Trong một tòa thành khổng lồ nhưng âm u và tĩnh lặng, một thanh niên trông rất trẻ đang ngồi trên một chiếc ngai trong cung điện chính giữa tòa thành. Thanh niên này mang nét đẹp không chút tì vết, hoàn hảo nhưng cũng đầy nam tính, duy chỉ có cánh tay phải của hắn là xuất hiện những dấu vết khâu vá chằng chịt, tựa như cánh tay này được ghép nối từ nhiều mảnh vụn của hai cánh tay từ hai người khác nhau.
Thanh niên ngồi nhìn cánh tay với vẻ mặt trầm tư rất lâu.
Dưới ngai, một tên hầu thân cận thấy thế lo lắng hỏi: "Thưa Ma Quân bệ hạ, cánh tay của Võ Thiên Đế vẫn còn bài xích người sao?"
Thanh niên được gọi là Ma Quân lắc đầu đáp: "Nó vẫn luôn bài xích ta, nhưng dường như xảy ra chuyện gì đó khiến nó phản ứng khá mạnh."
Ma Quân trầm ngâm thêm một chút rồi nói: "Có lẽ cánh tay này cảm ứng được gì đó từ phương Nam."
Tên hầu cận nghi vấn: "Phương Nam? Chẳng lẽ là từ đất nước bị phong ấn?"
Ma Quân suy tư: "Có lẽ… Phản ứng đang ngày càng mạnh…"
Tên hầu cận tỏ vẻ không cam lòng nói: "Hai đại Thiên Bảo, Ma Tổ Tinh Huyết, Long Tổ Di Cốt, Tiên Đế Chân Vũ, Trường Sinh Vô Thượng… Một đất nước nhỏ yếu nhưng sao lại ẩn chứa quá nhiều bí mật kinh khủng như vậy?"
Ma Quân gật gù nói: "Năm đó trẫm xem nhẹ cái xó đó nên chỉ phái Tề Thiên Ma Tôn đi chinh phạt đồng thời tìm kiếm tung tích của Tổ Huyết, cuối cùng để hắn làm phản và đào tạo ra Sùng Lãm…"
Rồi Ma Quân từ tốn đứng lên, hắn vừa nhìn cánh tay chắp và của mình vừa nói tiếp: "Nhưng dù đánh đổi bằng sinh mạng thì Phong Thiên Trận của Sùng Lãm cũng đã suy yếu nhiều sau bốn nghìn năm. Với cánh tay mang theo chút tàn lực của Võ Thiên Đế, có lẽ ta có thể xâm nhập một lần…"
Nói đoạn, Ma Quân vươn cánh tay chắp vá về trước, sức mạnh khủng khiếp tỏa ra khiến toàn bộ khu vực xung quanh trở nên u ám rợn người, cánh tay hắn dần hóa thành màu đen và trở nên sần sùi như mọc một lớp vảy sắc nhọn, cánh tay hóa thành khổng lồ thọc xuyên không gian, vượt qua bức tường phong ấn khiến cả một vùng rung động dữ dội.
Theo hướng cảm ứng, cánh tay của Ma Quân thọc xuyên qua lớp phong ấn của Lạc Long Quân, tìm đúng vào vị trí con mắt của Thiên vừa bị Trục Nhật ném đi và chụp lấy.
Khoảnh khắc cánh tay xuất hiện, cả đất nước cùng lâm vào hoang mang tột độ, dù không biết chuyện gì xảy ra nhưng bản năng mách bảo tất cả mọi người rằng họ đang đối diện với một thảm họa vô cùng khủng khiếp, nhiều người sợ đến nỗi quỳ xuống lạy lục cầu xin.
Còn những người trực tiếp nhìn thấy cánh tay, các Thần cũng phải khiếp đảm, còn những người trẻ như bọn Độc Hành, Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh đều đơ cứng như hóa đá, trong lòng tràn ngập hoảng sợ cùng khó tin, khó tin vì những kẻ thường xuyên tiếp xúc với Thần như bọn hắn cũng cảm giác được cánh tay này có thể dễ dàng bóp chết một vị Thần!
