Căn nhà nhỏ giữa vườn hồng trong linh cảnh, Vy Ái ngồi trước gương soi, trong gương không phải mặt thật của nàng mà là một gương mặt giả, nàng đặt cho gương mặt này cái tên là Thiên Ý.
Hồng Hương lướt qua, tò mò đứng lại nhìn Vy Ái, nàng đang soi gương với vẻ mặt trầm tư hoài niệm.
"Đó chính là Thiên Ý?" Hồng Hương tò mò hỏi.
Vy Ái không đáp.
Hồng Hương lục lọi ký ức rồi nói: "Mẹ từng kể với ta về một cô nàng, để đi tìm cái gì gọi là tình yêu nam nữ, cũng là để khảo nghiệm với một người, nàng đã cải trang, lấy tên là Thiên Ý và tiếp cận kẻ kia..."
"Cuối cùng, kẻ kia vượt qua khảo nghiệm của nàng, cũng là lúc Thiên Ý vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời hắn, nàng vẫn chưa biết tình yêu là gì..."
Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Vy Ái, Hồng Hương lắc đầu: "Vy Ái, Diễm Kiều là người hiểu rõ ngươi nhất, nhưng không có nghĩa là Diễm Kiều lúc nào cũng hiểu đúng về ngươi... Diễm Kiều nói ngươi vẫn chưa biết yêu, nhưng ta lại nghĩ là ngươi vẫn yêu mà chưa biết..."
Vy Ái vẫn im lặng.
Hồng Hương tiếp tục nói: "Giờ ngươi lại tạo ra một Thiên Ý mới, nhưng người kia cũng đã là người mới, liệu lịch sử vẫn sẽ lập lại, hay Thiên Ý kia thậm chí còn bi thảm hơn xưa?"
Vy Ái tiếp tục im lặng, lớp mặt nạ tan biến để lộ gương mặt thật tuyệt trần, nàng nhắm mắt lại để ngăn dòng cảm xúc... Thiên Ý mở mắt, nhận ra bản thân mình lần nữa được Lý Hữu Thực bế trên tay, muốn thoát xuống nhưng nhận ra cơ thể nhức mỏi vô lực.
Dương được Đế Băng túm áo chạy đi, phía xa là Bạch Đế và Lang Đế đuổi theo với tốc độ cực nhanh.
Chấn động từ cuộc đuổi bắt gọi Long Hiện tỉnh dậy, cú vỗ của Lang Đế khiến hắn bị thương nhưng không quá nặng.
"Hữu Thực, Thiên Ý?" Vừa đứng dậy liền thấy Đế Băng kéo Hữu Thực và Thiên Ý chạy ngang, Long Hiện tò mò gọi.
Hữu Thực thấy Long Hiện chưa chết, theo phản xạ định thở phào thì nhớ ra Bạch Đế và Lang Đế đang đuổi đến, liền gọi to: "Chạy mau! Hai con thú kia đang đuổi đến..."
Tốc độ rượt đuổi rất nhanh nên khi Long Hiện nghe hết câu thì Đế Băng đã mang Hữu Thực và Thiên Ý chạy mất, đồng thời Lang Đế cùng Bạch Đế đã gần đuổi đến chỗ Long Hiện.
Long Hiện không rõ Đế Băng là bạn hay địch nên rất lo cho tình hình của Thiên Ý, định đuổi theo nhưng lại khó đuổi kịp, nên thay vì chạy, hắn đứng trước đường chạy của Lang Đế và Bạch Đế.
Hoàng Kim Ngạo Long hiện thân, vẫn là hình dạng Long hóa cấp độ 2 của Long Ngạo như trước, nhưng lại có thêm 3 mảnh vảy xanh mọc ra trên một bên vai hắn, vảy này ngoài khác màu còn to lớn và sáng chói hơn cả vảy rồng vàng của Long Ngạo.
Ngọn thương của Long Ngạo lóe lên ánh vàng khi lớp vải băng tách ra, Long Ngạo trong lớp giáp rồng giơ tay chụp lấy thân thương rồi cắm cây thương vàng xuống đất.
ẦM!
Cây thương cắm mạnh xuống làm mặt đất rung chuyển, hai đế thú vừa đuổi đến cũng khựng lại, nhìn Long Ngạo nhỏ bé bằng ánh mắt đề phòng kỳ lạ, đề phòng bởi vì trên người Long Ngạo lúc này toát ra một sức mạnh khủng khiếp, đồng thời một trong ba chiếc vảy xanh trên vai hắn cũng đang dần chuyển màu từ xanh sang vàng.
Long thành, điện thờ Long Thần.
Long Ẩn mình trần mặc độc một chiếc quần đùi nằm trên ghế xếp, phơi thây ở khoảng sân trước điện thờ, dưới Long thành không có ánh nắng nhưng hắn vẫn thích mang kính râm, miệng nhóp nhép nhâm nhi xi rô đá bào. Đang phê pha huýt sáo, Long Ẩn chợt cảm nhận được gì, liền lắc đầu cười khổ: "Thằng khỉ gió này, xem vảy của ta như mấy cục pin ŧıểυ vậy, phí phạm..."
