Sau cuộc mây mưa ngay trước sân nhà, Dương và Hồng Ảnh trang phục chỉnh tề rồi ngồi trước sân nhà vận công khôi phục.
Khi ở trong không gian của khe nứt, Hồng Ảnh đã hấp thu phần lớn linh lực của Huyết Ảnh Yêu Hỏa và hiện tại vẫn còn lại một phần, làm tiền đề giúp cho tốc độ hồi phục của nàng tăng nhanh.
Còn trong người Dương, Huyết Ảnh Yêu Hỏa trở nên suy yếu, đương nhiên sẽ hồi phục dần nhưng đã không còn khả năng gây nguy hiểm cho Dương, bởi hắn hoàn toàn đủ sức khống chế, giờ chỉ cần thời gian để thu phục hoàn toàn. Quả thật lúc này Dương đang thầm cảm ơn cái khe nứt kia...
Không chỉ vậy, nhờ cuộc truy hoan vừa qua, tuy chưa vận Thôn Thiên Địa công để dung hợp hoàn toàn với linh hồn Hồng Ảnh, nhưng Dương vẫn cảm nhận được khả năng hấp thu và tự hấp thu linh lực thiên địa của hắn đã phát triển hơn nhiều, chỉ là chưa xuất hiện khả năng đặc biệt của tầng tiếp theo.
Nói về khả năng đặc biệt, mỗi tầng Thôn Thiên Địa sẽ sinh ra một khả năng giúp đẩy nhanh quá trình tu luyện. Theo Dương biết, tầng 0 sinh ra khả năng hấp thu linh lực thiên địa, tầng 1 sinh ra khả năng tự động hấp thu linh, còn tầng 2 sẽ sinh ra khả năng tự tạo linh lực. Tự tạo linh lực, nghĩa là khi vận công, linh hồn sẽ tự sản sinh ra một lượng nhỏ linh lực vượt mức để phát triển, khả năng này khi luyện Thôn Thiên Địa đến tầng 2 mới có, nhưng thật ra mọi công pháp thông thường đều có khả năng này. Nói vậy không có nghĩa là Thôn Thiên Địa không bằng công pháp thông thường, mà do linh hồn Dương quá khác thường.
Xem xét công pháp của bản thân xong, Dương quan tâm hỏi Hồng Ảnh: "Sư phụ! Nàng thấy sao rồi?"
Hồng Ảnh đỏ mặt đáp: "Còn hơi đau, nhưng không sao..."
Vốn ý Dương hỏi là về linh lực của nàng sau khi hàn gắn vết nứt, nào ngờ Hồng Ảnh hiểu lầm sang chuyện bị Dương tạo ra vết nứt. Nhìn nét nhu tình trên gương mặt Hồng Ảnh, Dương nổi ý định muốn nhào tới đè nàng ra làʍ t̠ìиɦ thêm lần nữa.
"Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn..."
"Ai cho ngươi lần sau mà nhẹ với mạnh!" Hồng Ảnh đáp.
"Không cho mà được à!" Dương cười dâm dê, xông đến đè Hồng Ảnh ngửa ra đất, môi hắn hôn cổ nàng.
"A! Thả ra! Nói không cho là không cho mà! Ta đánh chết ngươi, tên đệ tử đồi bại!" Hồng Ảnh giãy giụa, làn eo mảnh mai uốn éo làm ngực nàng mềm mại cọ vào ngực Dương.
Đang lúc hấp dẫn, đột nhiên có một giọng non nớt trong trẻo la to: "A! Sao pa pa với sư phụ đánh nhau rồi!"
Chính là Bảo Ngọc đi chơi về.
Hồng Ảnh ngượng chín mặt, đẩy Dương ra và chạy vào phòng úp mặt vô gối, còn Dương gãi đầu cười hề hề cho qua.
