Sau khi tiêu diệt âm dương quái kí sinh, Tế Sương cõng Dương tiếp tục đi theo Phong Tú Kinh và Đào Vụ.
Sau khi rút kinh nghiệm sâu sắc, Đào Vụ và Phong Tú Kinh đã biết cẩn thận hơn, cả nhóm có lúc chạm trán và diệt được vài con quái cấp tướng, cũng tránh khỏi một con quái cấp đại vương và vài tình huống nguy hiểm khác.
Dương được gái cõng khoái chảy nước miếng, dần dần hồi phục.
"Có ai cảm thấy âm dương quái càng đi càng dễ gặp hơn không?" Đào Vụ vừa nhặt một huy hiệu âm dương từ xác quái vừa hỏi.
Phong Tú Kinh gật đầu: "Ta cũng thấy vậy, có lẽ chúng ta đang đi gần đến cuối đường."
Âm dương lộ hư vô mờ mịt với đầy rẫy hiểm nguy rập rình, nghĩ đến khả năng sắp được rời khỏi, nhóm người liền hứng khởi tăng tốc hành trình.
Đi được một đoạn, cả nhóm chạm trán một âm dương thú cấp đại Vương, liền vội vàng tăng tốc tránh đi.
Thực tế với khả năng của ba người Tế Sương, Đào Vụ và Phong Tú Kinh, nếu hợp tác thì hoàn toàn có khả năng đối đầu với con âm dương quái này, nhưng kịch chiến sẽ có khả năng đánh động những âm dương quái khác, cho nên cách tốt nhất là tránh đi.
Con âm dương quái vẫn đang đuổi theo.
Ba người bắt đầu lo lắng, nếu cứ chạy thì có khả năng chạm trán thêm một con âm dương quái khác.
Đào Vụ vừa chạy vừa lầm bầm đổ lỗi cho Dương, gã cho rằng mùi máu trên người Dương là thứ dẫn dụ con quái.
"Ném hắn xuống đi! Nếu không tất cả sẽ cùng chết!" Đào Vụ tức giận nói với Tế Sương khi con quái vật to lớn đang tăng tốc đuổi đến.
Tế Sương vẫn kiên trì cõng Dương, điều này khiến Dương bắt đầu cảm thấy xấu hổ, Tế Sương vì tốt bụng mà kiên trì cõng hắn, còn hắn thì không biết liêm sĩ cứ nằm trên lưng nàng hưởng thụ, đúng là thứ mất dạy.
Xấu hổ nên hối hận, Dương nói với Tế Sương: "Thả ta xuống đi, nếu không nàng sẽ gặp nguy hiểm đó!"
Dựa vào Thâu Thiên và Hắc Phù Đổng, Dương hoàn toàn có khả năng ngăn chặn con quái vật để giúp ba người Tế Sương thoát đi, nhưng Tế Sương tưởng Dương không muốn làm gánh nặng cho nàng.
Tuy từng nói sẽ bỏ rơi Dương nếu gặp nguy hiểm, nhưng khi gặp nguy hiểm rồi mới biết, tấm lòng thiện lương của Tế Sương không cho phép nàng làm như vậy.
Sự kiên định và thiện lương của Tế Sương khiến Dương rất ngạc nhiên, người thật sự tốt thì tuy không phải ít, nhưng để gặp được lại không dễ dàng gì.
Con quái vật mỗi lúc một gần, trong tình thế có khả năng buộc phải chiến đấu, cả nhóm đột nhiên phát hiện phía trước có ánh sáng lập lòe, dường như là một đống lửa đang cháy.
"Nơi đó có người!" Đào Vụ mừng rỡ nói, nếu có thêm người trợ giúp thì đánh bại con quái sẽ dễ dàng và an toàn hơn nhiều.
Tìm được ánh sáng cứu mạng, cả bọn liền hướng về phía ngọn lửa.
Nơi đống lửa có ba người đang ngồi ăn uống, bao gồm hai gã thanh niên điển trai cao to và một tên béo tóc bảy màu.
Thấy nhóm bọn Dương tiến đến, ba người liền đứng dậy thủ thế đầy cảnh giác.
Nhìn rõ gương mặt của ba người, Đào Vụ và Phong Tú Kinh tỏ ra giật mình rồi vội vàng giải thích: "Chúng ta không có ác ý! Có quái vật cấp đại vương..."
Đào Vụ còn chưa nói xong, người trông cao to và trưởng thành hơn trong hai người điển trai đã phóng về phía sau lưng bọn Dương.
Tiếng va chạm kinh thiên vang lên, con quái vật yếu ớt gầm gừ rồi gục ngã, đầu con quái vật đã bị cây búa tạ to lớn trên tay gã thanh niên đập nát bét.
"Để em!" Khi quái vật gục xuống, tên béo tóc bảy màu liền lạch bạch chạy đến lục soát cơ thể con quái và moi ra được năm tấm huy hiệu âm dương đem giao nộp.
Sau một hồi kinh ngạc trước sức mạnh của gã thanh niên, Đào Vụ liền tâng bốc nói: "Không hổ là tuyệt thế thiên tài của Đường gia, Xuyên Tụ thiếu gia thật quá lợi hại."