Long tộc dù suy tàn nhưng không ai dám động đến, bởi Long tộc có đến hai vị Thần đang cùng tồn tại, Long Mẫu Thần Long và Long Thần Long Ẩn. Dương lúc này đã được Đế Băng mang đi khá xa nên không biết Long Hiện đứng ra cản hai Đế thú, chỉ biết hai con ác thú kia đã không còn đuổi theo nên thở phào, lại thấy Thiên Ý mở mắt tỉnh giấc nên càng nhẹ nhõm hơn.
"Nàng ổn chứ?" Dương hỏi.
Thiên Ý đáp: "Ta không sao..."
Thiên Ý gượng dậy lần nữa nhưng không thành, Dương ngăn nàng: "Có lẽ băng của Đế Băng đã ảnh hưởng đến cả cơ thể lẫn linh hồn nàng, hiện tại không nên cử động, từ từ sẽ hồi phục."
Đế Băng vẫn tiếp tục chạy, nhờ tốc độ của Đế Băng mà Dương nhận ra nơi này rộng lớn hơn xa so với chiến trường khô cằn trước đó, cuối cùng Đế Băng dừng lại ở một vách núi đá. Dù là Đế Băng cũng không thể hoàn toàn khống chế dị băng yếu hơn trong thời gian ngắn, Đế Băng lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu nên phải dừng lại để tiêu hóa dị băng mới hấp thu.
Dương hiểu cảm giác trong cơ thể Đế Băng bởi hắn cũng từng gặp trường hợp tương tự, cho nên hắn liền đặt Thiên Ý xuống rồi phá đá đào thành một hang sâu xuyên vào lòng núi để tạm thời cho Đế Băng trú ẩn hấp thu dị băng.
Trong khi Dương đào hầm, Long Ngạo đang kịch chiến với hai Đế thú, trên cơ thể Hoàng Kim Ngạo Long của hắn chi chít vết thương, vảy rồng rụng đầy đất nhưng vẫn kiên cường chống chọi cuộc tấn công quyết liệt của Bạch Đế và Lang Đế.
Một trong ba mảnh vảy khác màu trên vai Long Ngạo đã chuyển hẳn sang màu vàng kim, nghĩa là sức mạnh mà hắn mượn từ Long Ẩn cũng gần cạn kiệt, nhưng mục đích cản đường cũng đã thành nên Long Ngạo định tung đòn cuối rồi bỏ chạy.
Lợi dụng lúc bị Chiến Thần trụ của Bạch Đế đánh văng đi, Long Ngạo trong dạng Hoàng Kim Ngạo Long gầm lên một tiếng dữ dội.
"GRAOOO!!!!"
Tiếng gầm dữ dội khiến hai Đế thú khựng lại, cả linh hồn lẫn cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát. Long Ngâm, tiếng gầm của Rồng, là năng lực đặc biệt của Long tộc, tiếng gầm phát ra có thể khiến mọi sinh vật có cấp độ bằng hoặc thấp hơn mất kiểm soát cả cơ thể lẫn linh hồn trong thời gian ngắn, giống như thần dân khi đối diện cơn phẫn nộ của vua chúa.
Long Ngâm của Long Ngạo vốn không đủ sức ảnh hướng đến hai Đế thú trước mặt, nhưng nhờ có sức mạnh từ ba mảnh vảy rồng của Long Ẩn cấy lên người nên Long Ngạo mới có thể khiến hai Đế thú mất kiểm soát trong phút chốc, đủ để hắn khởi động một linh thuật mạnh mẽ.
Ngọn thánh thương xoáy mạnh đến mức tạo ra một cơn lốc rồi được bắn thẳng vào ngực Lang Đế, nếu thành công thì cũng sẽ xuyên qua Lang Đế và đâm vào bụng Bạch Đế đang đứng ngay sau Lang Đế...
Khi ngọn thương gần chạm vào ngực trái của Lang Đế, chợt một bóng người xuất hiện rồi giơ cánh tay khô khốc ra chụp lấy cây thương, lực xoáy của thánh thương khiến cánh tay khô này bong tróc tưởng chừng sắp tan nát, nhưng những vết tróc lành lại ngay tức khắc, ngọn thánh thương của Long Ngạo xoáy một lúc rồi dừng hẳn.
"Hay cho Ngạo Thế, quả xứng danh siêu cấp Thánh Bảo truyền đời của tộc trưởng Long tộc!"
Tiếng nói phát ra khàn đặc và vô cảm, đồng thời Bạch Đế và Lang Đế cùng quỳ xuống dập đầu, không dám ngẩng lên.
Vẻ mặt Long Ngạo nghiêm trọng hẳn lên, bởi vì kẻ vừa chụp được thánh thương Ngạo Thế của hắn đang đứng yên trên không, mặc hoàng bào và đội mão vua, lộ ra gương mặt khô khốc chẳng khác gì âm binh.