Đêm xuống, ngọn đèn lay lắt tỏa ánh sáng nhẹ nhàng quanh căn phòng nhỏ, Dương đang trùm chăn lim dim ngủ thì chợt cảm thấy có thứ gì đó mềm và ấm chui vào chăn, liền giật mình ngồi dậy, va vào một cơ thể mềm mại.
"Suỵt!" Chính là Hồng Ảnh đang ra hiệu im lặng, lúc này mặt nàng và mặt Dương chỉ cách nhau gang tấc.
"Sư phụ! Có chuyện gì vậy?" Dương thì thào hỏi.
"Ta..."
Hồng Ảnh ngập ngừng, dưới ánh đèn mờ, Dương có thể thấy hai gò má nàng đang dần điểm lên chút ánh hồng.
"Ta không ngủ được..." Nàng bẽn lẽn nói hết câu, ngượng ngùng đáng yêu cúi mặt xuống.
Tim Dương đập đến điên cuồng, trên đời này sao lại có một vị sư phụ đáng yêu đến cực độ như vậy, hắn hiểu nhưng giả vờ trêu: "Vậy ta kể chuyện cho sư phụ nghe tiếp nhé?"
Hồng Ảnh đỏ mặt lắc đầu.
"Vậy ta hát ru sư phụ nhé?"
Hồng Ảnh lại lắc đầu.
"Thế sư phụ muốn sao?"
Hồng Ảnh lúc này đang quỳ trên người Dương, có thể cảm nhận rõ cái thứ cứng nóng của hắn đang giương ra cọ vào giữa hai chân nàng, hơi thở dồn dập, nàng nói khẽ: "Th... thiếp muốn chàng..."
Nói xong, nàng áp môi vào môi Dương, nhưng vừa chạm vào đã bị Dương lùi đầu rời ra.
"Không được đâu a..." Dương nói.
"Được mà!" Hồng Ảnh ôn nhu khẳng định, lần nữa áp môi nàng lên môi Dương.
Dương lại lui ra: "Không được! Sư phụ ta nói nếu ta làm chuyện đồi bại sẽ đánh ta chết a..."
Hồng Ảnh bĩu môi đe dọa một cách đáng yêu: "Chàng không làm ta cũng sẽ đánh chàng chết!"
"A! Nàng đúng là không biết nói lý lẽ mà! Thật là bất công a..."
Hồng Ảnh bật cười khúc khích, trong lúc đang cười thì bàn tay Dương nhẹ nhàng ôm vào eo nàng, môi hắn tìm đôi môi nhỏ ngát hương của nàng hôn lấy, trao hương gửi tình...
"Uhm..."
Tay Dương vịn lấy bấu vυ" tròn của Hồng Ảnh âu yếm vuốt ve, làm nàng bật ra một tiếng tình khe khẽ. Còn phía dưới, Hồng Ảnh mông tròn đưa đẩy, làm dươиɠ ѵậŧ của Dương và âm vật của nàng âu yếm lấy nhau, dù cách hai lớp vải vẫn đủ sức gợi tình.
Rồi hai sư đồ cùng cởi áo nhau ra, Dương liền cúi mặt bú lấy đôi gò bồng đẫy đà thơm ngon của Hồng Ảnh, tay hắn thì luồn vào quần nàng, tìm đến cặp mông to tròn vừa săn chắc vừa mịn màng của nàng để bóp véo.
Lúc sau, Hồng Ảnh đột nhiên bò lui lại, nàng cúi mình kéo quần Dương ra khỏi chân hắn, thả tự do cho khúc dươиɠ ѵậŧ to lớn mạnh mẽ. Rồi trước ánh mắt bất ngờ của Dương, nàng vén tóc hôn nhẹ lên đầu khấc của hắn.
"Sư phụ! Ai dạy nàng trò này vậy?"
Hồng Ảnh đỏ mặt đáp: "Lúc sáng chàng làm thế này với thiếp... sướиɠ lắm... Nên thiếp nghĩ chàng cũng sẽ thích như vậy..."
"A! Ta thích lắm!"
