Thế Giới Ngầm, tại miệng hố không đáy, những người tụ tập bàn tán về cuộc vượt ngục đang diễn ra.
Một người lắc đầu tiếc nuối: "Tiếc cho Nhất Đao và Nhất Niệm, hai trong sáu thiên tài của Thế Hệ Hoàn Kim xem như đã vắng mặt trong Địa Tâm Cảnh lần này."
"Đúng vậy." Người khác gật gù: "Vì bị phong ấn sức mạnh, cấm mượn nɠɵạı lực nên trừ Nhất Niệm có tuyệt kỹ Nhất Niệm Thành Phật để nâng thực lực ngang tầm với Phật trong giây lát thì hai người còn lại làm được gì chứ? Chưa kể Nhất Niệm bị phong ấn thực lực nên có lẽ cũng không duy trì Nhất Niệm Thành Phật được bao lâu."
"Còn Nhất Đao, nếu không dùng được Thần lực thì cũng chẳng làm được gì nhiều đâu."
"Hắc Vũ Tiên Long thì khỏi phải nói, không chừng đã bị hạ từ sớm. Không phải ta xem thường hắn, nhưng thực tế là một kẻ chỉ sống trên mặt đất bình yên làm sao so được với Nhất Đao, thiên tài được huấn luyện khắc nghiệt nơi lòng đất từ khi còn chưa tụ linh. Thậm chí ta nghe đồn Nhất Đao từ lúc bập bẹ tập đi đã phải tự học cách sinh tồn."
Lúc đám đông đang bàn tán, từ miệng hố đột nhiên lóe lên một vệt ánh sáng màu đỏ tía.
"Mở rồi!" Một người mừng rỡ định nhảy vào.
Nhưng người khác can ngăn: "Khoan đã! Đây chỉ là dấu hiệu cổng sắp mở!"
Một người nữa có kiến thức hơn gật đầu: "Đúng vậy, theo sử sách ghi lại, trước khi Địa Tâm Cảnh khai mở, liên kết không gian sẽ xáo động khiến ánh sáng trong Địa Tâm Cảnh rọi ra ngoài, ngay sau đó sẽ có một trận động đất nhẹ lan khắp đất nước..."Hoàng Thành - Huế, thành chủ Hoàng Thành Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên ngồi bên hai ngôi mộ, tay nâng niu bình rượu Minh Mạng.
Hai ngôi mộ, mỗi ngôi mộ có hình ảnh một người phụ nữ, cả hai đều xinh đẹp vô cùng. Nếu Dương nhìn thấy hình ảnh hai người phụ nữa trên hai ngôi mộ này, hắn sẽ dễ dàng nhận ra một trong hai người phụ nữ có nét giống Hoài Bão, và người phụ nữ còn lại giống hệt Xuất Trần, vị sư tỷ mà Dương quen biết khi còn ở Vô Lực bang dưới thân phận Bình Thường.
Uống một ngụm rượu, Vĩnh Thiên lặng nhìn hai ngôi mộ một hồi rồi mở miệng nói: "Âm đa͙σ hội đã bị diệt, cứ tưởng những kẻ hại chết hai nàng đã trả giá..."
"Nhưng hóa ra, Âm đa͙σ hội chỉ là tay sai cho một tổ chức lớn hơn."
"Quỷ Môn Quan."
Vĩnh Thiên lại ngồi yên lặng, gương mặt gã bình thản nhưng đôi mắt như rưng rưng.
"Ta luôn tự hào bản thân là thiên tài xuất chúng, kẻ xứng đáng kế thừa đại nghiệp của hoàng triều nhà Nguyễn. Nhưng hóa ra, ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng..."
"Hóa ra, Chúa Tể cũng chỉ là kẻ nhỏ nhoi. Theo những gì tình báo Hoàng thành thu được, có thể Quỷ Môn Quan chính là tổ chức hùng mạnh nhất đương thời. Chúng có thể san bằng toàn bộ miền Trung trong thời gian một bữa ăn sáng nếu không bị các Thần ngăn cản."
