Dương nhìn lên chiếc kén đỏ tía khổng lồ đang rung lên giữa trời, mặt đất nhuốm mám dưới chân hắn dường như đang rung chuyển, gió thổi cuồng cuộn cùng tiếng sấm vang rền khiến Dương không khỏi nghĩ rằng phía xa đang có một cơn bão khủng khiếp.
Cửu Huyền Ngân Hà thương tích đầy mình đã hôn mê được Dương đỡ lấy. Dương nhìn nàng, nghĩ đến chuyện bị nàng ám toán, lại nhìn những vết thương nghiêm trọng khắp cơ thể ngọc ngà, hắn thầm thở dài, bản năng mê gái đánh bại bản năng ham sống sợ chết nên hắn đành bế nàng đi ngược chiều cơn bão.
Ôm cơ thể mềm mại trên tay, Dương vừa đi vừa nghĩ, biết đâu khi hắn tận tình cứu chữa và chăm sóc nàng, nàng sẽ cảm động mà hóa thù thành tình.
"Còn nếu nàng không cảm động..." Dương lén liếc xuống khe ngực đầy đặn trắn muốt nơi cổ áo Ngân Hà và liếʍ mép nghĩ thầm: "... thì hiếp xong rồi tính..."
Dương bế Ngân Hà đi khỏi vùng đất nhuốm máu, nhìn thấy một nơi giống như một khu rừng toàn nấm ở phía xa.
Đó là một khu rừng nấm đúng nghĩa, với đủ loại nấm, đủ loại màu sắc và đủ mọi kích cỡ, từ loại nấm nhỏ li ti cho đến loại nấm to bằng cả một tòa nhà cao tầng. Các loại nấm này còn có đủ loại hình dạng, đặc biệt có một loại nấm có hình dạng và màu sắc giống hệt thứ mọc giữa hai chân Dương, khiến hắn thoạt nhìn còn tưởng tên biến thái nào đang nằm chôn mình dưới đất để thứ đó chỉ thẳng lên trời.
Dương vào rừng nấm, tìm một nơi mà hắn cảm thấy an toàn rồi ném một khối hộp hình lập phương ra.
Khối lập phương chạm đất rồi hóa thành hình dạng một cây nấm to bằng căn nhà nhỏ.
Đây chính là một trong ba mươi hai siêu cấp thánh bảo mà Dương lấy được trong chiến trường Lê - Mạc, khối Lục Diện. Ngoài cung cấp không gian rộng lớn, Lục Diện còn có khả năng ngụy trang thành nhiều hình dạng, ví dụ như hình dạng tòa Chiến Thần Điện trong chiến trường Lê - Mạc.
Tuy hiệu quả ngụy trang còn phụ thuộc vào cấp bậc của người sử dụng, nhưng Dương chỉ cần một nơi sạch sẽ để chữa thương cho Ngân Hà là đủ.
Kho Dương bế Ngân Hà tiến vào, Lục Diện giờ trông chỉ như một trong hằng hà sa số nấm của khu rừng.
Nhưng bên trong là một không gian đã được Dương sắp xếp lại với đủ tiện nghi như một căn nhà.
Đặt Ngân Hà trên một chiếc giường, trong đầu Dương phân vân không biết nên trị thương cho nàng bằng linh đan hay bằng sinh mệnh lực. Nếu trị bằng sinh mệnh lực thì nàng sẽ nhanh lành, nếu trị bằng linh đan hay tiên đan thì cần nhiều thời gian hồi phục hơn, và giúp Dương có nhiều thời gian chinh phục nàng hơn. Nhưng nếu trị bằng linh đan rồi sau này hắn lộ ra khả năng dùng sinh mệnh lực thì sẽ khiến nàng sinh nghi.
Khi Dương đang suy tính, Ngân Hà trở mình, cổ áo nàng lệch đi làm Dương không khỏi tò mò tìm cách nghiêng đầu nhìn thật sâu vào khe ngực tròn trịa.
