Một tiếng nổ kèm chấn động vang lên khiến người xung quanh ngơ ngác, trước mắt họ là một bàn tay xương cốt khổng lồ chụp sâu vào mặt đất ở nơi mà trước đó Long Mác đang lơ lững.
Bàn tay xương khổng lồ có bốn ngón tay ngắn với hình dạng khá giống tay người.
"Xương Khổng Nhân Tộc?" Có người tò mò hỏi.
"Không phải, Khổng Nhân Tộc có tận năm ngón tay cơ mà?"
"Hay là xương Khổng Lồ Tộc?"
"Khác nhau chỗ nào?"
Một người hiểu biết lên tiếng giải thích: "Khổng Nhân Tộc xếp vào loại sinh vật hình người và có khả năng khổng lồ hóa, còn Khổng Lồ Tộc là linh thú loại linh trưởng có kích thước khổng lồ, hai tộc này vốn có chung nguồn gốc nhưng lại tiến hóa theo hướng khác nhau. Khổng Lồ Tộc có thể chất rất mạnh, đặc biệt là xương cốt vô cùng cứng cáp, nhưng trí tuệ lại thấp nên thường bị sử dụng làm công cụ chiến tranh và đã tuyệt chủng từ lâu."
Đúng như người này nói, bộ xương Dương sử dụng là xương Khổng Lồ Tộc, người khổng lồ cấp Chúa Tể này từng bị đưa vào Địa Tâm Cảnh hàng ngàn năm trước để càn quét côn trùng, nhưng cuối cùng bỏ mạng dưới sức mạnh của Bá Vương Trùng, về sau được Dương khai quật và thu làm âm binh, một âm binh ngoài tầm kiểm soát của Dương.
Âm binh cấp bậc càng cao thì càng khó kiểm soát, cộng thêm chênh lệch cấp bậc giữa âm binh với người điều khiển, hai yếu tố này kết hợp gây ra tác dụng phụ ảnh hưởng lớn đến linh hồn người điều khiển âm binh. Đối với Dương, để sử dụng bộ xương khổng lồ, bản thân hắn ngoài tiêu hao một lượng lớn linh lực ra còn phải chịu tổn hại linh hồn, cảm giác giống như khi người ta phải gồng mình nâng một vật nặng quá sức.
Bàn tay khổng lồ thu trở về quan tài để lại một dấu xương tay to lớn trên mặt đất cùng với Long Mác nằm bẹp dí ở giữa.
Long Mác tỉnh hồn bật dậy, gương mặt và bộ lễ phục trang trọng dính đầy đất đá khiến hắn tức giận nghiến răng ken két.
Nhưng Dương thì không còn để ý gì đến Long Mác, hắn lấy Truy Ảnh ra, ngồi lên xe, nói với bọn Hoài Bão, Long Chúc Lôi: "Mọi người lo chỗ này nhé, ta đi đập Long Tiếp Thiên!"
Nói xong, Dương rú ga phóng xe lao đi trên đường phố trống trải vì giản cách xã hội.
Tại quảng trường Long Mẫu.
Lễ cưới tiếp diễn sau một hồi gián đoạn vì tin tức có địch xâm nhập.
Lúc này, tay Long Tiếp Thiên cầm một chiếc nhẫn cưới lung linh chuẩn bị trao vào ngón tay xinh đẹp của Long Chúc Diễm.
Diễm nhìn chiếc nhẫn chuẩn bị đeo vào ngón tay mình, nàng thừa biết chiếc nhẫn cưới này là một bảo vật có khả năng phong ấn linh lực nhưng vẫn bắt buộc phải chấp nhận, vì nếu nàng không chấp nhận, lễ cưới xem như không thành, cơ hội giải cứu cha cũng tan vỡ, vậy nên nàng cắn răng chấp nhận, dù biết linh lực bị phong ấn sẽ rất khó thành công nhưng còn hơn là từ bỏ trong vô vọng.