Sức mạnh Tối Thượng! Một Tối Thượng còn sống chứ không phải tàn hồn!
Ở khoảng cách gần cánh tay nhất, Dương và Hoài Bão cũng sợ khiếp vía, nhưng cơ thể của bọn hắn đang bị linh hồn Thiên Thư và Kiếm Linh kiểm soát nên mới có thể đứng vững.
Nơi cánh tay xuyên qua, không gian giống như tờ giấy bị đâm thủng, tạo thành một lỗ toạc u ám đến đáng sợ. Nhưng chính lúc cánh tay vừa xuất hiện, bầu không khí xung quanh tựa như bắt đầu chuyển động theo một trật tự kì lạ, linh lực từ khắp xung quanh vận chuyển và tự động chắp vá vết rách không gian, cơ chế này tự động kích hoạt để bảo vệ Phong Thiên Trận khỏi các yếu tố nɠɵạı xâm, giống như cách hệ miễn dịch của con người hoạt động.
Phong Thiên Trận được dựng nên từ linh hồn của một vị Đế Vương Bách Tộc huy động thêm linh lực của cả một quốc gia, dù đã dần suy yếu nhưng cũng không dễ gì phá hoại, trừ khi trả một cái giá rất lớn. Nhưng dù là Ma Quân cũng không dám trả cái giá đó ở thời điểm hiện tại, cho nên ngay khi bắt được con mắt của Thiên thì hắn cũng lập tức thu tay về.
Tất cả diễn ra chỉ trong chốc lát, khi cánh tay khổng lồ rụt lại. Cũng trong khoảnh khắc đó, không gian lại nứt ra, một bóng dáng tuyệt trần xuất hiện làm đỏ rực cả một vùng. Nàng mặc trang phục Âu Lạc cổ, trên lưng mang sáu chiếc cánh đỏ rực.
Khi Âu Cơ xuất hiện, khí tức thần thánh lan tỏa, nàng vẫy tay nhẹ nhàng khiến linh lực lan tỏa và kết thành những sợi xích đỏ khổng lồ quấn chặt lấy nắm tay của Ma Quân trước khi hắn kịp rút khỏi phong ấn.
Cũng trong lúc đó, Sơn Tinh tỏa ra Thần lực cực mạnh điều khiển những cột đá khổng lồ đồng loạt mọc ra từ mọi hướng, đan xen vào nhau phong tỏa cổ tay của Ma Quân. Thủy Tinh cũng phản ứng tương tự khi vẫy tay gọi ra một dòng thủy triều phủ lấy hố không gian rồi đóng băng nó lại.
Dù là kẻ thù truyền kiếp, nhưng đối mặt với kẻ nɠɵạı xâm thì Thủy Tinh vẫn sẵn sàng buông bỏ thù hận để hợp lực với Sơn Tinh.
Các vị Thần còn lại thì bắt đầu dựng một kết giới mạnh hơn để có thể ngăn chặn dư âm của trận chiến lan rộng.
Nhưng dù là đòn kết hợp của ba vị thần thuộc hàng mạnh nhất đất nước thì cũng không hoàn toàn ngăn được Ma Quân. Khi hắn thu tay về, những cột đá và hồ băng được gia cố bằng Thần lực cũng dễ dàng rạn nứt, những sợi xích khổng lồ của Âu Cơ cũng bắt đầu bung ra.
Lúc này, linh hồn Thiên Thư đang điều khiển cơ thể Dương lắc đầu nói to: "Vô ích! Điều các ngươi cần làm bây giờ là chuẩn bị toàn lực ngăn chặn phong ấn sụp đổ!"
Lời của một thằng nhóc 20 tuổi thì làm sao đả động được các vị Thần, nhưng Âu Cơ và Sơn Tinh lại lắng nghe rất nghiêm túc, cả hai lập tức dùng một phương pháp liên lạc vô hình vô thanh bằng linh lực hữu ý để nhắc nhở các Thần khác.
