"Nguyện trở thành Thiên Sứ, phục Vụ Chúa Trời, bảo vệ thế giới!"
"Nguyện trở thành Thiên Sứ, phục vụ Chúa Trời, bảo vệ thế giới!"
"NGUYỆN TRỞ THÀNH THIÊN SỨ, PHỤC VỤ CHÚA TRỜI, BẢO VỆ THẾ GIỚI!"
Một câu đầy thành kính và chính nghĩa, nhưng khi được đọc lên bởi những con người và bá vương trùng bị kí sinh lại tạo cho người ta cảm giác ớn lạnh đến run người.
Đường Thông Thiên đang bị một đại âm binh khống chế, quanh cơ thể hắn cũng mọc ra những sợi tơ đỏ tía, những sợi tơ này vươn ra quấn khắp người hắn.
Bị tơ quấn kín người, Đường Thông Thiên bật dậy dễ dàng thoát khỏi khống chế của đại âm binh. Hắn đứng yên, đầu dần ngước lên.
Từ sau lưng Đường Thông Thiên, những sợi tơ đan xen vào nhau kết thành ba đôi cánh màu đỏ tía, ba đôi cánh này vỗ nhẹ giúp Đường Thông Thiên bay lên cao, dang tay đón nhận sự sùng bái của những kẻ bị kí sinh tự xưng là thiên sứ.
Đón nhận sự sùng bái xong, Đường Thông Thiên nhìn cơ thể bị tơ phủ kín của mình rồi thì thào nói: "Quả tim của Thiên, hóa ra ngươi chưa từng bộc lộ khả năng thật sự, ngươi chỉ cố tình kết nối để gieo mầm kí sinh vào cơ thể ta, biến ta thành một quân cờ phục vụ cho ngươi."
Rồi hắn gật gù: "Được! Ta chơi với ngươi!"
Đường Thông Thiên lại nhìn về những thiên sứ và nói: "Hỡi các thiên sứ của Chúa Trời, ta, đại thiên sứ, xin thay mặt Chúa Trời tuyên bố khởi động cuộc đại thanh lọc nhằm mục đích diệt trừ tất cả cái ác của thế gian!"
Sau đó, Đường Thông Thiên nhìn về phía những kẻ còn sống sót và nói: "Cuộc đại thanh lọc bắt đầu giai đoạn tuyển thiên sứ! Chúa Trời dang rộng vòng tay đón nhận tất cả những ai một lòng hướng thiện. Nào, hãy gia nhập lực lượng của Chúa Trời để cùng ta gây dựng một thế giới tươi đẹp."
Không ai dám lên tiếng đáp lại, vì không ai muốn biến mình thành dạng thiên sứ không ra người không ra ma kia.
"Tốt, ta biết các con cảm thấy mình không xứng đáng, nhưng Chúa Trời vị tha, người bỏ qua tội lỗi của các con, cho các con cơ hội theo người gầy dựng lại thế giới! Đi nào các thiên sứ, bắt đầu công cuộc tuyển thiên sứ!"
Khi hiệu lệnh của Đường Thông Thiên vang lên, những thiên sứ liền vỗ cánh lao về phía những người sống sót và đâm tay vào ngực họ để cấy mầm kí sinh.
Dương, Hoài Bão và Sùng Hạo liền ra tay ngăn cản, nhưng cả ba liền nhận ra những kẻ bị kí sinh này cũng được trao khả năng kháng lại một phần áp chế trong Địa Tâm Cảnh.
Dương nhìn quanh, tình hình hiện tại có thể nói là hoàn toàn tuyệt vọng, trừ ba người bọn Dương có thể đối kháng với một vài thiên sứ, chỉ còn vài người đủ khả năng tự lo bản thân, còn những người và bá vương trùng còn lại đều bị rễ địa tâm hút cạn linh lực, đang vô vọng chờ bị kí sinh.