Hồng Ảnh bẽn lẽn cười rồi học theo Dương, dùng môi và lưỡi nàng hôn, liếʍ và vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của hắn, tuy lóng ngón nhưng cực kỳ gợi dục.
Có nam nhân nào mà không muốn nhìn cái cảnh tượng một mỹ nữ tài sắc vẹn toàn quỳ trước mặt, dùng môi hầu hạ dươиɠ ѵậŧ cho mình. Dương cũng vậy, hắn từ từ đứng lên, đôi môi bé nhỏ của Hồng Ảnh vẫn bám vào dươиɠ ѵậŧ to lớn của hắn trong khi nàng dần quỳ thẳng lên trước mặt tên đệ tử.
Liếc mắt lên, thấy vẻ mặt sướиɠ khoái thỏa mãn của Dương, Hồng Ảnh cảm thấy nàng như một người vợ ngoan ngoãn hầu hạ cho chồng.
Ánh mắt dịu dàng mà quyến rũ kia khiến Dương không kềm lòng nổi, liền nắm tay Hồng Ảnh, hướng dẫn nàng vừa bú vừa sục dươиɠ ѵậŧ hắn.
"Sư phụ! Ta muốn... xuất tinh vào môi nàng..."
Hồng Ảnh đỏ mặt, không đáp ứng cũng không từ chối, vì miệng nàng đang ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ của đệ tử.
Hồng Ảnh thầm nhấm nháp vị tinh trùng nồng nặc trong miệng, ngượng ngùng không dám trả lời. Cả đời nàng có bao giờ nghĩ được bản thân mình mấy nghìn năm hùng mạnh và kêu ngạo, giờ lại quỳ gối bú dươиɠ ѵậŧ của tên đệ tử yếu ớt mới 16 tuổi đầu, lại còn bú rất ngon lành và ngoan ngoãn, nếu để người khác biết chắc xấu hổ mà chết a...
Đương nhiên Dương không phải loại vô tâm thỏa mãn xong thì lăn ra ngủ khò, không chờ Hồng Ảnh trả lời, hắn đã đỡ nàng nằm ngửa, cởi quần nàng ra, sau đó tay hắn đỡ cặp đùi thon nâng lên. Hồng Ảnh hiểu ý, liền tự giác dang rộng hai chân, má hồng e thẹn đợi chờ đôi môi và chiếc lưỡi nghịch ngợm của tên đệ tử xâm chiến âm đa͙σ mình.
Bú liếʍ cửa mình ướt át của sư phụ, Dương vẫn không quên tán tỉnh: "Sư phụ! Chỗ này của nàng thật là thơm nha! Được úp mặt vào đây cả ngày thì sướиɠ biết mấy..."
Lưỡi Dương tiến sâu vào âm đa͙σ Hồng Ảnh để nếm trãi vị mật ngọt thơm lừng trong đấy, một tay hắn vuốt ve làn da đùi nõn nà của nàng, tay còn lại lìm lên bầu vυ" tròn trịa yêu kiều của nàng để nghịch phá.
Chẳng mấy chốc, dâm hương khêu gợi đã khiến dươиɠ ѵậŧ của Dương lần nữa ngóc đầu, cảm thấy màn dạo đầu đã đủ lâu nên Dương cũng chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
"Sư phụ! Chúng ta thử tư thế khác nhé!"
"Là sao?" Hồng Ảnh tròn xoe mắt hỏi.
"Là nàng cưỡi lên người ta..." Dương đáp, sau đó nằm ngửa ra giường và hướng dẫn Hồng Ảnh ngồi lên hắn.
Hồng Ảnh làm theo, quỳ ngang hông Dương trong khi hắn cầm dươиɠ ѵậŧ hướng lên âm vật nàng. Mông tròn dần dần hạ xuống...
"Uhm..."
