"Tại Bình Thường? Chứ không phải do bản chất dâm dê của ngươi sao?" Bích Diệp nói rồi cười nhẹ: "Đến rồi, thôi thì họa ngươi gây thì tự ngươi chịu vậy!"
"Éc! Đừng nói nàng định giao nộp ta nha! Ta thà tự sát chứ không ra khỏi cổng!" Dương sợ hãi nói.
"Không ra khỏi cổng thì sao? Cho ngươi biết một thông tin, bất cứ ai đạt đến cảnh giới Hóa Thần đều có thể ȶᏂασ túng không gian!"
Bích Diệp nói dứt câu, một vết nứt không gian hiện ra và cuốn lấy Dương vào trong rồi biến mất.
Dương, vẫn trong hình dạng đứa bé 10 tuổi mập mạp, hiện ra và ngã oạch xuống một bãi cỏ giữa rừng cây xanh mướt nơi bán đảo Sơn Trà.
Gượng dậy phủi lá cây dính trên người, Dương chợt cảm giác được một cơn ớn lạnh lan khắp sống lưng, hắn liền đưa mắt nhìn quanh...
Một, hai, ba... Hàng trăm bóng người đồng loạt bay đến bao vây Dương từ mọi phía.
Nhìn những kẻ mặc quân phục kim loại trông như nửa người nửa máy bao vây mình, Dương sợ hãi thốt lên: "Ặc! 121 Bảo Nhân? Chơi lớn dữ?"
"Quả nhiên ngươi biết về 121 Bảo Nhân."
Khi Dương dứt câu, một giọng nữ lảnh lót phát ra từ trên không, Dương liến nhìn lên và thấy một thiếu nữ mang kính cận cực kì xinh đẹp đang ngồi trên vai một gã chiến binh kim loại cao to gấp ba lần người thường đứng giữa không trung.
Kinh ngạc trước sắc đẹp của thiếu nữ (từng bị hắn thông đít), Dương há hốc mồm rồi nói: "Biết sơ sơ, 121 Bảo Nhân, đội quân nửa là người nửa là Bảo Vật, mỗi người đều có thực lực ngang Linh Đế, riêng kẻ mạnh nhất mạnh ngang Bán Thần."
Cô gái gật đầu, ánh mắt sắc lẹm dưới lớp kính cận nhìn Dương và hỏi: "Vậy ngươi muốn sao, núp váy Nữ Thần cả đời hay theo ta về Thần Kim tháp chịu tội?"
Trong lúc Dương và cô gái nói chuyện, xung quanh có vài người tò mò theo đội quân 121 Bảo Nhân lên mặt đất, đang ẩn náu theo dõi và bàn tán.
"Thằng bé đó là ai? Gây ra họa gì mà khiến đích thân tháp chủ Thần Kim tháp dẫn theo đội quân vô địch 121 Bảo Nhân truy sát đến tận mặt đất?"
"Xem cách nói chuyện thì có vẻ không phải trẻ em bình thường, hẳn là gây họa rồi cải trang nhưng không thoát khỏi công nghệ nhận dạng của Thần Kim tháp."
"Trốn cũng ngu vãi, trốn đâu không trốn lại trốn ở Đà Nẵng trong khi Thần Kim tháp nằm ngay bên dưới." *Lưu ý, truyện là hư cấu, ai đào đất Đà Nẵng bị công an hốt thì tự chịu trách nhiệm trước pháp luật.
"Nhưng cái công nghệ nhận dạng của Thần Kim tháp làm sao hay nhỉ?"
"Bớt soi mói, công nghệ giả kim thâm sâu hàng nghìn năm nghiên cứu của người ta mà kẻ chỉ biết đọc truyện người lớn như ngươi có thể hiểu sao?"
Trước câu hỏi của Lương Thiên Kim, Dương suy nghĩ không biết trả lời thế nào, với cơ thể hiện tại, hắn không có cách nào chống lại bất cứ ai trong 121 Bảo Nhân thì nói gì đến tên thống lĩnh mạnh ngang Bán Thần?