Khi nhẫn cưới chuẩn bị tiến vào đầu ngón tay của Diễm, chợt có một âm thanh lạ.
Diễm và Long Tiếp Thiên cùng những người trong lễ cưới cùng nhìn sang, đó là một chiếc xe đang phóng đến với tốc độ cực nhanh.
"Võ Phi Dương!" Long Tiếp Thiên trừng mắt nhận ra gương mặt Dương, hắn không ngờ kẻ này vậy mà có thể và có can đảm xông thẳng đến đây.
"Bắt nó lại!" Long Tiếp Thiên ra lệnh.
Những người tham gia lễ cưới đều là tay chân thân cận của Long Tiếp Thiên, trừ Long Mác, Long Mộ và Long Mạnh đã rời đi, những người còn lại nhờ hưởng ké linh tinh nên cũng đạt đến tầm Linh Vương, Linh Đế, tổng cộng gần mười Linh Đế, vài chục Linh Vương. . truyện tiên hiệp hay
Trước lực lượng mạnh mẽ đang lập rào chắn, Dương đạp số chuyển Truy Ảnh sang dạng pháo, hắn theo quán tính lướt chân trên mặt đường trong khi linh lực tích tụ để bắn ra một phát Truy Ảnh Cuồng Pháo cực mạnh vào rào chắn.
Xoẹt... ẦM!
Luồng xoáy hắc lôi và huyết hỏa cực mạnh bắn vào rào chắn rồi phát nổ làm nhóm người bật ra, có vài Linh Vương còn phun máu bất tỉnh ngay trên không vì cú nổ quá mạnh gây bỏng và choáng.
Khi những người lập rào chắn còn đang bị hất tung ra, trong khoảnh khắc Dương biến mất và xuất hiện giữa đám người, lưỡi kiếm Nghịch Thiên cắm trên ngực hắn biến mất và ánh mắt hắn trở nên tối đen, ngay sau đó, hàng chục nắm đấm khổng lồ từ hắc niệm tụ thành đấm xuống như mưa.
Ầm ầm ầm ầm!
Hàng chục người, bất kể là Linh Vương hay Linh Đế, tất cả đều chưa kịp phản ứng đều đã bị chuỗi hành động chớp nhoáng của Dương đánh cắm đầu xuống đất không thể gượng dậy.
Chỉ còn lại Diễm, Long Tiếp Thiên.
Ánh mắt tối đen của Dương nhìn Diễm rồi nhìn Long Tiếp Thiên.
Mục đích Dương đến Long Thành lần này là để đưa Diễm và Băng đi, Diễm đã ở ngay trước mắt, chỉ cần đập Long Tiếp Thiên ra bã là được...
Bị ảnh hưởng bởi Hắc Niệm nên ánh mắt Dương trở nên hắc ám đáng sợ, hắn nhìn chằm chằm Long Tiếp Thiên và nói với Diễm: "Mẹ tránh ra để con đập thằng này!"
Diễm nhìn Dương, cảm xúc ngổn ngang khó tả, nàng vẫn không nhớ được những kí ức trước kia, nhưng sau một thời gian điều tra, nàng đã xác định kẻ trước mắt chính là con ruột của nàng chứ không phải kẻ thù như Long Hán bịa đặt, tuy nhiên, kí ức không còn, cảm xúc cũng không có.
"Ha ha!" Long Tiếp Thiên chợt bật cười khi nghe Dương gọi Diễm là mẹ, hắn khoái trá nói: "Con trai, hôm nay đến dự lễ cưới của cha và mẹ mà không mang quà sao?"
"Quà con đĩ mẹ mày!" Dương quát to, đồng thời hắn vận tiên long hóa, khoác bộ giáp Hắc Phù Đổng lên người, cánh tay chân long tích tụ linh lực cùng hắc lôi, huyết hỏa và thánh quang để chuẩn bị cho một đòn cuồng uy lực nhất kèm theo những chữ hắc vạn lập lòe xung quanh.