"Nhưng ta không sợ, có một ngày, ta sẽ khiến chúng hối hận vì đã cướp đi các nàng."
Vĩnh Thiên nhìn sang người phụ nữ giống Xuất Trần và nói tiếp: "Lam Lệ, con gái của chúng ta đã rời khỏi Vô Lực Bang, nó vẫn khỏe, vẫn vô cùng xinh đẹp, và vẫn không muốn nhìn mặt người cha tệ hại như ta..."
Gã lại nhìn sang người phụ nữ giống Hoài Bão: "Thanh Diễm, con trai của chúng ta rất giống nàng, kể cả nɠɵạı hình lẫn tính cách. Như một cơn gió, nhẹ nhàng, thông minh, và cũng thích tự do. Thời điểm nó vượt qua người cha này đã không còn xa nữa. Đến lúc đó, ta quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện cho nó biết."
"Không phải để nó giúp ta trả thù, mà vì nó xứng đáng được biết, về thân thế của nó, về nàng..."
"À ta quên nói, con trai chúng ta đã biết yêu rồi, một cô bé rất giống nàng..."
Cả Hoàng Thành bỗng chốc rung chuyển, người người hoảng loạn. Nhưng Vĩnh Thiên vẫn trầm tĩnh như đã biết trước.
Gã nhìn xuống mặt đất và tự nói: "Địa Tâm Cảnh sắp mở rồi sao..."
"Sắp rồi..." Một giọng nói già nua vang lên từ phía sau nhưng không khiến Vĩnh Thiên giật mình, gã quay lại lễ phép quỳ bái một lão già mặc hoàng bào.
"Miễn lễ!" Lão già phất tay nói với Vĩnh Thiên rồi lại nhìn xuống mặt đất và nói: "Phật Cảnh rồi đến Địa Tâm Cảnh, thất đại tuyệt địa sẽ lần lượt khai mở, và đến khi đệ nhất tuyệt địa mở ra, cuộc tranh đua ngôi vị Đế Vương Bách Tộc sẽ đến hồi khốc liệt nhất... Khi đó, chúng ta phải dốc toàn lực hỗ trợ cho con trai ngươi, bất cứ giá nào cũng phải đưa người kế thừa triều Nguyễn lên ngôi, thống nhất đất nước."
Lão già tiếp tục nói: "Và nếu một mình Hoài Bão là không đủ..."
Lão già nói đến đây thì ngừng nói rồi phẩy nhẹ tay, đem Vĩnh Thiên dịch chuyển vào một gian phòng lấp lánh lạ kì.
"Đây là đâu?" Vĩnh Thiên ngạc nhiên.
"Bên dưới Hoàng Cung." Lão già đáp.
Vĩnh Thiên nhìn quanh gian phòng lấp lánh, cả phòng trống trơn, chỉ có một bức tượng sáng màu ánh trăng đặt giữa phòng.
Vĩnh Thiên tiến lại nhìn kĩ bức tượng, đây không phải bức tượng, mà giống như một khối thủy tinh phát ra ánh sáng như ánh trăng, bên trong khối thủy tinh là một cô gái trẻ tuổi chừng hai mươi, trông cực kỳ xinh đẹp với trang phục kiểu cổ thời Hồng Bàng.
"Tuế Nguyệt." Lão già nói.
"Tuế Nguyệt?"
Lão già giải thích: "Ngươi có từng nghe về Bí Thuật Sinh Mệnh chưa?"
Vĩnh Thiên mơ hồ hỏi: "Là bí thuật có khả năng duy trì thân thể, linh hồn và thận chí là tuổi thọ một người qua hàng trăm, hàng ngàn năm. Ví dụ như lời nguyền Vọng Phu."
Lão già gật đầu: "Vọng Phu là một bí thuật sinh mệnh cấp thấp thôi, không giữ được tuổi thọ. Tuế Nguyệt là một trong năm đại sinh mệnh bí thuật, có thể lưu giữ con người hoàn hảo qua hàng ngàn năm, và để tạo ra được những bị thuật này là cực kì phức tạp và khó khăn."