Cùng lúc đó, cánh tay Ma Quân mang theo con mắt của Thiên cuối cùng cũng rút khỏi phong ấn, để lại một hố sâu đen ngòm gào rít.
Từ trong hố đen, những cặp mắt đỏ rực lóe lên và tiến gần, nhưng ngay lập tức, Âu Cơ đã dang rộng sáu cánh bay đến chắn trước hố đen, hàng ngàn sợi xích đỏ tạo thành từ linh lực phóng ra chặn kín hố đen.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Những âm thanh va chạm vang lên điên cuồng, hàng rào xích của Âu Cơ chấn động dữ dội.
Trong va chạm dữ dội, Âu Cơ chợt phun ra một ngụm máu, cảnh tượng này vì đã bị không gian hỗn loạn che giấu nên chỉ có Sơn Tinh và Thủy Tinh đứng gần nhìn thấy, cả hai cũng lo lắng kêu lên, Thủy tinh thì gọi: "Sư phụ!", còn Sơn Tinh thì gọi: "Sư mẫu!"
Đồng thời, cả hai cũng tung ra toàn lực trợ giúp Âu Cơ ngăn chặn hố đen.
Âu Cơ lắc đầu, máu vẫn còn vương trên khóe miệng, người nói: "Ta không sao, chỉ là dùng huyết tế để chữa trị lỗ hổng phong ấn trước khi nó bị phá hỏng vĩnh viễn."
Lúc này, chợt có một âm thanh ma mị âm trầm vang lên: "Có chắc là không sao không?"
Lúc này cơn bão không gian hỗn loạn do hố đen gây ra dần lắng xuống, một bóng người lộ ra, khoác áo choàng xám, gương mặt rất trẻ, mang vẻ đẹp hoàn hảo đến mức không thể tìm ra điểm nào để chê.
Trước khi rút khỏi phong ấn, Ma Quân đã để lại một mẫu móng tay của bản thân kèm theo một lượng sức mạnh của hắn. Dù chỉ là một mẫu móng tay nhưng nhờ sức mạnh của Ma Quân nên vẫn có thể tái tạo thành một cơ thể hoàn chỉnh mang theo một phần sức mạnh của gã. Tuy nhiên, để tránh bị Phong Thiên Trận bài xích nên sức mạnh của mẫu móng tay này đã bị Ma Quân hạn chế xuống cấp Ma Tôn, sánh ngang với Thượng Thần và chỉ có thể tồn tại trong thời gian rất ngắn.
Ma Quân cho rằng chỉ một mẫu móng tay của ngài cũng đã đủ để khiến Việt Nam tổn thất thảm trọng, tạo đà cho cuộc xâm lược của Ma Quốc trong tương lai gần.
Mà quả thật như vậy, khi ba vị thần thuộc hàng mạnh nhất đất nước đang bận ngăn chặn hố đen, còn hầu hết các vị Thần còn lại thì bận duy trì kết giới để ngăn chặn thảm họa lan rộng.
"Đi thôi, nơi này không còn chuyện của chúng ta." Thiên Bất Như Ý vẫn lặng lẽ theo dõi tình hình, giờ nói một câu sau đó dẫn Dạ Minh Châu, Trục Nhật và Ngân Hà rời đi.
Vô Thiên Phong ba cũng mang Độc Hành rời khỏi. Hắn vốn muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng hắn phát hiện ra dường như phân thân của Ma Quân có liếc mắt về phía Độc Hành, lo ngại bí mật của Độc Hành bị phát hiện nên hắn buộc phải đưa Độc Hành đi.
Những người khác dưới cấp Thần cũng lần lượt bị đưa ra khỏi kết giới, như bọn Thích Đông, Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh… Sùng Hạo từ con út thành con ghẻ rồi giờ rớt xuống nhân vật quần chúng nên cũng bị đưa đi. Duy chỉ có Dương và Hoài Bão vẫn ở lại.