Khoảnh khắc khúc thịt to tướng kia cắm vào, dâm thủy trong vắt tứa ra chảy xuống, còn Hồng Ảnh ngửa mặt, tay nàng bấu vào ngực Dương trong cơn thốn sướиɠ.
Chỉ cần học tư thế, còn sau đó làm thế nào sẽ có bản năng mách bảo. Âm đa͙σ Hồng Ảnh tách ra, ôm trọn dươиɠ ѵậŧ tên đệ tử vào trong, đến khi cắm vào tận gốc thì nàng dừng lại thở dốc, vô tình liếc thấy tên đệ tử đang chăm chú nhìn mình, liền xấu hổ mắng yêu: "Chàng là tên đệ tử bại hoại!"
"Rõ ràng là nàng ép ta làm mà! Oan ức quá!"
"Không có oan! Ta nói chàng bại hoại thì chàng là bại hoại!" Hồng Ảnh cãi bướng, vừa lắc hông cho dươиɠ ѵậŧ của đệ tử xoáy sâu trong âm đa͙σ mình, vừa cúi người tìm đến môi hắn.
Dương đón lấy bờ môi thơm của sư phụ, ngực hắn đón lấy vυ" mềm của nàng, một tay hắn ôm eo nàng, tay còn lại thì xoa mông, từng bộ phận đều là tuyệt sắc tuyệt diệu, khiến trong lòng Dương yêu thích vô cùng.
Còn Hồng Ảnh, môi hưởng thụ cảm giác ấm áp từ môi đệ tử, lưỡi nàng chủ động tìm sang hiến dâng hương vị ngọt nào cho lưỡi hắn, quấn quýt không rời.
Làn eo cong ưỡn nhẹ, đùi thon khẽ nhấc, mông đầy đặn hờ đẩy đưa, âm đa͙σ khép dần khi dươиɠ ѵậŧ rút ra rồi lại hé mở khi đầu khấc đẩy vào, từng nhịp, từng nhịp...
"Sư phụ... nàng thật đẹp, thật tuyệt vời..."
Hồng Ảnh bị nhấn chìm trong đê mê, môi kề môi đệ tử, thẹn thùng đáp lại: "Chàng cũng thật tuyệt... Chưa bao giờ thiếp thấy vui sướиɠ, thoải mái như lúc này..."
"Nàng thật là đáng yêu..."
Hai người lại hôn, lưỡi rời khỏi môi cuộn vào nhau. Hai chân Dương co lại, hai tay hắn vịn lấy mông Hồng Ảnh để kéo mông nàng ưỡn cao, hai người nhịp nhàng kết hợp, kẻ đẩy người đưa trong cơn tình mê sướиɠ.
"Uhm... Ư... A... A... Thiếp sướиɠ quá..."
Nhịp tình dâng cao tạo ra những tiếng va chạm đầy gợi dục, Hồng Ảnh rời môi Dương, một tia nước bọt từ môi nàng nhễu vào lưỡi hắn. Nàng chống tay, eo cong xuống, ngực ưỡn lên cho hai quả đào tự do đong đưa trước mắt Dương, còn đôi bờ mông đẫy đà ưỡn cao tối đa, đón nhận từng cú đẩy dồn dập của Dương, dâm thủy trong vắt như sương mai nhễu dọc xuống làn da đùi trắng muốt.
"A... Ai... A... Chàng ơi... thiếp sướиɠ... thiếp không chịu nổi nữa... A... A..."
Một củ đẩy cuối cùng, vai gầy khẽ run, nơi âm dương giao thoa tiết phát những dòng tinh hoa trắng đ-c, kèm theo đó là sự hòa hợp của hai linh hồn... Rồi dươиɠ ѵậŧ nhỏ dần, trượt khỏi âm vật tươi xinh, kéo theo đó là một dòng sữa trắng chảy dọc xuống khe hồng...
"A! Ta lại quên vận công!"
"Xạo quá! Nhưng làm như vầy lỡ có thai thì sao? Thiếp chưa sẵn sàng làm mẹ đâu nha..."