Phong Tú Kinh cũng gật đầu tán thành, vẻ mặt tự tin biến mất và thay bằng nét mặt e dè xu nịnh.
Trong các gia tộc lệ thuộc Thiên Cơ, nếu không tính họ Trịnh thì Đường gia là gia tộc hùng mạnh nhất, còn kẻ vừa ra tay là thiên tài số một của giới trẻ Đường gia đương thời, Đường Xuyên Tụ.
Trước lời tâng bốc của Đào Vụ, Đường Xuyên Tụ chỉ liếc bằng nửa con mắt, sau đó hắn liếc về phía Tế Sương đang cõng Dương và bật cười hỏi: "Gì đây? Thiên kim ŧıểυ thư của Châu gia lại đi cõng một thằng què quặt?"
Một người khác trông khá giống Đường Xuyên Tụ nhưng trẻ hơn, là Đường Vô Tịch, em họ của Đường Xuyên Tụ, hắn cũng châm chọc nói: "Nhan sắc của nàng rất ổn, nếu cần trai thì anh em chúng ta rất sẵn lòng cho nàng phục vụ, sao mà vã đến mức phải hầu hạ cho thằng ăn mày thế kia? Ha ha!"
Tế Sương tức giận định lên tiếng phản bác, nhưng Phong Tú Kinh đã giành phần nói trước: "Hai vị đừng hiểu nhầm, Tế Sương vì quá lương thiện nên mới cứu tên phế vật này, hại chúng ta bị quái vật truy đuổi, may mà có các vị ra tay cứu giúp, xin chân thành cảm tạ."
Đường Vô Tịch khoát tay nói: "Cảm tạ thì khỏi đi, các ngươi dẫn quái vật đến báo hại chúng ta gián đoạn bữa ăn ngon, lấy huy hiệu âm dương ra bồi thường đi!"
Nghe thế, Phong Tú Kinh và Đào Vụ khó xử nhìn nhau, số huy hiệu âm dương sẽ ảnh hưởng đến con đường phát triển của bọn hắn ở Thiên Cơ, sao có thể dễ dàng giao ra? Hơn nữa còn phải giao ra con số sao cho đối phương hài lòng.
Hai tên ngầm thảo luận một hồi rồi nói với Dương: "Lỗi là ở tên phế vật nhà ngươi, nếu không cứu ngươi thì đâu gặp cảnh này, còn không mau lấy hết huy hiệu ra để tạ ơn cứu mạng?"
Dương lười cãi, yếu ớt lấy ra ba tấm huy hiệu đưa cho Đào Vụ. Đây là những tấm huy hiệu mà Tế Sương thương tình đưa cho, còn bản thân Dương đã cất riêng một mớ, đó là nhờ trong lúc chiến đấu với Tiên thi, có một số âm dương quái chết vì bị vạ lây, Hắc Phù Đổng và Thâu Thiên đã tranh thủ đi nhặt huy hiệu từ những thi thể đó.
Đào Vụ cầm ba tấm huy hiệu kính cẩn đưa cho Đường Vô Tịch, nhìn ba huy hiệu trên tay, Đường Vô Tịch nhướng mày hỏi: "Ơn cứu mạng và chuộc lỗi từ ta chỉ đáng ba huy hiệu thôi sao? Hả?"
Đào Vụ cuống quýt quay lại bàn bạc với Phong Tú Kinh. Đường Xuyên Tụ tuy không thể so với thiên tài Hùng Vương Bảng nhưng so với thiên tài các gia tộc nhỏ lẻ như bọn hắn thì đã là hàng đầu, ngoài ra em họ hắn là Đường Vô Tịch cũng ngang tầm Phong Tú Kinh, cả hai cộng lại đủ hành Phong Tú Kinh và Đào Vụ ra bã.
Sau khi bàn bạc, Đào Vụ lại quay sang nói với Tế Sương: "Tế Sương, chuyện này nàng cũng có trách nhiệm..."
Nghe đến đây, Tế Sương đã hiểu hai tên kia muốn gì, liền ném ra năm huy hiệu mà nàng tích góp được.
Tám huy hiệu, cộng với năm huy hiệu vừa lấy được từ con quái vật, Đường Xuyên Tụ tỏ ra khá hài lòng, hắn giữ bảy huy hiệu, đưa Đường Vô Tịch bốn huy hiệu, còn hai huy hiệu hắn ném vào đầu gã béo và nói: "Của mày này Đặc Công."
Gã béo bảy màu tên Đặc Công nhặt hai đồng xu và cảm ơn rối rít, Dương nhìn thấy điệu bộ hèn mọn của gã liền nhếch mép tỏ ra khinh bỉ thầy rõ.
Mà cái nhếch mép của Dương lại lọt vào mắt của Đặc Công, gã liền trừng mắt gằn giọng hăm dọa Dương: "Cười đểu à? Tao đập mày luôn bây giờ!"
Khi Dương đang suy nghĩ có nên bật lại hay không thì Tế Sương chợt cõng hắn xoay người rời đi.
