"Không thể nào!" Nhìn gần ba mươi âm binh đều cấp Linh Vương trung cấp trở lên quỳ phục bên Dương, nhiều người khó tin thốt lên.
"Lý Hữu Thực chỉ là Linh Vương cấp sáu, vậy mà có thể điều khiển cùng lúc gần ba mươi âm binh cấp Vương, chưa kể đội đưa tang, bướm và cánh cam. Hắn đã giết bao nhiêu sinh mạng để có Tử Vong Khí thuần chất đến vậy?"
Phải biết rằng, chất lượng Tử Vong Khí được đánh giá dựa vào độ thuần chất, sát nghiệt càng nặng thì Tử Vong Khí luyện ra càng mạnh và hiệu quả sử dụng càng cao.
Đối với đa số những người luyện hệ Tử Vong, triệu hồi được một âm binh tương đương cấp mình đã là một thành quả đáng để khoe khoang khắp xóm, nhưng đối với Dương lại khác, Thôn Thiên Địa đã giúp Dương dung hợp linh hồn với Tử Linh, linh hồn hắn sinh ra một mối liên kết với linh hồn nàng và hắn cũng kế thừa Tử Vong Khí từ nàng, loại Tử Vong Khí thuần chất nhất trên đời, cũng vì vậy mà Dương không cần sát sinh để phát triển chất lượng Tử Vong Khí như người khác, hắn chỉ cần tăng cấp độ linh hồn để tăng dung lượng lưu giữ và tăng tốc độ hồi phục Tử Vong Khí cho linh hồn mình. So với người luyện cùng hệ Tử Vong và cùng cấp độ, Tử Vong Khí của Dương là vô địch.
Chỉ có một loại Tử Vong Khí có chất lượng cao hơn Tử Vong Khí của Dương, đó chính là Tử Vong Thần Khí của Tử Linh.
Tất nhiên không ai biết Dương có thiên phú hắc ám và luyện công pháp Thôn Thiên Địa, càng không ai nghĩ hắn có thể chiếm đoạt cả trinh tiết lẫn trái tim của Nữ Thần Tử Vong hùng mạnh và cao quý. Vậy nên tất cả đều đi đến kết luận rằng, Tử Vong Khí của Dương là do tàn sát vô độ mà có.
Nói về Tử Quan thì Dương đã từng thấy qua, chính là chiếc quan tài màu tím mà Tử Linh nằm bên trong trước khi bị Dương cưỡng hiếp. Chiếc quan tài Dương đang dùng đúng là hàng nhái của Tử Quan do Dương thó được từ kho bảo vật của Chiến Thần Điện, hay Lục Diện.
Quan tài của Dương tên đa͙σ Tử Quan, thánh bảo sơ cấp, tác dụng chủ yếu là tạo không gian bảo quản xác chết và lưu giữ âm binh. Dương đã nảy ra ý định dùng quan tài này dựng khung cảnh đưa tang làm màn xuất hiện ma mị và ngầu lòi cho Âm Vương Hữu Thực, xứng với danh hiệu Âm Vương.
"Chỉ một đấm cơ bản của tao đủ diệt sạch bọn này!" Lương Diệt tự tin nói, vừa nói vừa vặn khớp vai: "Nhân tiện, giới thiệu với mọi người một sản phẩm mới của Tân Bảo Xưởng, đây cũng là một trong những sản phẩm có bản thiết kế bị thằng khốn Võ Phi Dương trộm đi, chúng tôi đã sáng tạo và cải tiến thành phiên bản mới có chất lượng vượt trội với giá cả phải chăng, xin giới thiệu..."
Nói đoạn, Lương Diệt dang cánh tay phải sang ngang, từ trong nhẫn không gian của gã, vô số khối vật chất màu vàng bay ra bám vào tay phải gã thành một cánh tay máy vàng chóe nhưng khá thô kệch.
"Hoàng Kim Thánh Khải!" Lương Diệt giơ cánh tay vàng lên cao và hô to.
"Ồ! Hoàng Kim Thánh Khải, trông ngầu quá!"
