“Hm...” Fuu ngạc nhiên khi anh chạy vào phòng y tế mà chẳng thấy Nigi đâu. Hỏi cô y tá cũng bảo rằng nãy giờ không có ai tên Nigi vào đây hết. Kì lạ vậy, rõ là cô đã nhắn cho anh như vậy mà. Lấy điện thoại ra gọi thì cũng không bắt máy. Anh đành đến lớp tìm thì bạn học trong lớp bảo lúc nãy Nigi bệnh và đã xin phép giáo viên được xuống nghỉ ngơi. Quái lạ, anh gọi đến Ayman “Sao? Nigi không có ở đây!” “Vậy nếu thấy em ấy báo tôi liền” Tắt rụp máy, anh bước đi tìm cô nàng. Thư viện, không có, nhà vệ sinh, hình như cũng không, ngoài vườn, càng không, sân thượng, hoàn toàn không một bóng người. Fuu cảm thấy có điều gì đó không tốt lành ở đây. Tại sao lại bật tăm tích như vậy chứ? Anh vẫn tiếp tục tìm kiếm. Gin, cô ta đang ở dưới căn tin, không có Nigi bên cạnh. Thế thì...Shita? Anh vội chạy đến lớp của cậu ta, không có cậu ta. Được biết là cậu cũng ra khỏi lớp trước giờ ra chơi. Có khi nào... Fuu gọi cho Ayman để báo sự nghi ngờ của mình. Thế là, hai người chạy đi tìm hai người đó. “NIGI! EM Ở ĐÂU?” Đến mọi ngóc ngách họ đều kêu to lên tên cô, nhưng đều không nhận lại được phản hồi gì. “Chết tiệt!” Cả hai chạy đi, chạy qua căn phòng câu lạc bộ bóng chày vì nơi đó tối om, không hề mở cửa.