Lúc này, Ma Quân vẫn tỏ vẻ thảnh thơi đang nhìn sáu chiếc cánh đỏ rực trên lưng Âu Cơ, hắn cảm thán nói: "Năm xưa trẫm từng thắc mắc tại sao Xích Vũ Tiên Tử Âu Cơ lại sở hữu số cánh của một Thiên Nữ. Sau bốn ngàn năm chôn vùi, trẫm suy ngẫm rất nhiều điều và cũng đã tìm ra đáp án cho câu hỏi ấy."
Âu Cơ vẫn tập trung sửa chữa phong ấn, tỏ ra không hề bận tâm đến những gì Ma Quân nói.
Ma Quân vẫn nói tiếp: "Có lẽ trẫm nên cảm thấy may mắn, vì nếu tỉnh giấc muộn hơn trăm năm, có lẽ Tối Thượng mà trẫm phải đối mặt ở đất nước này ngoài Đế Vương Bách Tộc tương lai còn có một Xích Vũ Tiên Đế!"
Sau đó, Ma Quân quay sang nhìn Hoài Bão và nói tiếp: "À! Chắc cũng không chỉ là hai Tối Thượng đâu, trẫm nói có đúng không, Tề Thiên Ma Tôn?"
Đối diện ánh mắt vô thưởng vô phạt của Ma Quân, Hoài Bão chẳng hiểu tại sao bản thân có cảm giác như đối diện với cái chết, nếu không có Kiếm Linh che chở thì có lẽ ánh mắt đó đã khiến hắn tan thành bụi phấn.
Lúc này, tàn hồn của Tề Thiên Ma Tôn hiện ra bên cạnh Hoài Bão, đôi mắt già nua của lão nhìn Ma Quân với vẻ vừa kính sợ vừa thù hận.
Thấy thuộc hạ năm xưa không thèm quỳ bái mình, Ma Quân không tức giận mà âm trầm hỏi: "Quên hết lễ nghĩa quân thần rồi sao? Hay là vì tự cho rằng tương lai sẽ trở thành Tề Thiên Ma Tổ nên không cần phải xem trẫm ra gì?"
Tề Thiên Ma Tôn lắc đầu nói: "Ta chưa từng tìm ra Tổ Huyết, sao có thể trở thành Ma Tổ?"
Ma Quân cười nhướng mày nói: "Thật sao? Sao trẫm lại nghe một lời đồn, rằng mấy nghìn năm trước ngươi đã tìm ra Tổ Huyết và có âm mưu mang Tổ Huyết về cho trẫm, bề ngoài là lấy công chuộc tội, thật ra là tấn công cảm tử để khiến trẫm phải kéo dài thời gian chữa thương, cũng là kéo dài hy vọng cho đất nước này. Nhưng trẫm phải cảm ơn Xích Vũ Tiên Tử đấy, nếu cô ta không ngăn chặn và phong ấn ngươi thì nói không chừng giờ này trẫm vẫn còn trong mộ."
Sự thật đúng như Ma Quân nói, một thời gian sau khi Lạc Long Quân phong ấn đất nước, Tề Thiên Ma Tôn tìm được Ma Tổ Tinh Huyết và có dự định mang về gặp Ma Quân, nhưng không phải để cống nạp, mà để mượn sức mạnh của Tổ Huyết để đồng quy vu tận với Ma Quân, tuy không thể giết Ma Quân nhưng cũng có thể khiến hắn kéo dài thời gian chữa trị, tạo thêm thời gian cho Việt Nam tạo ra một Đế Vương Bách Tộc mới. Khi Tề Thiên Ma Tôn nói dự định này cho Âu Cơ và mong Âu Cơ mở cho mình một lối ra. Âu Cơ đã cự tuyệt và phong ấn linh hồn lão vào hang Sơn Đoòng, đồng thời tạo ra một kết giới mà những người mang linh hồn vô sắc và có tâm hồn thiện lương sẽ bị dẫn dắt tiến vào, mục đích là giúp Tề Thiên Ma Tôn nhớ lại thời gian dẫn dắt Lạc Long Quân và chú tâm đào tạo học trò mới để quên đi suy nghĩ liều chết với Ma Quân.