"Vậy..." Vĩnh Thiên nhìn cô gái xinh đẹp đang đứng nhắm mắt thản nhiên trong khối thủy tinh.
"Nàng là mỵ nương Lạc Hy, con gái của Hùng Vương thứ bảy."Sài Thành, phủ thành chủ.
Thành chủ Hồ Đại Quang đang ngồi đọc thông tin trong một gian phòng rộng lớn, chợt gã dừng lại để nhìn xuống mặt đất đang rung chuyển.
"Động đất?" Hồ Đại Quang tự hỏi.
"Là Địa Tâm Cảnh sắp mở!" Một người cất bước tiến vào gian phòng, chính là cha của Hồ Đại Quang, Chúa Tể Hồ Đại Nhật.
Đến đứng giữa gian phòng, Hồ Đại Nhật thở dài: "Ngày đó mỗi lúc một gần, hy vọng bọn trẻ sẽ kịp trưởng thành để đương đầu với cơn sóng gió..."
Hồ Đại Quang âu lo hỏi: "Cha, thật sự người không còn chọn lựa nào khác ngoài hi sinh sao?"
Hồ Đại Nhật lắc đầu: "Không phải hi sinh, mà là liều mạng già để đổi lấy tương lai cho Sài Thành, cho Hồ tộc."
Trầm ngâm một lúc, Hồ Đại Quang lại hỏi: "Vậy cha đã quyết định chưa, giao tương lai của Hồ tộc vào tay ai? Như Nguyệt và Võ Phi Dương, hay là..."
Nói đoạn, Hồ Đại Quang nhìn vào giữa phòng, nơi đối diện Chúa Tể Đại Nhật vốn trống trơn, đột nhiên hiện ra một người trẻ tuổi tay cầm tam xoa kích, thân mặc chiến giáp uy mãnh. Người này trông tuổi chỉ khoảng hai mươi, đứng yên như tượng nhưng lại tỏa ra khí thế ngút trời.
"Hay là... Thánh Tử Định Thiên?"
Nhìn người trẻ tuổi như tượng trước mặt mình, Chúa Tể Đại Nhật lặng một hồi rồi nói: "Trái tim ta tin Võ Phi Dương, lí trí ta chọn Thánh Tử - Chử Định Thiên..."Thế Giới Ngầm, đấu trường vượt ngục.
Giọng bình luận viên vang vọng trong tiếng hò hét vang dội của khán giả: "Phá kỉ lục rồi! Sau pha xử lý đậm chất ngáp ruồi, Hắc Vũ Tiên Long Võ Phi Dương, chà cái biệt danh dài và lỗi thời quá, xin gọi là Phi Dương cho gọn. Vâng, sau pha xử lý đậm chất ngáp ruồi, tù nhân Phi Dương đã may mắn loại cả hai cai ngục cấp sáu và bảy. Sau đó, bằng tuyệt kỹ Nhất Niệm Thành Phật, Nhất Niệm Thích Đông đã cho thấy đẳng cấp thiên tài và dễ dàng hạ cai ngục cấp tám, điều chưa từng có tù nhân nào làm được, lập nên kỷ lục mới cho đấu trường vượt ngục."
"Còn Nhất Đao Đoạn Tuyệt, liệu anh ta sẽ làm được gì khi mà thực lực vẫn bị giới hạn và không thể dùng nɠɵạı lực?"
Sau khi hạ cai ngục cấp 8 và giành được chiếc chìa khóa cuối cùng để giải phóng thực lực đến ngang tầm Linh Vương cấp một, bọn Dương, Đoạn Tuyệt và Thích Đông tiến vào giữa đấu trường theo vòng tròn biên giới đang thu hẹp.
Giữa đấu trường là một cái bệ hình tròn cắm một cột cờ màu đen với lá cờ biểu tượng Thế Giới Ngầm bay phấp phới.
Cai ngục cấp chín với sức mạnh tương đương Linh Vương cấp bảy đã đứng khoanh tay chờ sẵn dưới cột cờ.