Nàng biết những con người nơi này còn nguy hiểm hơn lũ âm dương quái ngoài kia.
"Đi đâu?" Đường Xuyên Tụ cất giọng hỏi.
"Huy hiệu ta đã giao hết rồi, giờ ta đi đâu là chuyện của ta chứ?" Tế Sương lạnh lùng nói, nhưng trong giọng nàng có chút run run.
Dương biết Tế Sương đang sợ hãi, hắn có thể cảm thấy bờ vai nàng đang run rẫy, vậy mà nàng vẫn không buông bỏ hắn, điều này khiến Dương vừa thương vừa xót.
"Gặp nguy thì tìm đến cầu cứu, an toàn thì phủi áo bỏ đi? Nàng xem ta là nhà từ thiện sao?" Đường Vô Tịch lạnh lẽo hỏi.
"Vậy chứ ngươi muốn gì nữa?" Tế Sương cố giữ bình tĩnh hỏi dù chân nàng đang nhũn ra vì lo sợ.
Đường Vô Tịch cười dâm dê nói: "Nơi âm u lạnh lẽo này mà được ta ôm ấp thì ấm áp và an toàn biết bao đúng không? Ném thằng phế vật kia và đến đây đi, ta cho nàng vinh dự đó."
"Ta thà chết còn hơn!" Tế Sương khinh bỉ nói rồi cất bước định rời đi, nhưng Đường Vô Tịch đã lướt đến cản chân nàng.
Đường Vô Tịch châm chọc nói: "Đừng tỏ ra thanh cao nữa, đến phế vật nàng còn cõng được thì cứ yên tâm là anh họ ta sẽ khiến nàng hài lòng gấp trăm lần!"
Ầm!
Đường Vô Tịch nói xong liền mở to miệng định cười cợt, nhưng đột nhiên ầm một tiếng, cái mồm của hắn phát nổ, máu bay tung tóe, răng môi lẫn lộn.
Khi Đường Vô Tịch ôm cái mồm đầy máu đau đớn gục xuống, cả bọn mới giật mình nhìn quanh để tìm nguồn gây sát thương.
Nhưng vô ích, cú nổ giống như bắt nguồn từ trong miệng Đường Vô Tịch, không ai cảm nhận được linh lực trước khi tóe nổ, đừng nói đến chuyện tìm ra nguồn gốc sát thương.
Ném cho Đường Vô Tụ một viên linh đan chữa thương, Đường Xuyên Tụ tức giận lấy cây búa tạ to tướng ra nện xuống đất một cú đầy đe dọa.
"Là ai? Có gan thì ra đây!"
Trong lúc Đường Xuyên Tụ đang điên cuồng, Dương thì thầm vào tai Tế Sương: "Chúng ta đi thôi!"
Nghe lời Dương nhắc, Tế Sương liền cất bước rời đi, nơi này quá nguy hiểm.
Thấy Tế Sương bỏ đi, Đường Xuyên Tụ quát lên: "Đứng lại cho ta! Óe!"
Vừa quát xong, Đường Xuyên Tụ liền rú lên đau đớn rồi hóa đá, nguyên nhân là vì chỗ giữa hai chân hắn đột nhiên phát nổ.
Ôm lấy phần thân dưới bị nổ bấy nhầy, Đường Xuyên Tụ từ từ khụy chân sụp đổ. Rồi nổ đùng thêm một tiếng, khói lửa từ sau mông Đường Xuyên Tụ phóng ra tung tóe, hắn đau đớn nằm gục xuống trước ánh mắt đầy sợ hãi của những người còn lại.
Không ai biết nguyên nhân tại sao, những vụ nổ giống như thình lình xuất hiện...
Bom Vô Hình, đó là tên một linh thuật do chính Dương sáng chế ra sau khi nắm giữ cách khống chế cả Ảo Liên Huyền Hậu và Huyết Ảnh Yêu Hỏa cùng lúc.
Để tạo hiệu quả không ai hay biết, Dương điều chỉnh nhiệt độ hai thuộc tính băng hỏa về bằng với nhiệt độ môi trường, khi đó Huyết Ảnh Yêu Hỏa trở thành ngọn lửa vô hình còn Ảo Liên Huyền Hậu hóa thành dạng khí, đồng thời kết hợp khả năng ngụy trang linh lực bản thân thành linh lực tự nhiên của Thôn Thiên Địa, sau đó dùng linh lực hữu ý đem khối linh lực hai thuộc tính này đến vị trí chỉ định rồi giải phóng nhiệt độ, đưa Huyết Ảnh Yêu Hỏa cùng Ảo Liên Huyền Hậu về nhiệt độ vốn có, tạo ra vụ sốc nhiệt bùng nổ trong chớp mắt.
Dương là Chiến Hoàng, còn bọn Đường Xuyên Tụ cao nhất chỉ cấp Đại Vương, đương nhiên không thể nhận ra và càng không thể ngăn cản sức công phá của Bom Vô Hình, nếu hồi phục đến mức nhất định, Dương hoàn toàn có thể khiến cả bọn nổ tan xác mà không cần động đến tay chân.