Chợt Dương nhìn thấy giữa khe ngực có một mặt dây chuyền nhỏ hình cầu, mặt dây chuyền này trong suốt và lấp lánh, nhưng dường như đã mất đi một thứ gì đó ở giữa...
Dương nhìn mặt dây chuyền, cảm giác quen quen, hắn lục lọi kí ức rồi hiện ra trong đầu một cái tên: "Hà?"
Đó là kí ức khi Võ Phi Dương còn rất nhỏ, chỉ khoảng năm tuổi, Dương từng trải qua kí ức này một lần trong Ảo Mộng Vĩnh Hằng.
Đó là một buổi trời sập tối, nhóc Dương lon ton về nhà sau khi đến nhà Vu Sinh chơi bắn bi.
Nhóc Dương gặp một bé gái đang khóc thút thít bên đồng cỏ ven đường. Đó là một bé gái trắng trẻo xinh xắn, cũng chỉ khoảng năm tuổi.
Nhóc Dương đến cạnh cô bé, nó nhìn cô bé một lúc rồi hỏi: "Chơi bắn bi không?"
Bé gái vừa nấc vừa dụi mắt tò mò hỏi: "Hức... Bắn bi là gì?"
"Bắn bi mà cũng không biết? Là vầy nè..." Nhóc Dương liền lấy bi trong túi ra biểu diễn với vẻ mặt đầy cao thâm, dù nó chơi toàn thua.
Nhìn những viên bi lấp lánh lăn tròn, cô bé ngừng khóc.
Nhóc Dương rất đắc ý, hỏi: "Thích không? Nhưng phải có bi mới chơi được."
Cô bé ngập ngừng rồi kéo sợi dây chuyền trên cổ lên, lấy ra cái mặt dây chuyền cũng hình cầu với kích thước tương đương viên bi ra hỏi Dương: "Cái này chơi được không?"
Nhóc Dương nhìn viên bi sáng lấp lánh, lại thấy ở giữa viên bi có một tia sáng nhỏ huyền ảo, liền thích thú nói: "Đẹp quá, bi này mua ở đâu vậy?"
Cô bé đáp: "Là thánh mẫu cho."
"Vậy hả, thằng Thánh Mẫu này xộp dữ, chả bù cho thằng Vu Sinh keo kiệt!"
"Không được gọi thánh mẫu là thằng!"
"Ủa vậy nó là con gái hả."
Bé gái phồng má tức giận: "Thánh mẫu là con gái, nhưng là con gái đã lớn, không được gọi là nó."
Dương vừa gật gù ra vẻ đã hiểu vừa lầm bầm: "Mệt cái bà thánh mẫu này ghê..."
Sau đó Dương lại hỏi: "Nhà thánh mẫu ở đâu vậy, chỉ đi xin một viên với."
Cô bé lắc đầu: "Thánh mẫu nói trên đời chỉ có một viên duy nhất này thôi..."
Nhóc Dương trợn mắt: "Xạo! Ai mà chẳng có sẵn hai viên bi!"
"Ở đâu? Sao ta không có?" Cô bé hỏi.
Dương vạch quần, túm hai hòn dái kéo ra cho cô bé coi và nói: "Đây! Thằng Vu sinh cũng có, nhưng nhỏ hơn bi của ta. Của ngươi đâu, bự không?"
Cô bé ngây thơ đưa tay xuống váy sờ thử, sau đó bé đảo mắt rồi nói: "Bi của ta... còn bự hơn của ngươi!"
Nhóc Dương nhướng mày: "Xạo ke! Cho coi thử mới tin!"
Nói đoạn, nhóc Dương cúi xuống, một tay vạch váy cô bé lên, tay còn lại túm qυầи ɭóŧ nàng kéo xuống.
"Ủa? Giấu đâu rồi?"