Thấy ba người bọn Dương đến, gã cao ngục liền chỉ tay vào Dương và nói: "Võ Phi Dương, có dám đánh với ta một trận?"
Dương nhướng mày tỏ vẻ khó chịu, hắn vốn muốn đánh với cai ngục cấp mười, một phần là để có dịp thể hiện, phần khác vì kế hoạch riêng. Nhưng không ngờ lại bị cai ngục cấp chín khiêu khích trước.
Thấy Dương sựng lại, cai ngục cấp chín đắc ý: "Không dám? Ngươi không thể nghe rõ tiếng hò hét của khán giả đúng không? Trong đó đa số là tiếng chửi rủa ngươi, sỉ nhục ngươi, khinh thường ngươi, trù ẻo ngươi. Nhưng cũng có một số, cực kỳ ít, cổ vũ ngươi, tin tưởng ngươi. Vậy ngươi sẽ hèn nhát từ bỏ vì quá ít người ủng hộ, không dám đạp lên đám đông để đáp lại niềm tin từ những cá nhân ít ỏi?"
"Vậy thì để ngươi có thời gian suy nghĩ, ta sẽ câu chương, à nhầm kể cho ngươi nghe câu chuyện về một thằng kể chuyện."
Gã cai ngục lắm mồm bắt đầu kể: "Có một thằng kể chuyện, vì chuyện dài và cần thời gian suy nghĩ nên thỉnh thoảng hắn mới kể một đoạn.
Mỗi lần hắn kể có một số người đến hóng. Sau khi hắn kể xong, có người tích cực đánh giá nội dung đoạn chuyện, có người pha trò góp vui, có người phân tích nội dung và có người dự đoán nội dung đoạn tiếp theo, cũng có một số người im lặng ngồi nghe rồi im lặng rời đi một cách lịch sự, nhưng cũng có một số người nghe xong liền than: "Ngắn quá!" (Dù người kể mỏi hết cả miệng)
Có người lại trách: "Đang hay thì hết." (Chứ chẳng lẽ đợi dở mới hết?)
Có người thì đi so sánh chi tiết trong câu chuyện với chi tiết gần tương tự (hoặc thậm chí là không liên quan) trong truyện khác. Như kiểu ông nội tao là người đầu tiên tao thấy đi đái bằng trym, nên tao khẳng định cách đi đái bằng trym là do ông nội tao phát minh, mày đừng học theo ổng đi đái bằng trym, phải đi đái bằng lỗ đít như tao mới gọi là sáng tạo chứ!
Người thì than chờ lâu, người nói hết ý tưởng, đủ loại thuyết âm mu...
Nhưng đời là vậy, có người này thì có người khác, có vui có buồn, thằng kể chuyện vẫn tiếp tục kể chuyện..."
Gã cai ngục đang kể với vẻ mặt tràn đầy cảm xúc thì Đoạn Tuyệt đột nhiên ngắt lời: "Thôi im mẹ mày đi!"
Thích Đông cũng chen vào với giọng nhỏ tới mức chỉ đủ cho bọn Dương và gã cai ngục nghe: "Kêu ca cái con c-c!"
Chửi xong, Thích Đông ngoắc Dương và bảo: "Mô phật! Thỉnh thí chủ đập banh mỏ nó cho cho khỏi kể lể nữa!"
Sau đó Dương bước tra, hóa thành dạng Hắc Vũ Tiên Long, tiến về phía gã cai ngục.
Bình luận viên lại được dịp hăng say bình luận: "Võ Phi Dương đấu với cai ngục cấp chín! Chắc ai cũng biết Võ Phi Dương có một bí kỹ tấn công cực mạnh, nhưng liệu bí kỹ ấy có đủ sức giúp Võ Phi Dương đang bị phong ấn đến cấp Linh Vương một đánh bại Linh Vương bảy, mức chênh lệch rất lớn..."
"Hơn nữa..." Bình luận viên nói đến đây thì im lặng, vì Dương đã lao vào tấn công.