"Khá giống Hắc Kim Thánh Khải của Võ Phi Dương!"
"Ngươi không nghe Thiết công tử nói sao? Hắc Kim Thánh Khải là do Võ Phi Dương ăn cắp thiết kế của Hoàng Kim Thánh Khải!"
"Mẹ nó! Nhắc thằng Võ Phi Dương này lại tức, đã dâm dê còn mê làm đa͙σ tặc, phải gọi nó là Dâm Tặc Long Phi Dương!"
Nghe chửi mình, Dương nhếch mép cười lạnh: "Dâm Tặc Long Phi Dương? Chỉ lũ ngu các ngươi mới nghĩ vậy."
Nghe Dương nói thế, Thục Trinh bên cạnh tò mò hỏi: "Công tử quen Võ Phi Dương?"
"Không có! Ta không quen biết hắn đâu! Hắn bị truy nã không liên quan gì đến ta đâu à!" Dương lo lắng chối, nếu để lộ chuyện hắn là Võ Phi Dương thì chắc lại phải cải trang thành Bình Thường để trốn tiếp.
Thục Trinh lộ vẻ thất vọng: "Vậy sao... ta chỉ muốn biết hắn có phải là kẻ xấu như lời đồn..."
Nghe thế, Dương liền làm mặt nghiêm túc vừa gật gù vừa nói: "Võ Phi Dương sao... Huynh ấy là một người có tình có nghĩa, tài sắc vẹn toàn, anh hùng dũng mãnh, sinh lý dồi dào, ngày 6 lần, lần 60 phút..."
Cũng may là Thục Trinh không kịp nghe rõ những câu Dương nói, vì lúc này Lương Diệt chỉ tay vào một gã người dế lực lưỡng quỳ ở hàng đầu trong đám âm binh của Dương và hô to: "Để chứng minh sức mạnh của Hoàng Kim Thánh Khải, bản công tử sẽ không dùng linh thuật, chỉ dùng linh lực Linh Vương cấp 8 của bản thân để đấm nát bét tên Âm Binh Linh Vương cấp 9 của Lý Hữu Thực cho quý vị xem!"
Dứt lời, Lương Diệt lao đến đấm vào gã người dế.
Gã người dế đang quỳ cúi đầu, nhưng khi Lương Diệt lao đến, gã người dế nhanh như chớp giậm đôi chân to khỏe búng lên và co chân tung một gối đập thẳng vào nắm đấm hoàng kim của Lương Diệt.
Khoảng khắc này thời gian như dừng lại, quanh đầu gối của gã người dế xuất hiện một cơn lốc nhỏ nhưng mạnh dữ dội xoáy thẳng vào và phá nát Hoàng Kim Thánh Khải của Lương Diệt trước khi gã kịp rút tay lui về sau, trên mặt gã hiện lên vẻ kinh ngạc khôn cùng.
Rồi vẫn nét mặt kinh ngạc đó, cái mồm Lương Diệt há hốc ra khi gã người dế vừa thu chân vừa lên tiếng, phải, lên tiếng, bằng giọng khinh bỉ: "Sâu kiến! Để tao vặt lông mày!"Trước hàng ngàn cái mồm đang há hốc, Dương lạnh lùng mắng: "Dế Mèn! Không được kêu ngạo!"
Gã người dế được Dương gọi là Dế Mèn vừa mới cực kì kêu ngạo, nghe Dương mắng liền khúm núm: "Em lỡ dại, xin sếp trị tội!"
Dương chỉ ậm ừ gật đầu, Dế Mèn liền lui xuống, không dám hó hé.
Còn người xung quanh thì trợn mắt há mồm.
"Con dế này là sao? Cách nó nói chuyện rất có hồn, vậy nó là sinh binh?"
"Nếu là sinh binh, tại sao cấp nó lại lớn hơn cấp của Lý Hữu Thực, nên biết sinh binh chỉ phục tùng người triệu hồi ra nó."
"Vậy nó là tử binh? Thế sao nó có thể nói chuyện có hồn như vậy?"
"Chẳng lẽ nó giống thuật Cương Thi của Thiên Cơ?"