Rồi Dương biến mất.
"Dạ Hành!"
Trong khoảnh khắc, Long Tiếp Thiên nhìn thấy Dương biến mất liền biết Dương dị năng tối hậu của Hắc Ma Đế Lôi, hắn đã điều tra khá kĩ về Dương, biết rõ Dạ Hành rất khó đoán, nhưng chỉ cần thực lực chênh lệch là có thể đón đỡ.
Long Tiếp Thiên đã sớm đề phòng, bên trong bộ lễ phục của hắn là một lớp giáp đẳng cấp thánh bảo, ngoài ra, Long Tiếp Thiên cũng luôn kích hoạt phòng ngự để sẵn sàng đón đỡ tấn công từ Dương.
Cũng trong một cái chớp mắt khi Dương biến mất, Dương hiện ra ngay phía trên đỉnh đầu của Long Tiếp Thiên và xoay người tung một cú đấm xuống đầu gã.
ẦM!
Cú đấm va chạm vào một lớp chắn vô hình trên đầu Long Tiếp Thiên, một tiếng nổ vang khắp Long Thành, nơi va chạm, hắc lôi, huyết hỏa và thánh quang bị dồn nén phóng ra tung tóe trông vô cùng đáng sợ.
Long Tiếp Thiên an toàn, nhưng trong lòng không khỏi run sợ vì phòng ngự của một Chúa Tể như hắn lại có dấu hiệu suy yếu trước đòn đánh của một Chiến Hoàng cấp thấp như Dương, phải biết rằng, giữa Chúa Tể và Đại Đế cũng có một khoảng cách lớn chứ đừng nói đến một Chiến Hoàng cấp thấp như Dương.
Long Chúc Diễm cũng rung động trước đòn đánh khủng khiếp của Dương, bản thân nàng nếu không dùng Hư Hóa có lẽ cũng không đỡ nổi đòn đánh này.
Nhưng dù mạnh khủng khiếp thì vẫn chưa đủ làm Long Tiếp Thiên suy suyễn, mà quân đội Long Cung đã tiến đến vây kín quảng trường.
Dương bị dư chấn của cú đấm đẩy bật ra, không phá nổi phòng ngự của Long Tiếp Thiên và bị quân đội bao vây nhưng hắn vẫn bình tĩnh vung tay ném ra một chiếc quan tài để giải phóng lực lượng âm binh đông đảo hòng cản bước quân đội Long Cung.
Nhìn thấy đội quân âm binh Dương thả ra, Long Chúc Diễm kinh ngạc liên tưởng đến hình bóng của Lý Hữu Thực, nhưng rồi nàng nhận ra loại âm binh Dương sử dụng và cả phương thức triệu hồi đều khác với cách Lý Hữu Thực từng làm, bởi vì Lý Hữu Thực ngày xưa chỉ dùng Tử Vong Khí, còn Dương dùng cả Tử Vong Khí và Sinh Mệnh Lực.
Quân đội Long Cung và quân đoàn âm binh va vào nhau, tiếng hò hét, tiếng kêu gào, tiếng va chạm vang lên như một khúc chiến ca hùng tráng.
Còn Dương đứng yên, chống lại cơn choáng nhẹ do dùng Dạ Hành và tích tụ linh lực vào cánh tay mang xương chân long.
Còn Long Tiếp Thiên, sau khi thấy sự nguy hiểm từ cú đấm của Dương, trong lòng hắn thầm đưa ra quyết định phải ra tay diệt trừ Dương càng sớm càng tốt!
Long Tiếp Thiên lấy ra một con dao ngắn, ánh mắt gã trở nên khát máu nhìn Dương và nói: "Xem ra mày giống tao, thích dùng tốc độ giết địch trong một đòn duy nhất!"
