Năm ngày kể từ khi tin tức Cửu Huyền Ngân Hà bị bá vương trùng bắt giữ lan rộng.
Một lực lượng gồm hơn hai nghìn người được tập hợp, trong đó đa số là Linh Vương và hàng chục Linh Đế. Ngoài Thiên Minh là thiên tài Hùng Vương Bảng, còn có đội Thiên Hạ gồm cả Hùng Thiên Hạ, Hành Kinh và Nguyệt San, ngoài ra còn có Lương Diệt là nhà tài trợ vũ khí cùng với bạn thân gã, Lưu Các.
Trịnh Thiên Minh đứng trước quần hùng, thân hình thư sinh tuấn tú nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm như bậc đế vương của dòng dõi chúa Trịnh, gã nhìn quanh rồi cất tiếng: "Các vị, hẳn ai đến đây cũng biết tin tức Cửu Huyền Ngân Hà bị bá vương trùng bắt giữ. Nghe thật nực cười, đương kim đệ nhất Hùng Vương Bảng, đương kim đệ nhất Thế Hệ Hoàng Kim, Cửu Thiên Huyền Nữ của Cửu Thiên Cung làm sao có thể dễ dàng để cho lũ côn trùng kia bắt giữ?"
"Hơn nữa, kẻ tung ra tin đồn này theo Thiên Minh điều tra chính là Âm Vương Hữu Thực, một kẻ xảo trá, hèn nhát, chính hắn đã dùng hòn đá bí ẩn dẫn dụ bá vương trùng gây ra cuộc thảm sát ở hội đấu giá."
"Nhưng vì Ngân Hà, Thiên Minh ta dù biết có thể là cạm bẫy nhưng vẫn quyết tiến vào, nếu Ngân Hà không bị bắt thì cũng phải diệt sạch lũ bá vương trùng để làm nên điều mà ngay cả thái úy Lý Thường Kiệt và thái sư Lý đa͙σ Thành vang dach sử sách cũng chưa thể làm được!"
Nhiều người bị khí thế kích động nên cũng gào thét cổ vũ hùa theo, còn có một số ít người chỉ cười nhạt, vì họ thừa biết, bá vương trùng ngàn năm trước hùng mạnh vô cùng, còn bá vương trùng ngày nay chỉ được gầy dựng lại từ một ít tàn dư còn sót lại, dù có phát triển ngàn năm cũng khó bằng ngày xưa.
Hưởng thụ xong tiếng tung hô ngộp trời, Trịnh Thiên Minh phất tay ra hiệu cho tất cả im lặng, sau đó hắn nói: "Theo tính toán, thời điểm xảy ra tiếng tim đập tiếp theo còn cách một khoảng thời gian, chúng ta cần gấp rút xuất quân và đánh nhanh thắng nhanh trước khi rễ địa tâm xuất hiện trở lại."
Đội quân hùng mạnh xuất phát theo chỉ dẫn của Trịnh Thiên Minh. Sau khi diệt sạch những người còn sót lại trong trận chiến ở khu đấu giá, Trịnh Thiên Minh dựa vào một khả năng đặc biệt đã thu được thông tin về hòn đá và vị trí hang ổ của bá vương trùng.
Điều ít ai biết là tổ bá vương trùng dù ngàn năm trước hay hiện tại đều không nằm trong hang động sâu xa bí ẩn nào, mà nằm ngay trên mặt đất trong Địa Tâm Cảnh, nơi này được thiết lập một linh trận kết giới khổng lồ để che giấu sự tồn tại.
Thiên Minh hành quân đến vị trí được xác định là tổ bá vương trùng, nơi này trông không khác gì những nơi khác trong Địa Tâm Cảnh, khá trống trải với rải rác những cây nấm khổng lồ. Dừng lại ở một nơi trống trải, Thiên Minh lấy ra một lá bùa màu vàng, hắn dùng ngón tay mang linh lực vẽ những đường ngoằn ngoèo lên lá bùa rồi dán lá bùa lên giữa khoảng không, đột nhiên lá bùa bị một ngọn lửa màu đen đốt cháy, sau đó khung cảnh hoang sơ quanh lá bùa đột nhiên biến đổi, lộ ra khung cảnh những tòa kiến trúc xây bằng đất đá cao đến hàng trăm mét xếp hàng dày đặc giữa những con đường bằng phẳng trông như một thành phố.