Cuối cùng, Dương nghiên túc nói: "Ta muốn thách đấu với nàng! Chỉ ta và nàng!"
Nghe Dương nói, đám ngưới hóng chuyện cùng bật cười: "Ha ha! Bỉ ổi đến thế là cùng! Ai chẳng biết tháp chủ Lương Thiên Kim ngoài tài giả kim siêu đẳng ra thì chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm không biết đánh đấm?"
"Phải, có ngon thì đi thách đấu anh nàng Lương Thế Kim, kẻ xếp thứ bảy Hùng Vương bảng!"
Khác với những người khác, Dương và Thiên Kim biết một điều, thiên tài chiến đấu Lương Thế Kim và thiên tài giả kim Lương Thiên Kim là cùng một người. Thấy ánh mắt của Dương như đã đoán ra thân phận mình, Lương Thiên Kim ra lệnh cho gã chiến binh to lớn đưa nàng bay đến đứng đối diện Dương: "Thách đấu giả kim?"
Dương gật đầu: "Phải!"
"Tại sao ta phải đấu với ngươi?"
Nhìn đôi mắt đầy trí tuệ của Thiên Kim, Dương không hiểu sao nổi máu muốn trêu chọc: "Vì ta có một thứ hình trụ dài dài mà nàng rất muốn dùng để đút vào..."
"Giết hắn!"
"Ấy khoan! Ý ta nói là một chiếc chìa khóa!"
Nghe đến đây, Thiên Kim rời khỏi vai gã chiến binh và tiến đến sát Dương, nàng giơ lên một chiếc ô trong suốt che giữa nàng và hắn, đây là ô cách âm tuyệt đối.
"Ngươi biết chìa khóa của thành chủ Giả Kim thành?"
Dương tròn mắt: "Chỉ nói đến chìa khóa mà đoán ra ngay, nàng quá thông minh!"
"Đừng nịnh đầm! Nói!"
"Phải, ta có, nhưng không mang theo. Chính Thần Sư Đức Cường đã giao cho ta, đây là kì bảo do ông ta tạo ra."
Để làm tin, Dương lấy ra cán kiếm Đa Tình đưa Thiên Kim xem.
Một người thường nhìn vào bãi cỏ chỉ biết đó là cỏ, nhưng một nông dân lành nghề có thể chỉ ra có bao nhiêu loại cỏ trong đó và kể tên từng loại, thời điểm sinh trưởng, loại nào lợi, loại nào hại, thậm chí mùi vị từng loại. Tương tự như vậy, với kiến thức uyên thâm, Thiên Kim nhìn qua liền biết Đa Tình là một kì bảo bất phàm do Đức Cường chế tạo.
Trả Đa Tình cho Dương, Thiên Kim nói: "Được, không sớm thì muộn ngươi cũng chết! Đề thi do ta ra!"
Nhìn ánh mắt Thiên Kim, Dương biết hắn không thể mặc cả, đành gật đầu.
"Trước khi ra đề, ta cần nói rõ tiền cược, nếu ta thắng, ngươi phải giao ra chìa khóa Giả Kim thành cho ta, rồi chết!"
Dương giật mình: "Ặc! Giao chìa khóa vẫn chết?"
"Không đồng ý thì chết ngay bây giờ!"
"Éc! Vậy nếu ta thắng?"
Thiên Kim nhếch môi: "Ngươi thắng? Thì mọi chuyện xem như chưa từng xảy ra, ta và ngươi vĩnh viễn không quen không biết!"
"Ta không đồng ý!" Nhìn ánh mắt chất chứa phẫn hận của Thiên Kim, Dương lắc đầu nói.
"Ngươi không có tư cách đòi hỏi!" Thiên Kim lạnh lùng đáp.
Dương gật đầu: "Ta biết! Ta không đáng được nàng tha thứ nên càng không có quyền đỏi hỏi, ta chỉ không đồng ý hai từ vĩnh viễn!"