"Độ con gái mẹ mày!" Dương chửi thêm một câu cho đã mồm rồi lại biến mất.
Dương biết rõ nếu không dùng Dạ Hành thì hắn không thể nào so với tốc độ cấp Chúa Tể của một kẻ được đào tạo để ám sát như Long Tiếp Thiên.
ẦM!
Lại tung một cú đấm vào ngực làm rung chuyển phòng ngự của Long Tiếp Thiên, Dương lập tức biến mất rồi tung một đấm vào lưng gã.
Hai đòn Tam Đế Cuồng liên tiếp vào hai vị trí khác nhau trong gần như cùng một khoảnh khắc khiến cho lớp phòng ngự của Long Tiếp Thiên quá tải.
Nhưng Dương còn tiếp tục biến mất rồi hiện ra lần nữa trên đỉnh đầu Long Tiếp Thiên, và lần này, đòn Cuồng thứ ba được tung thẳng xuống đầu Long Tiếp Thiên.
ẦM!
Ba đòn Tam Đế Cuồng vốn được Dương tích tụ trong tay từ trước rồi lần lượt tung ra sau mỗi bước Dạ Hành, ba bước Dạ Hành chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, nhanh đến nỗi nhiều người chỉ nhìn thấy ngực, lưng và đầu Long Tiếp Thiên giống như tự nhiên nổ tung mà không biết vì sao.
Mà sau khi ba vụ nổ diễn ra, Long Tiếp Thiên chợt khụy gối quỳ sụp xuống, mắt trợn trừng, từ mắt, mũi, miệng và tai cùng chảy máu.
Hắn bị thương!
Ba đòn đánh cực mạnh gần như cùng lúc đã khiến phòng ngự của một Ngụy Chúa Tể như hắn không kịp hồi phục, kết quả là đòn Tam Đế Cuồng thứ ba đã xuyên qua được phòng ngự của Long Tiếp Thiên và xông thẳng vào đầu hắn.
Còn Dương cũng không khá khẩm gì, bốn đòn Tam Đế Cuồng và Dạ Hành đã tiêu gần như hết sạch nguồn linh lực dồi dào của hắn, đồng thời đầu óc hắn cũng choáng váng như thể sẽ ngã xuống hôn mê bất cứ lúc nào.
Nhưng trước đó, hắn phải giải quyết cho xong...
Dùng chút sức lực còn lại, Dương định dùng hắc niệm tấn công Long Tiếp Thiên, nhưng khi hắn chuẩn bị, chợt có một bóng người từ trên không đáp xuống.
"Long Hán!"
Khi Dương nhận ra Long Hán, cũng là khi lão phất tay đem một ngọn thương đang lơ lững bên cạnh đâm thẳng về phía Dương.
Và một bóng người lao ra chắn trước Dương, thân hình tuyệt đẹp, làn hương thơm ngát.
"Mẹ!"
Dương mơ hồ ngã xuống.
Mắt hắn từ từ khép lại, khép lại...
Diễm sẽ cản đòn cho hắn như đã từng...
Không!
Dương cắn răng cố giữ chút tỉnh táo cuối cùng.
Giữa trán hắn, một biểu tượng hoa sen vàng tỏa sáng chói lóa.
Thanh tẩy!
Dương choàng tỉnh giấc.
Cả cơ thể hắn như hóa thành màu vàng kim, và bằng một tốc độ kinh người, Dương lao đến ôm Diễm xoay người đi và giơ bàn tay vàng rực chụp lấy ngọn thương.
Mà khi Dương chụp lấy ngọn thương của Long Hán trong tay, từ khắp Long thành, hàng chục ngàn người cùng đưa mắt nhìn lên vòm trời nhân tạo của Long Thành, có một hạm đội chiến hạm khổng lồ đã tiến đến rất gần.
Ngẩng đầu nhìn đoàn tàu, Long Tiếp Thiên đang quỳ chợt nhếch môi mỉm cười...