"Cũng không giống, cương thi và âm binh rất khác biệt, nhìn kĩ lũ âm bình này xem, rõ ràng là có Tử Khí lượn lờ..."
"Khoan đã! Tử Khí! Và... cả... Sinh Lực!"
"Làm... làm sao có thể như vậy được?"
Lúc này thì ngay cả Tiêu Hồn cũng há hốc mồm, lũ âm binh của Dương không hẳn là sinh binh, cũng không hẳn là tử binh, mà vừa là sinh binh vừa là tử binh.
Sinh tử binh, thuật gọi âm binh do Dương phát minh ra bằng cách kết hợp Sinh Lực và Tử Khí vào nhau để gọi dậy âm binh, âm binh được gọi dậy sẽ có cả một phần trí tuệ lẫn sức mạnh của lúc còn sống, lại có thể được tiếp thêm linh lực từ người triệu gọi, hoàn toàn vượt trội so với sihh binh lẫn tử binh.
"Làm sao có thể? Muốn vậy hắn phải luyện Tử Vong hệ và Sinh Mệnh hệ cùng lúc!"
Trên lý thuyết là không thể, vì luyện Tử Vong hệ phải sát sinh, còn luyện Sinh Mệnh hệ phải cứu sinh, nếu ngươi vừa sát sinh vừa cứu sinh thì cả hai hệ này của ngươi sẽ mâu thuẫn nhau và không thể tiến bộ.
Nhưng cũng trên lý thuyết, Sinh Mệnh và Tử Vong không đối lập nhau một mất một còn như Băng - Hỏa, Lôi - Phong, Quang - Ám, cho nên hai hệ phi nguyên tố này vẫn có thể tồn tại trong cùng một linh hồn. Ai cũng có sinh và tử, nhưng sinh và tử thuần chất tuyệt đối thì trên đời chắc chỉ có một, đó là Dương, kẻ mang Sinh Lực và Tử Khí của hai Nữ Thần.Cũng nhờ sinh lực cùng tử khí thuần chất này, Dương có thể tạo ra âm binh có sức mạnh và trí tuệ gần tương đương lúc còn sống, nói cách khác là: gần như hồi sinh.
Lúc này, trước bao nhiêu ánh mắt kinh ngạc, Dương vẫn lạnh lùng ngồi chống cằm: "Sao? Gáy tiếp đi, Lương Diệt!"
Hoàng Kim Thánh Khải vừa chào hàng đã bị phá nát, một phần vì hàng nhái này chất lượng kém để giảm giá bán, kết cấu không thể vững chắc như Hắc Kim Thánh Khải do Thần Sư Cao Lỗ phát minh ra, một phần do đòn trấn gối của Dế Mèn là một linh thuật hệ Phong cực kỳ mạnh mẽ, linh thuật này do Dương lấy được trong nhẫn không gian của Siêu Đẳng và dạy cho lũ âm binh, Google có nhiều linh thuật hơn nhưng trong Địa Tâm Cảnh này Google lại thêm một lần phế.
Không đợi Lương Diệt hồi đáp, Dương lại liếc sang Tiêu Hồn: "Còn mày thì sao, Tiêu Hồn?"
Tiêu Hồn lúc này không còn nét kinh ngạc, thay vào đó là nụ cười điềm tĩnh tự tin, gã nói: "Hay cho một Âm Vương Hữu Thực, hay cho sinh tử âm binh! Để ngươi phát triển thêm thì một mình ngươi cũng đủ mạnh ngang bằng một thế lực! Đáng tiếc, ngươi gặp phải ta, kẻ luôn giết người dựa vào nhược điểm!"
"Nhược điểm của ngươi nói riêng và của người luyện Tử Vong hệ nói chung chính là vì tập trung luyện Tử Vong hệ, chiến đấu dựa vào âm binh nên khả năng chiến đấu của bản thân cực kỳ yếu kém, ta nói có đúng không?"
Nói đoạn, Tiêu Hồn lấy ra một cây cung bạc vô cùng tinh xảo kết hợp một mũi tên gỗ giương lên, Tiêu Hồn nhắm thẳng vào giữa trán Dương.