Lực lượng thiên sứ thì ngày một tăng lên, chẳng bao lâu nữa, toàn bộ sinh vật trong Địa Tâm Cảnh này sẽ bị kí sinh hóa thành thiên sứ.
Đột nhiên, từ quả cầu đá hình Địa Cầu, một luồng sáng trắng bay ra, hóa thành một con bạch long hư ảo khổng lồ, bạch long bay vòng quanh địa cầu, sau đó dần hạ xuống cuộn thành một vòng tròn. Những xúc tua hay thiên sứ chạm vào vòng tròn này đều bị đánh bật ra.
Bên trong vòng tròn chính là hy vọng! Ý nghĩ này đột nhiên lóe lên trong đầu Dương, cũng lóe lên trong đầu tất cả những ai còn sống sót, giống như đó là lời kêu gọi của bạch long.
Lập tức, những ai có khả năng di chuyển liền liều mạng chạy vào vòng bảo vệ của Bạch Long. Đối với những ai không có khả năng di chuyển, Dương gọi ra gần trăm âm binh tham gia giải cứu.
Lúc này, trong đầu Dương không còn quan tâm chuyện những người được giải cứu ai là địch ai là bạn, hắn chỉ có một ý muốn duy nhất, cứu càng nhiều người càng tốt.
Những người được cứu giúp, trong lòng không khỏi cảm thấy xấu hổ, trước đó bọn hắn cười cợt, khinh bỉ, sỉ nhục Âm Vương và Tà Phật bao nhiêu, giờ tất cả lại chịu ơn cứu mạng của hắn.
Những người được Dương cứu thoát khỏi cảnh bị kí sinh trước đó cũng đang chạy về phía bạch long. Ẩn Đoan Trang chạy theo Tiêu Hồn, nhưng nàng bị một xúc tua quật nàng ngã xuống.
"Tiêu công tử! Cứu!"
Nghe Đoan Trang hoảng sợ kêu cứu, Tiêu Hồn đang cắm đầu chạy liền quay đầu định cứu, nhưng thấy một tên thiên sứ đang lao về phía Đoan Trang, hắn liền chùn bước.
Tiêu Hồn tránh ánh mắt mong chờ của Đoan Trang, gã nhìn quanh, thấy ai cũng đang lo chạy, không ai chú ý về phía mình, gã liền dứt khoát quay đầu tiếp tục chạy, bỏ mặc Đoan Trang bật khóc trong tuyệt vọng cùng thất vọng.
Gương mặt xinh đẹp ướt hai hàng lệ, Đoan Trang gượng đứng dậy, nhìn về phía gã thiên sứ đang hạ cánh xuống trước mặt mình, nàng nhanh tay kết một linh trận có khả năng khiến cơ thể nàng nổ tung. Nàng thà như vậy còn hơn biến thành thứ sinh vận gớm ghiếc tự xưng là thiên sứ kia.
Trận thành, trong khoảnh khắc, Đoan Trang thu hồi phòng ngự linh lực trên cơ th, sẵn sàng từ bỏ sự sống.
ẦM!
Khoảnh khắc đó, Đoan Trang ngỡ rằng cơ thể mình sẽ tan thành từng mảnh. Nhưng không, chỉ có một ai đó lao đến ôm chặt nàng vào lòng, đưa lưng thay nàng hứng chịu toàn bộ vụ nổ.
Một cơ thể cứng như sắt thép, nhưng ấm áp.
Đoan Trang mở mắt, kẻ đang ôm chặt lấy nàng, đang che chắn cho nàng lại là Tà Phật Bình Thường, là Âm Vương Hữu Thực trong bộ giáp Hắc Phù Đổng đầy oai vệ.
Ngực nàng nép vào ngực hắn, nàng ngượng ngùng sợ rằng con tim đang đập dữ dội của nàng sẽ bị hắn phát giác. Nàng nhìn lên gương mặt sắt lạnh lùng, nàng tự hỏi sau lớp mặt sắt kia là mặt của Bình Thường, mặt của Lý Hữu Thực, hay cả hai gương mặt đó đều không phải là gương mặt thật của hắn?