Trong lúc Dương lao đến, cánh tay phải mang vảy rồng đen của hắn bốc lên một ngọn lửa màu máu.
"Huyết Ảnh Yêu Hỏa!" Bình luận viên hô vang.
Huyết Ảnh Yêu Hỏa bùng cháy rồi tụ vào nắm tay Dương, tiếp theo, một chùm sét đen lại bộc phát, cũng trên nắm tay phải.
"Hắc Ma Đế Lôi! Quả như lời đồn, Võ Phi Dương sở hữu hai đế dị thuộc tính! Khoan, còn nữa!"
Hắc Ma Đế Lôi cũng tụ vào nắm tay, rồi nắm tay mang lửa đỏ sét đen của Dương lại tỏa ra ánh sáng chói rực như ánh mặt trời.
Bình luận viên kinh ngạc thốt lên: "Quang thuộc tính! Tuy quang thuộc tính khó phân biệt bằng màu sắc nhưng tôi dám cá đây lại là một đế dị thuộc tính, Thiên Cực Thánh Quang!"
Lúc này, toàn bộ khán giả không khỏi ồ lên kinh ngạc: "Một người mang ba đế thuộc tính? Không thể tưởng tượng nổi!"
"Thằng này số hưởng chó má gì vậy?"
"Thật là phí phạm!"
Lúc này, nắm đấm mang ba loại đế thuộc tính của Dương đã hướng thẳng vào mặt gã cai ngục.
Bình thản nhìn nắm đấm hướng vào mình, gã cai ngục cảm thán: "Ồ! Mạnh đấy! Nhưng quá chậm!"
Dứt câu, gã cai ngục giậm chân nhảy hai bước đã chuyển đến sau lưng Dương.
"Ta cũng sẽ dùng nắm đấm." Gã cai ngục vừa nói vừa tung một nắm đấm mang sức mạnh của Linh Vương cấp bảy vào lưng Dương.
Tưởng chừng nắm đấm sẽ đập nát tấm lưng mang vảy rồng, nhưng Dương đã biến mất, sau đó lập tức hiện phía trên gã cai ngục, nắm đấm hướng thẳng vào đầu gã.
"Dạ Hành! Dị năng tối hậu của Hắc Ma Đế Lôi!" Bình luận viên luôn mồm bình luận.
Gã cai ngục tỏ bất ngờ nhưng chỉ trong khoảnh khắc, gã lấy lại bình tĩnh và nhanh chóng khụy gối hạ người thấp xuống, đồng thời tung đấm đáp trả nắm đấm của Dương.
ẦM!
Hai nắm đấm va chạm gây ra một vụ nổ khủng khiếp, lôi, hỏa và ánh sáng bắn ra tung tóe.
"Cú đấm thật khủng khiếp!" Gã cai ngục cấp chín kinh ngạc trước uy lực cú đấm của Dương, nhưng sau đó gã nhếch mép cười: "Nhưng chỉ vậy thì ngươi thua rồi!"
Sau nụ cười của gã cai ngục, cánh tay đang đối chọi nắm đấm với Dương của gã đột nhiên phân rã thành hàng trăm mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ này bay lơ lửng và không có máu thịt.
"Là tay giả! Một cánh tay bảo vật được điều khiển bằng linh ý, linh lực hữu ý!" Bình luận viên nhanh mồm giải thích.
"Thất bại rồi nhé!" Gã cai ngục cười lạnh, lui lại và cánh tay giả lắp lại như cũ.
Nhưng Dương lại lao đến, hắc lôi, huyết hỏa và thánh quang vốn đã tan đi đột nhiên lần nữa tụ trên cánh tay phải của hắn. Lần này, gã cai ngục hoàn toàn bất ngờ, tuy gã nhanh hơn nhưng Dương đang áp quá sát, kết quả là nắm đấm của Dương thụi thẳng vào bụng gã.
"Tam Đế Nhất Cuồng!" Dương gầm lên, nắm đấm mang uy lực khủng bố đánh vào bụng gã cai ngục làm cho không khí xung quanh như bùng nổ, tản ra một luồng gió làm cây cồi xung quanh nghiêng ngã.