Không thấy bi đâu, chỉ thấy cái khe nhỏ, nghi cô bé giấu bi trong khe nên nhóc Dương tò mò định cho ngón tay vào móc ra thử, nhưng vừa chạm tay vào khe đã bị bé gái gạt ra.
"Lưu Ly nói không được để tụi con trai chạm vào cơ thể!"
"Sao vậy? Ta vẫn sờ thằng Vu Sinh hoài, có sao đâu?" Dương ngơ ngác.
"Nhưng ta là con gái, Lưu Ly nói con gái chỉ cho người yêu chạm vào thôi."
Nhóc Dương tròn xoe mắt: "Người yêu là đứa nào?"
Cô bé đáp: "Lưu Ly nói người yêu là người sau này ta sẽ lấy làm chồng."
Nhóc Dương gật gù: "Vậy ta sẽ là người yêu của ngươi, cho ta xem bi đi!"
Cô bé ngăn Dương lại: "Không được, Lưu Ly nói muốn làm người yêu phải yêu nhau đã."
Dương gật đầu: "Vậy ta yêu ngươi đó, ngươi cũng yêu ta đi, rồi cho ta xem bi."
"Nhưng Lưu Ly còn nói trước khi yêu phải tìm hiểu nhau, sau đó một người con trai phải nói anh yêu em, rồi người con gái phải đồng ý."
Dương lèm bèm: "Lưu Ly này cũng mệt ghê! Được rồi, vậy bắt đầu tìm hiểu nha, ta tên Dương, ngươi tên gì?"
"Ta tên Hà."
"Hà có thích ăn trứng cút không?" Dương hỏi.
Hà lắc đầu.
Dương gật gù: "Ta cũng không thích ăn trứng cút, xem ra hai ta có cùng sở thích. Tìm hiểu vậy đủ rồi, giờ làm gì nữa?"
Hà nói: "Giờ thì ngươi phải nói anh yêu em."
"Anh yêu em. Rồi xem bi được chưa?"
"Ta chưa đồng ý mà!" Hà lắc đầu.
"Vậy đồng ý lẹ đi, xem bi xong còn về ăn cơm." Dương giục.
"Không thèm đồng ý đâu!"
Hà lè lưỡi trêu Dương rồi quay đầu bỏ chạy.
Dương đuổi theo, vừa đuổi vừa la: "Ăn gian! Đồng ý đi mà! Anh yêu em! Anh yêu em! Cho xem bi đi mà, hu hu..."
Màn đêm đã phủ kín tự khi nào, hai đứa bé chạy trong đêm cho đến khi Hà chợt dừng lại, mắt nhìn trời cao.
Dương đến bên cạnh, cũng tò mò nhìn lên. Ban đầu nó chỉ thấy một bầu trời đầy sao.
Nhưng dần dần, trong mắt Dương dần hiện ra hình ảnh trông như một dòng sông bạc chảy ngang bầu trời.
"Đó là dãy Ngân Hà." Hà nói, tay cô bé nâng niu cái mặt dây chuyền đang tỏa sáng trên ngực.
Dương liếc nhìn cái mặt dây chuyền và phát hiện ra tia sáng ở giữa viên bi này cùng màu với dãy Ngân Hà trên bầu trời.
Vừa nâng niu mặt dây chuyền vừa ngắm nhìn bầu trời, Ngân Hà nói: "Thánh Mẫu bảo khi ta lớn lên, nếu có thể hấp thu viên tinh thạch này, thấu hiểu dãy Ngân Hà và tìm được người thích hợp thì sẽ tạo ra phép màu..."
Dòng hồi tưởng ngừng lại khi gương mặt bé Hà ngày xưa như hòa thành một với gương mặt Cửu Huyền Ngân Hà trước mắt Dương hiện tại. Dương khẽ mỉm cười, hóa ra Cửu Huyền Ngân Hà đang truy sát hắn đây lại là bé Hà từng khóc sướt mướt vì đi lạc.