Sau lưng hắn, tên thiên sứ vừa bị vụ nổ đẩy lui đang lao đến.
"Cẩn thận!" Nàng lo lắng vội nhắc nhở, nhưng hắn không có vẻ gì quan tâm. Trước sự bất ngờ của nàng, hắn bế nàng lên tay, đồng thời xoay người giơ chân phủ đầy hắc niệm đá văng tên thiên sứ đi xa, sau đó hắn bế nàng tiến về phía vòng bảo vệ của bạch long, theo sau hắn là một đội quân âm binh đang cõng người đều bước hành quân.
Trước đây, Đoan Trang nhìn Lý Hữu Thực và đội quân âm binh bằng ánh mắt kinh tởm và khinh thường. Nhưng lúc này, ngoan ngoãn nằm trên tay hắn, được đội quân âm binh hung mãnh hộ tống, nàng mới cảm nhận được người đàn ông này bá khí cỡ nào, oai phong biết bao. Trong lòng nàng lại dâng lên cảm giác ghen ghét với Thục Trinh, nàng khao khát cảm giác được người ta gọi là Âm Hậu.
Nhưng Dương nào hiểu suy nghĩ của Đoan Trang, hắn ưu tiên cứu nàng đơn giản chỉ vì nàng là chị song sinh của Thục Trinh.
Thả Đoan Trang trong vòng bảo vệ của Bạch Long, Dương lại lao ra tìm người để cứu.
Trong những người Dương cứu giúp bao gồm cả cặp đôi Hành Kinh, Nguyệt San. Tiến vào an toàn trong vòng bảo vệ của Bạch Long, Hành Kinh và Nguyệt San nhìn cảnh Dương tích cực cứu người sau đó cả hai nhìn nhau và cùng nói: "Xem ra chúng ta đã hiểu lầm hắn."
Nguyệt San và Hành Kinh biết Dương là Bình Thường, nên họ cũng biết đây đã là lần thứ hai Nguyệt San được Dương cứu mạng, hơn nữa, hiện tại họ muốn lấy mạng Dương, nhưng hắn vẫn không chút ngần ngại ra tay cứu giúp, đây thật sự là hành vi của một kẻ dâm ô đê tiện sao?
Hiện tại, hầu hết những người và bá vương trùng có thể giải cứu đều đang được âm binh của Dương mang đi, Sùng Hạo và Hoài Bão đang ngăn cản lũ thiên sứ, còn Ngân Hà, Bạch Điệp và vài bá vương trùng cấp cao đang hộ tống những người được giải cứu. Dương ngạc nhiên nhìn thấy Độc Hành vẫn nằm yên tại vị trí cũ, quanh cơ thế hắn không hề có một xúc tua nào, tựa như xúc tua và thiên sứ không dám động đến hắn, hoặc có một lực lượng vô hình nào đó bảo vệ hắn. Phân vân một lúc, Dương quyết định gọi một âm binh cõng Độc Hành đi, bất chấp rằng Độc Hành có phần nguy hiểm.
Dương vẫn luôn chú ý đến Thiên Hương và Lam Ngân, lúc này, Thiên Hương đã hôn mê, Lam Ngân đang dìu Thiên Hương tiến về phía Bạch Long.
"Tránh đường!" Lam Ngân lạnh lùng buông một câu khi Dương tiến đến định phụ giúp. Dương đành đứng thở dài trông theo.
Trong lúc Dương đang dõi theo bước chân Lam Ngân, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ xa, Dương nhìn lại và thấy cảnh Đường Thông Thiên đang hạ xuống nơi những kẻ sống sót đang tiến về phía bạch long.
Đường Thông Thiên bắt lấy một bá vương cấp chúa tể tên là Trùng Nhất, định biến bá vương trùng này thành thiên sứ.