"Thì khác gì nhau, vẫn là không quen không biết?"
Dương đáp: "Khác, vì ta còn cần tìm đến nàng để sửa chữa lỗi lầm!"
Câu nói và ánh mắt kiên nghị của Dương khiến tim Thiên Kim như giật thót lên, nhưng nàng rất giỏi che giấu cảm xúc, chỉ nhếch môi như thể vừa nghe được câu gì ghê tởm và nói: "Tùy ngươi! Nhưng ta có một thắc mắc, ngươi biết thân phận của ta từ trước hay là sau đêm đó?"
Dương gãi đầu: "Ta vừa biết đây thôi, nhưng đừng hiểu lầm, vì nàng xinh quá nên ta không kềm chế nổi chứ không phải ta bị ba đê đâu a!"
Dương chưa nói hết thì Thiên Kim đã quay đi để che giấu đôi gò má ửng hồng và đôi môi mỉm cười tuyệt sắc...
Chiếc ô cách âm thu lại, Thiên Kim được gã chiến binh đỡ lên vai gã rồi bay lên cao. Giữa không trung, Thiên Kim nhìn vào nơi đám thánh dự đang lấp ló và nói to: "Ta, tháp chủ Thần Kim tháp Lương Thiên Kim, tuyên bố ba ngày sau sẽ tổ chức một cuộc so tài luyện kim giữa ta và Bình Thường của Vô Lực bang. Mời tất cả những ai có khả năng và hứng thú hãy đến Thần Kim tháp dự khán! Đề thi là Luyện Bảo!"
Nói xong, Thiên Kim và đội quân 121 bắt Dương bay đi, đám người ở lại vẫn còn xôn xao trước thông tin nóng hổi.
"Luyện bảo? Lương Thiên Kim luyện bảo công khai? Thật là cơ hội ngàn năm có một! Vừa ngồi trên khán đài ngắm mỹ nhân luyện bảo vật vừa quay tay thì còn gì phê bằng!"
"Mày chỉ biết vậy thôi à, biết Lương Thiên Kim là ai không? Nàng không cò tên tên Hùng Vương bảng nhưng bất cứ ai trên Hùng Vương bảng đều muốn có nàng, bởi nàng được cho là thiên tài giả kim trẻ xuất chúng nhất mọi thời đại, thậm chí vượt qua Thạch Thần Sư Cao Lỗ và được dự đoán sẽ tạo ra Thần Bảo mới trong tương lai không xa! Còn hiện tại, với óc sáng tạo phi thường, nàng đã sáng tạo ra một cấp độ bảo vật mới vượt qua cả Siêu Cấp Thánh Bảo và sánh ngang Siêu Thánh Kì Bảo! Chính là Bán Thần Bảo!"
"Bán Thần Bảo! Chắc chắn nàng sẽ luyện ra thứ này trong cuộc thi và tên đần kia thua chắc! Trừ khi hắn có thể luyện ra Siêu Thánh Kì Bảo để cầm hòa!"
"Hão huyền! Mà tên kia là ai? Bình Thường? Cái tên này hình như có xem qua trên báo Mương 21?"
"Là hắn đó! Báo có đăng hình hắn, Bình Thường, tội đồ bị truy nã của Vô Lực bang và gia nhập một tổ chức bí ẩn gọi là Hắc Lào!"
"Là Hắc đa͙σ chứ! Người ta viết mệt lắm nên chịu khó đọc kĩ giùm đi mấy ba..."
"Phải rồi, Hắc đa͙σ! Mà lúc nãy có ai nghe hắn và Lương Thiên Kim nói gì dưới tán ô không? Sau đó nàng ta đổi hẳn thái độ."
Người khác nhún vai: "Ai biết. Muốn biết thì tìm đến Thiên Địa hội xem ghi chép của Sát Dạ ấy!"
"Sát Dạ? Thằng đó viết láo bỏ mẹ!"
