến chuyện này. Vì, liệu nó sẽ lại làm cho Nigi cảm thấy có lỗi bởi mọi chuyện cũng do cô mà tình bạn giữa Gin và Fuu mới tan rã. Cô im lặng không nói gì. Trong lòng cũng dâng lên một sự áy náy. “Ah! Em lên xem Fuu thế nào rồi...” Nigi dường như chìm vào một luồng cảm xúc khác. Cô cố tình bảo thế để lánh mặt Ayman, để anh không thấy được nét buồn trên khuôn mặt cô. Vừa bước ra tới cửa thì bất ngờ, “Không cần nữa đâu”, Fuu bước vào. “Ơ...anh khỏe rồi à?” “Ừ!” Anh đặt tay lên đầu cô, xoa xoa, rồi vươn vai, “Ăn thôi ~” Fuu ngồi vào bàn ăn thản nhiên khiến Nigi có chút bối rối. Là anh đang cố tỏ ra mạnh mẽ ư, anh đã nghe hết cuộc trò chuyện lúc nãy, anh muốn làm cho cô yên tâm nên anh luôn cứng rắn bên ngoài. Thầy Nigi cứ mãi đứng chỗ cửa ra vào nhìn mình, Fuu vẫy vẫy tay ra hiệu bảo cô lại gần. “Ngốc! Anh ổn mà!” Anh nhéo lấy khuôn mặt nõn nà của Nigi khiến cô cảm thấy vui hơn. Ayman đứng gần đó, im lặng, miệng khẽ nhoẽn cười.