Thấy Tiêu Hồn giương cung, có người thốt lên: "Đó là siêu cấp thánh bảo Đoạt Mệnh cung!"
"Nhưng mũi tên lại là một mũi tên gỗ bình thường chứ không phải siêu cấp thánh bảo Tiêu Hồn Tiễn, chứng tỏ Lý Hữu Thực còn khuya mới xứng để Tiêu Hồn dùng cả cặp đôi siêu cấp thánh bảo Đoạt Mệnh Tiêu Hồn!"
Thấy tư thế giương cung khí thế ngút trời của Tiêu Hồn, Đoan Trang nhìn theo mê mệt, rồi ả liếc sang Thục Trinh và gọi: "Thục Trinh, em sang đây với chị, đừng để máu của tên Âm Vương đó vấy bẩn cơ thể danh giá của em!"
Nghe thế, Dương cười lạnh thầm nghĩ: "Ta đang chờ máu Trinh vấy lên củ khoai to tướng của ta đây, hừ!"
Tất nhiên Thục Trinh không biết ý nghĩ trong đầu Dương, nàng định cãi với Đoan Trang nhưng Dương chợt nắm lấy tay nàng và điềm đạm nói: "Cứ tin ở ta! Sẽ không đau đâu!"
Dương vì nghĩ bậy nên quen mồm nói thế, nhưng lọt vào tai Thục Trinh thì nàng lại hiểu lầm thành: "Ta sẽ không để bất cứ ai tổn thương nàng!", vậy nên Thục Trinh hơi đỏ mặt, khe khẽ gật đầu.
Khi Dương dứt câu cũng là lúc mũi tên của Tiêu Hồn rời cung.
Mang theo linh lực của Tiêu Hồn, mũi tên bay thẳng về phía trán Dương với tốc độ siêu âm...
Phập!
Nghe như tên đâm vào thịt, nhưng không, mũi tên còn chưa chạm trán Dương, vì nó đã bị Dương dùng một tay chặn lại, hắn vẫn ngồi đó, bắt chéo chân, tay còn lại chống cằm, gương mặt cứ thế lạnh lùng như vừa phất tay đuổi một con ruồi.
Lúc này thì tất cả hoàn toàn im lặng.
Rồi lâu sau mới có người lên tiếng: "Hắn chặn được! Linh Vương cấp sáu dùng tay không chặn được mũi tên do thiên tài hạng mười Hùng Vương Bảng cấp bậc Linh Vương cấp độ mười bắn ra từ Siêu Cấp Thánh Bảo!"
"Dù một phần do Địa Tâm Cảnh áp chế, nhưng điều này cũng quá bất khả thi!"
"Ta nghĩ dù là Lương Diệt, thiên tài Hùng Vương bảng cấp bậc Linh Vương cấp độ tám cũng chưa chắc làm được!"
Nghe thế, nhiều người nhìn qua Lương Diệt, và từ gương mặt Lương Diệt, có thể đoán rằng, trong Địa Tâm Cảnh này hắn thật sự không làm được.
Tất nhiên, không ai biết rằng, Âm Vương Hữu Thực không chỉ có âm binh, hắn còn có Long thể bá vương, có giác quan của rồng để nhìn thấy đường bay, có cánh tay xương chân long để bắt lấy mũi tên.
Bẻ gãy mũi tên của Tiêu Hồn, Dương đứng dậy, với vẻ mặt thản nhiên, hắn nghiêng đầu dang tay ra và lạnh lùng nói: "Được rồi! Đến lượt ta... Ra đi, quân đoàn bất diệt!"
Khi Dương dứt câu, cả khung trời nghe như có một cơn mưa nặng hạt đang kéo đến, trời đất trong Địa Tâm Cảnh vốn luôn sáng mà giờ lại tối sầm lại, rồi hàng ngàn sinh vật bay đến phủ kín bầu trời sau lưng Dương, hắn dang tay đứng, trước mặt hắn là ánh sáng, sau lưng hắn là bóng tối, hắn tựa như một đấng chúa tể cai quản cả thiên và địa...