"Trùng Nhất!" Thấy đệ nhất chiến tướng của tộc mình bị bắt, Bạch Điệp liền lao vào tìm cách cứu lấy Trùng Nhất.
"Cẩn thận!" Thấy Bạch Điệp liều lĩnh, Ngân Hà cũng lao theo.
Đường Thông Thiên hiện tại tuy bị kí sinh nhưng thực chất lại mạnh hơn hẳn lúc kết nối với quả tim, lý do là vì khả năng kháng lại áp chế của gã hiện tại mạnh mẽ hơn. Bạch Điệp và Ngân Hà đều bị áp chế, hoàn toàn không phải đối thủ của gã, chỉ sau vài giây, Đường Thông Thiên đã ném Trùng Nhất ra và dùng hai tay bóp cổ của cả Bạch Điệp lẫn Ngân Hà.
Từ cổ tay Đường Thông Thiên, những sợi tơ chui ra và bò lên cơ thể của Bạch Điệp cùng Ngân Hà.
Nhìn hai tuyệt thế mỹ nhân giãy giụa trên tay mình, Đường Thông Thiên nói giọng bề trên: "Ta ban cho hai con tư cách trở thành thiên sứ, đảm nhận nhiệm vụ hầu hạ ta..."
"Hầu con mẹ mày!" Đúng lúc đó, Dương tức giận quát lên, hắn đạp lên một chữ hắc vạn bắn như chớp về phía Đường Thông Thiên rồi tung cước đá vào đầu gã.
Binh!
Đá gãy cổ Đường Thông Thiên, Dương liền chụp lấy hai cổ tay gã vặn mạnh để ép gã buông cổ Bạch Điệp và Ngân Hà ra, nhưng Đường Thông Thiên lại chủ động buông Ngân Hà ra trước, gã thu tay này lại và tung chưởng vào ngực Dương.
Binh!
Trúng chưởng, dù có lớp giáp và hắc niệm bảo vệ nhưng Dương vẫn cảm thấy đau điếng, hắn bắn ngược ra sau nhưng vẫn cố nắm tay Ngân Hà kéo nàng thoát theo.
"Nữ hoàng!" Thấy Bạch Điệp bị khống chế, lũ bá vương trùng liền muốn xông vào, nhưng một nhóm thiên sứ liền lao đến cản đường.
Lúc này, Dương chặn đường lũ bá vương trùng và nói: "Các ngươi không phải đối thủ của lũ thiên sứ, rút về nơi an toàn đi, ta sẽ bảo vệ nữ hoàng."
Rồi Dương quay sang nói với Ngân Hà: "Cả nàng nữa, đến nơi an toàn đi, đừng lo cho ta."
"Ai nói ta lo cho..." Ngân Hà định phản bác, nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của Dương, tim nàng giật thót, chẳng lẽ tâm tư của nàng đã bị hắn nhìn thấu?
Ngân Hà không biết, nhưng sự thật là nàng ở lại chỉ làm cản trở hắn, nên nàng dẫn những kẻ còn lại tiến về vòng bảo vệ của bạch long, phó thác sự an toàn của Bạch Điệp cho Dương.
Lúc này, Hoài Bão và Sùng Hạo cũng hoàn thành nhiệm vụ giải cứu, cả hai tiến đến đứng sát cánh cùng Dương.
Đối diện ba người, hơn năm mươi tên thiên sứ đang tỏa ra khí thế thần thánh uy nghiêm, những đôi cánh đồng loạt vỗ làm gió thổi xạc xào, bụi bay mù mịt.
Phía sau đội quân thiên sứ, Đường Thông Thiên vỗ ba đôi cánh đứng trên không trung, tay giữ Bạch Điệp, gã nhìn về phía bọn Dương như nhìn vào ba kẻ ghê tởm bẩn thỉu cần được...
"Thanh lọc!" Đường Thông Thiên cất tiếng ra lệnh, đội quân thiên sứ liền vỗ cánh lao về phía bọn Dương.