Dương lại nhìn mặt dây chuyền, giờ thì Dương đã biết đó là một viên tinh thạch dị quang, tia sáng huyền ảo ở giữa viên tinh thạch đã không còn, đồng nghĩa với việc Ngân Hà đã hấp thụ thành công dị quang này.
Dương khẽ mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn Ngân Hà không còn chút đề phòng hay thèm khát nào, chỉ có cảm giác trìu mến và hoài niệm, Dương thì thầm: "Nàng đã thấu hiểu dãy Ngân Hà chưa? Và có tìm được người thích hợp để tạo nên phép màu?"
Ngoài trời, giông bão vẫn đang thét gào.
Giữa tâm bão, Lam Ngân đứng dưới mặt đất loang lỗ, tay nàng siết chặt cổ Thiên Hương. Cả hai mình đầy thương tích, có những vết bỏng do lôi đình, có những vết cắt do cuồng phong.
Ngước mặt nhìn Thiên Hương như chỉ còn chút hơi tàn, Lam Ngân lạnh lùng đay nghiến: "Mày thua rồi! Vì cảm xúc của mày mãnh liệt hơn! Cảm xúc đó là gì? Là thù hận? Là tiếc hận? Hay là hối hận?"
Thiên Hương lắc đầu, cố trả lời nhưng không thể phát thành tiếng, đành gượng đặt bàn tay đầy máu đặt lên ngực trái, vị trí trái tim.
Khoảnh khắc này, trong đầu Thiên Hương hiện ra một quãng kí ức xa xăm...
Một người đứng trên đỉnh đồi, trước gió trời lồng lộng dùng sáo thổi một khúc nhạc.
Một cánh bướm bay đến vờn quanh.
Đến khi nhạc dừng, cánh bướm đậu lên vai người thổi sáo.
"Ngươi thích nghe khúc nhạc Thiên Ý này sao?"
Bướm vỗ nhẹ cánh như đáp lời người thổi sáo.
Người thổi sáo mỉm cười: "Khúc nhạc này ta dành tặng duy nhất một người. Vậy nên, thành thật xin lỗi, ta sẽ không thổi khúc nhạc này thêm một lần nào nữa cho đến khi gặp được người ấy."
Như hiểu được, cánh bướm buồn bã rũ xuống.
Gã mỉm cười, nhìn về phía trời cao và nói: "Đừng trách ta vô tình ích kỷ, ta có tình, nhưng tình của ta đã dành hết cho duy nhất một người."
Người này thở dài rồi tự nói với bản thân: "Chung tình, cả trái tim trọn đời chỉ dành cho một người, sẵn sàng vì người đó mà phản bội chính bản thân mình, phản bội bản ngã, phản bội cả thế giới..."
"TẠI SAO????" Tiếng Lam Ngân gào thét làm Thiên Hương ngưng dòng hồi ức.
Trên mắt Lam Ngân cuối cùng cũng đọng một giọt lệ. Nhìn Thiên Hương yếu ớt trên tay mình, Lam Ngân đau đớn thét gào: "TẠI SAO? TẠI SAO SAU BAO NHIÊU HÀNH ĐỘNG ĐÊ TIỆN CỦA MÀY, VẬY MÀ... VẬY MÀ... TẠI SAO TAO... TAO KHÔNG NỠ GIẾT MÀY?"
Rồi Lam Ngân buông tay, bỏ lại Thiên Hương đang thổn thức, nàng quay lưng bước đi...
Nằm trên mặt đất, nhìn bóng dáng Lam Ngân nhòe theo dòng lệ, Thiên Hương vẫn cố máy môi muốn nói điều gì đó nhưng hoàn toàn không thể. Nàng có thể mượn Thiên Thanh Thánh Y để viết thành chữ, nhưng điều này chỉ thực hiện được khi nàng ở trong Thiên Ý lâu...