Nhưng gã cai ngục vẫn bình tĩnh, đòn đánh của Dương tuy mạnh nhưng chỉ đủ phà lớp phòng ngự linh lực của Linh Vương cấp bảy, và gã tin Dương không thể kịp tung một đấm nào như vậy nữa trước khi gã tạo ra lớp phòng ngự mới.
"Mày vẫn thua!" Gã cai ngục đắc thắng nói, tuy lớp phòng ngự bị phá và bụng hơi ê nhưng gã vẫn an toàn.
"Vậy sao? Nhị Cuồng!" Dương cười lạnh, một luồng sức mạnh khủng khiếp tích tụ sẵn từ bắp tay hắn truyền xuống nắm đấm rồi được đẩy thẳng vào bụng gã cai ngục.
ẦM!
Lại một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, nhưng thân thể gã cai ngục vẫn không chút thương tổn, gã đứng yên nhìn Dương bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Ngươi... Ngươi lấy đâu ra đủ linh lực... Hự!" Nói được vài chữ, gã cai ngục phun máu rồi gục xuống.
"Hắn... Hắn thắng rồi?" Khán giả kinh ngạc hô lên.
"Đánh bại Linh Vương cấp bảy trong khi bản thân bị phong ấn ở mức Linh Vương một, chênh lệch tận bảy cấp Vương, chưa kể không được dùng bảo vật của bản thân hay mượn nɠɵạı lực."
"Thường thôi! Hùng Vương Bảng đương thời ai mà chẳng làm được?"
"Đúng vậy, xem cánh tay hắn nát bươm kia kìa, thật là thảm hại."
"Giờ thì chờ màn thể hiện của Nhất Đao thôi!"
Nhìn gã cai ngục cấp chín ngã gục, Dương dần tỉnh táo sau cơn choáng váng sau khi dùng Dạ Hành, rồi hắn thở phào nhìn cánh tay phải rách bươm tung tóe máu của bản thân.
Tam Đế Cuồng là một biến thể mới của Cuồng do Dương kết hợp đồng thời ba loại đế thuộc tính Thiên Cực Thánh Quang, Hắc Ma Đế Lôi và Huyết Ảnh Yêu Hỏa, lại kết hợp sức mạnh từ cánh tay mang xương chân long, tạo thành một đòn đánh có sức công phá cực kỳ mạnh mẽ. Đồng thời, Dương kết hợp sử dụng linh lực hệ sinh mệnh để chữa lành và hạn chế thương tổn cánh tay khi dùng Cuồng.
Nhưng chiêu giúp Dương đánh bại cai ngục cấp chín là Tam Đế Song Cuồng. Để thực hiện chiêu này, Dương đã nén hai lần Tam Đế Cuồng vào hai vị trí, một ở nắm đấm, một ở bắp tay. Sau khi dùng một lần Tam Đế Cuồng để phá vỡ phòng ngự của cai ngục, Dương tiếp tục truyền lần Tam Đế Cuồng thứ hai từ bắp tay xuống và đi thẳng vào bụng gã cai ngục, phá hủy gã từ bên trong.
Nghe thì đơn giản, nhưng Cuồng là bí kĩ tiêu hao lượng linh lực khổng lồ, trừ Dương có linh hồn tư chất Hắc Ám với lượng linh lực gấp nhiều lần người thường ra thì khó ai thi triển nổi hai lần, huống chi là hai lần cùng một lúc. Ngoài ra, Dương cũng không thể sử dụng được Tam Đế Song Cuồng nếu không có sự trợ giúp đắc lực của cánh tay mang xương chân long, cùng với đó là sự bảo vệ và chữa trị từ sinh mệnh lực thuần khiết nhất.
Cổng không gian hiện ra, cai ngục cấp chín trọng thương được mang đi.
Khi bọn Dương ngồi chờ đợi dưới cột cờ, bình luận viên lại thông báo: "Cai ngục cấp mười xuất trận."