Đội quân hai nghìn người không khỏi choáng ngợp trước quy mô thành phố và những tòa kiến trúc tinh xảo đang dần lộ ra, không ai nghĩ đây lại là thành phố do một loài côn trùng xây nên.
Lúc này, như phát hiện ra kẻ địch, từ thành phố phát ra một âm thanh báo động ngân dài.
Từ tường thành, hàng ngàn bá vương trùng cất cánh bay lên không trung, dẫn đầu là một người.
Một người! Hắn cưỡi trên lưng một bá vương trùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về lực lượng đồng loại ở phía bên kia chiến tuyến...
"Đó là..." Có người nhìn thấy kẻ cưỡi bá vương trùng liền nghi hoặc nói: "Âm Vương Hữu Thực?"
"Chính là hắn!"
"Âm Vương Hữu Thực phản bội loài người, cấu kết với bá vương trùng!"
Phải, hắn chính là Âm Vương Hữu Thực, cũng chính là Võ Phi Dương, hắn cưỡi trên lưng bá vương trùng, lạnh lùng cất tiếng: "Tất cả nghe đây! Lập tức cút ngay cho ta, nếu không đội quân tám trăm nghìn bá vương trùng của ta sẽ ăn sạch các ngươi!"
Nghe thế, có người giật mình kinh hô: "Tám trăm nghìn bá vương trùng? Trời má đông dễ sợ!"
"Mày bị ngu à! Nó bốc phét đấy!"
Trịnh Thiên Minh vẫn thản nhiên cười rồi cất tiếng: "Kẻ phản bội loài người, đáng chết!"
Trịnh Thiên Minh phất tay ra lệnh, đội quân hùng hậu đồng loạt xông lên.
Phía ngoài rìa hang động, Sùng Hạo tóc trắng tay cầm thanh kiếm trong suốt lao vào vùng chiến.
Ở một hướng khác, Đoạn Tuyệt có đôi mắt thâm đen, miệng ngậm kẹo sữa khoanh tay đứng nhìn.
Tiêu Hồn tay cầm Đoạt Mệnh cung, ánh mắt sắc bén hướng về phía Dương.
Vân Phi nhàn nhã đứng xem.
Hoài Bão nhíu mày nhìn Dương, trong lòng tự hỏi thằng chết bằm kia đang giở trò gì.
Huyết Nha ngồi bệt dưới đất, răng nhọn cắn ngón tay đến tứa máu, đôi mắt hoang dại nhìn Bão như muốn ăn tươi nuốt sống.
Độc Hành đứng cạnh Hoài Bão, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.
Lục Văn Minh đứng cười nhếc mép, trên vai cõng một con quạ đen.
Trần Phi Âm chăm chú theo dõi như hổ đói chờ mồi.
Thích Đông mặt đeo khẩu trang đứng tia xem nữ cao thủ nào có tâm hồn đẹp, chờ thời cơ ra tay ứng cứu.
Long Ngạo nhìn về phía Lý Hữu Thực với vẻ mặt trầm tư, sau lưng gã là Long Thư Hồn và Long Thanh Bồn.
Thục Trinh vừa tiến vào hang, theo sau là bọn Trục Nhật, Thu Cúc và Vô Tường.
"Hữu Thực..." Nhìn Dương bên phe bá vương trùng, lòng nàng ngập tràn khó hiểu.
Hắn đột nhiên bỏ đi...
Dương cũng nhìn thấy Thục Trinh dù nàng đứng rất xa. Dương biết cuối cùng nàng sẽ đến được đây nhờ manh mối hình vẽ bí ẩn, nhưng hắn quyết định không đi cùng nàng, bởi hắn chọn đứng về phía bá vương trùng, đối địch với chính đồng loại của mình.