"Suỵt! Nói nhỏ thôi kẻo nó nghe được nó cay thì chết mẹ!"
"Sợ đíu..." Tên này vừa nói được hai chữ thì bị một bóng người xuất hiện đưa tay bóp cổ giơ cao và hỏi: "Bình Thường đâu?"
Tên bị bóp cổ sợ hãi: "Hắn bị... Ặc... Lương Thiên Kim... Bắt xuống.. Thần Kim..."
Rắc.
Tiếng xương cổ gãy vang lên, thả cái xác rơi xuống mặt đất, lão già nhìn xuống mặt đất và nói: "Bình Thường, mày trốn đằng trời!"
Lúc này, Bình Thường, chính là Dương, đang bị một chiến binh Bảo Nhân tóm cổ mang xuống lòng đất theo một lối địa đa͙σ chằng chịt.
Hắn thở dài, đề thi là luyện bảo, xem ra mạng hắn coi như xong, mà dù may mắn thoát nạn thì vẫn còn kẻ thù hùng mạnh khác đang săn lùng. Hắn chỉ còn biết chửi mắng Bình Thường, hắn luôn cho rằng nếu Bình Thường, phiên bản mất trí của hắn, mà sáng suốt hơn thì có lẽ lúc náy hắn vẫn còn ở Vô Lực bang hưởng thụ khoái lạc cùng mỹ nhân, đâu mang tiếng phản đồ và kết thù kết oán khắp nơi như bây giờ?
Như con cún ngoan ngoãn bị nắm cổ mang đi, Dương thầm ngẫm lại kí ức, bắt đầu từ lúc hắn còn mất trí và đang ở Phật Cảnh...
Lúc này, hắn, chính là Bình Thường, đang nhối một mình giữa vùng đất hoang vu vì lão già có mai rùa khổng lồ đã mang Sùng Hạo và Hoài Bão cùng một cô nàng xinh đẹp tên Linh Nhi rời đi, cả Kiếm Linh cũng rời khỏi cơ thể hắn và đi cùng Hoài Bão vì một lời hứa nào đó.
Trước khi đi, Bình Thường nhớ rằng Kiếm Linh có quay lại nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu rồi nói: "Ta chờ ngày ngươi mạnh mẽ hơn."
Rồi Hoài Bão đến trước mặt hắn, nhìn hắn như thể vừa nhận ra người quen và mắng: "Tên khốn! Thì ra là ngươi! Đưa Cửu Phẩm Liên Hoa cho ta!"
Lúc đó Bình Thường không hiểu, liền hỏi: "Tại sao?"
Hoài Bão đáp: "Ta cần thanh tẩy để chữa trị cho Linh Nhi!"
Bình Thường đáp: "Thanh tẩy? Năng lực này tuy không đòi hỏi cấp bậc cao nhưng chỉ có các đời chủ nhân của Cửu Phẩm Liên Hoa mới dùng được!"
"Vậy thì chữa cho nàng đi!"
"Ai?" Bính Thường tròn mắt.
"Linh Nhi chứ ai? Ngươi mất trí thật à?"
Tất nhiên lúc này Bình Thường chưa biết rằng Hoài Bão đã nhận ra hắn là Võ Phi Dương, còn cho rằng tên này thấy mình có hàng ngon nên bắt quàng làm họ, nhưng vẫn thử dùng Thanh tẩy để chữa trị cho Linh Nhi.
Nhưng không được, vì tuy không yêu cầu cấp bậc để dùng nhưng uy lực của Thanh tẩy lãi phụ thuộc vào cấp niệm của chủ nhân.
Vậy nên Hoài Bảo và Linh Nhi rời đi, để lại cho Bình Thường một cuộc hẹn...
Còn Sùng Hạo, mặt lầm lì theo lão già sới đi mà không nói thêm lời nào.
Rồi Bình Thường ngã xuống mê man sau khi chịu đựng quá nhiều thương tích và mệt mỏi...