Lý do là vì...
Vài ngày trước.
Sau khi nghe tin tức Ngân Hà bị bắt giữ và Trịnh Thiên Minh triệu tập quần hùng đi giải cứu, Dương liền nảy ra ý định theo sau làm ngư ông đắc lợi, bởi hắn cũng không tin chuyện Ngân Hà bị bắt.
Nhưng khi gọi âm binh bá vương trùng ra để hỏi kĩ hơn về sức chiến đấu của bá vương trùng, hỏi cần lực lượng thế nào mới đủ diệt cả tổ bá vương trùng, âm binh của hắn chợt quỳ xuống cầu xin:
"Thưa sếp, xin sếp hãy tha cho chúng em! Chúng em chỉ muốn tìm về ba hòn đá kỷ vật của tổ tiên và sống yên bình, không hề có ý định gây chiến với loài người..."
Vì mối liên kết linh hồn nên Dương biết những gì bá vương trùng nói là thật tâm. Trong lòng Dương giờ đây như vỡ lẽ.
Phải rồi, hắn không muốn giết người, nhưng hắn đã giết biết bao nhiêu côn trùng, bấy nhiêu sinh mạng. Dương không phải người từ bi, hắn càng không xem mình là đấng cứu thế, cho nên giết những côn trùng hắn cho là vô tri này hắn cũng không quá ái náy, nhưng giờ đây khi nghĩ lại, lũ côn trùng trong Địa Tâm Cảnh này đều có trí tuệ, thậm chí một số loài còn có tình cảm như con người, hắn không giết người vì hắn có tình cảm, nhưng hắn giết những kẻ có tình cảm thì có khác gì giết người?Dương lại nghĩ về những con non như những đứa trẻ vô tội bị tàn sát chẳng có lý do, trong lòng hắn thầm đưa ra một quyết định.
Dương nói: "Mau về báo đồng loại của ngươi chạy trốn đi, có thằng muốn kéo người đến đánh, kèo này ta bó tay rồi!"
Bá vương trùng lắc đầu: "Tổ là nơi an toàn nhất, chúng em quá đông nên đâu thể trốn đi đâu được... Phải chi ba vật tổ tập hợp đủ, chúng em sẽ có thêm đức tin."
Ba vật tổ mà bá vương trùng nói chính là ba hòn đá, một đang ở tổ, hai hòn còn lại trong tay Dương.
Trong đầu Dương giờ lại nghĩ đến chuyện ra tay giúp đỡ bá vương trùng, đồng thời tìm thời cơ thó nốt hòn đá còn lại.
"Nữ hoàng của ngươi có dễ tính không?" Dương vừa hỏi vừa liên tưởng đến hình dáng và sự nguy hiểm của nữ hoàng nhện Bạch Hậu.
Bá vương trùng thật thà đáp: "Nữ hoàng rất xinh đẹp, rất đáng yêu..."
"Đi thôi!" Dương lập tức đưa ra quyết định khi nhìn thấy hình ảnh nữ hoàng trong đầu bá vương trùng, gấp đến nỗi bá vương trùng chưa kịp nói đoạn cuối câu: "...nhưng cực kỳ ghê tởm loài người."
Cuối cùng, vì không muốn để Thục Trinh theo mình dính vào cuộc chiến đẫm máu, Dương âm thầm ra đi.Dù được âm binh bá vương trùng cam đoan sự an toàn, Dương vẫn lo sợ khi tiến về tổ bá vương trùng. Đứng trước cổng thành, Dương gọi Hắc Phù Đổng và Truy Ảnh ra, chỉ cần cảm giác nguy hiểm thì hắn lập tức kêu thằng Hắc quay xe.
"Sếp cứ tin ở em!" Hắc Phù Đổng vỗ ngực chan chát khi được Dương giao phó.
Đột nhiên, tiếng loa báo động vang lên, hàng trăm bá vương trùng đồng loạt từ tường thành lao đến, sát khí ngập trời.
Dương chưa kịp định thần thì nghe huỵnh một tiếng, Hắc Phù Đổng sợ quá nên đã quay xe chạy trước.
"Khốn nạn!" Dương tức giận vừa mắng vừa dí theo bắt Hắc Phù Đổng nhốt vào nhẫn.
Lúc này, đội quân bá vương trùng đã bị âm binh bá vương trùng của Dương ra hiệu dừng lại.
Âm binh của Dương và một tên đứng đầu đội quân dùng hai sợi râu trên đầu cọ vào nhau để giao tiếp, sau đó đội quân lui ra hai bên, mở ra một con đường.
Âm binh bá vương trùng gọi Dương: "Sếp cứ vào đi, yên tâm tụi nó hiền lắm không cắn đâu!"
Dương vừa đi vừa rùng mình trước đội quân đông đảo đang nhe những cặp nanh kinh khủng về phía hắn.
Dương theo âm binh của hắn tiến đến cổng thành, nơi một bá vương trùng đang đứng. Bá vương trùng này trông không giống những bá vương trùng Dương từng thấy, kẻ này trông gần giống người hơn, nhưng vẻ nguy hiểm cũng hơn. Dương đoán đây là bá vương trùng lột xác lần thứ ba, cấp Đế.
"Con người!" Thấy Dương đến, gã bá vương trùng cấp Đế bập bẹ nói.
"Thật ra ta cũng không biết ta là con gì nữa!" Dương lầm bầm đáp.
Âm binh bá vương trùng dùng râu giao tiếp với bá vương trùng cấp Đế, sau đó bá vương trùng cấp Đế quay sang hỏi Dương: "Muốn gặp Nữ Hoàng?"
"Đúng vậy!" Dương gật đầu, cũng nhái giọng bập bẹ, trong Địa Tâm cảnh này dù Linh Đế hay Chúa Tể đều bị áp chế ngang tầm Linh Vương, không thể sử dụng năng lực của cảnh giới, nên Dương cũng không quá ngán, đánh không lại thì chạy.
Giao tiếp bằng râu là cách giao tiếp an toàn nhất của bá vương trùng, vừa không sợ kẻ thứ ba nghe lén, vừa có thể phát hiện nói dối qua mức rung động của sợi râu, cho nên bá vương trùng cấp Đế không hề hoài nghi âm binh của Dương, gã nói: "Vậy thì đi, gặp các Chúa Tể trước đã."
Dương hồi họp bước theo bá vương trùng cấp Đế đi vào trung tâm thành phố. Quả xứng danh chủng loài hùng mạnh và thông minh nhất Địa Tâm cảnh, thành phố này không khác mấy so với thành phố loài người, có giao thương mua bán, có hàng quán, có dịch vụ mát xa, ca hát, bia ôm... có những sinh vật chân đốt to lớn chuyên chở hàng hóa như nhện, bọ cạp, rết...
Càng vào trung tâm đường xá càng rộng và càng vắng, giữa thành phố là một tòa cung điện nguy nga được dựng lên từ vàng bạc và nhiều loại đá quý.
Dương đang ngắm nhìn cung điện, chợt có một bóng trắng từ phía sau chạy đến lướt qua người hắn, để lại một làn hương hấp dẫn đến lạ thường.
Dương nhìn theo bóng trắng, đó là một thiếu nữ tuổi chừng mười tám, nàng đi chân trần, tóc đen dài bồng bềnh như mây, nàng mặc độc một chiếc đầm trắng mỏng manh kết từ tơ nhện, đầm ngắn ngang nửa đùi, đôi chân dài trắng muốt đang chạy làm cho cặp mông tròn dưới làn eo cong cứ đong đưa ẩn hiện dưới váy khiến Dương nhìn theo mà nước bọt ứa ra ướt cả cằm.
Nàng là một phần động lực khiến Dương đến đây, Nữ Hoàng của bá vương trùng tộc.