"Âm binh cấp Chúa Tể?" Long Ngạo đoán, nhưng lập tức gạt bỏ ý nghĩ này trong đầu, bởi dù là âm binh được triệu hồi bằng sinh mệnh lực cũng không thể còn nguyên vẹn ý thức như kẻ này, thậm chí còn dễ dàng nhận ra thương của hắn chính là siêu cấp thánh bảo Ngạo Thế của các đời tộc trưởng Long tộc.
Kẻ kia nhìn về phía hai Đế thú đang quỳ, sau đó mới liếc sang Long Ngạo: "Nhóc con, thấy trẫm sao không quỳ? Hay ngươi tưởng hoàng bào của trẫm là đồ hóa trang?"
Long Ngạo còn chưa kịp phản ứng thì kẻ kia đã phủi tay: "Đừng lo, không biết không có tội. Trẫm là hoàng đế triều Mạc, Mạc Minh Tông - Mạc Kính Vũ!"
Xưng tên xong, Mạc Kính Vũ thấy Long Ngạo vẫn đứng yên, liền quát: "Còn không mau quỳ xuống!"
Tiếng quát vừa dứt, Long Ngạo lúc này đã dùng hết sức mạnh từ một trong 3 mảnh vảy Long Thần liền bị một áp lực vô hình ép cho quỳ xuống, hai đầu gối đập mạnh vào đất.
Long Ngạo gượng dậy, không được, nên định dùng tiếp mảnh vảy thứ hai. Ba mảnh này vẫn là vảy Long Thần, nhưng là vảy sống được Long Ẩn dùng cách đặc biệt cấy ghép vào Long thể của Long Ngạo, khác xa so với loại vảy chỉ có thể dùng để phòng ngự mà hắn dùng trước đây.
Mạc Kính Vũ đã thấy Long Ngạo sử dụng mảnh vảy đầu tiên nên biết rõ vảy này chỉ dùng được một lần trong một quãng thời gian và cực kỳ có hại với cơ thể lẫn linh hồn của Long Ngạo, nên liền hủy bỏ áp lực đặt trên Long Ngạo: "Kiên cường lắm! Vì trên tay ngươi là chữ Mạc nên lần này Trẫm tha cho ngươi, đừng phí phạm Thần lực."
Long Ngạo nhìn chữ Mạc trên mu bàn tay vốn đã tróc sạch vảy rồng sau trận chiến với hai Đế thú, hắn cười lạnh nói: "Cứ luôn miệng xưng trẫm, nhà Mạc của ngươi đã tuyệt diệt rồi! Chiến trường này chỉ là một phế tích và ta chọn vào phe Mạc không phải vì muốn phò Mạc như ngươi tưởng!"
Mạc Kính Vũ cũng cười lạnh đáp lại: "Trẫm biết! Nơi này khai mở lần nữa chính là do trẫm gây ra, tiếc là nơi này quá vững chắc nên trẫm chỉ có thể tạo một vết nứt nhỏ. Để làm chi ư? Đương nhiên là triệu tập quần hùng, tái lập vương triều nhà Mạc!"
Long Ngạo châm chọc: "Tái lập triều Mạc? Với sức của một mình ngươi? Ngươi có biết là hiện nay có bao nhiêu Chúa Tể đang xâu xé mảnh đất Việt Nam nhỏ bé này không?"
Mạc Kính Vũ gật gù suy nghĩ: "Nếu vẫn còn đang chiến tranh thì cùng lắm là bốn hoặc năm Chúa Tể..."
Long Ngạo lắc đầu: "Ngươi sai rồi! Tính riêng trên đất liền cũng có Ít nhất là 10 Chúa Tể! Hiện tại không hề có chiến tranh, chỉ có cạnh tranh và đề phòng lẫn nhau."
Mạc Kính Vũ trước giật mình, sau bật cười: "Ha ha! Cạnh tranh và đề phòng! Hay, hay lắm! Trời muốn phục Mạc! Trời muốn phục Mạc! Ha ha!"
Cười xong lại thấy Long Ngạo nhìn mình như nhìn người điên, Mạc Kính Vũ nhướng mày: "Hừ! Thứ thanh niên mới lớn như ngươi làm sao hiểu được đại nghiệp phục quốc của trẫm! Nhưng mà ngươi mang Long thể Hoàng Gia, lại còn có thánh bảo Ngạo Thế, hẳn là con cháu của tộc trưởng Long tộc hiện tại và cũng là người được đưa lên kế nghiệp trong tương lai?"
Long Ngạo đáp: "Thì sao?"
Mạc Kính Vũ đứng khoanh tay trên không, đáp: "Đương nhiên là kết liên minh, Long tộc làm bá chủ của biển Đông, nhà Mạc của trẫm làm hoàng đế trên đất liền!"
Long Ngạo lắc đầu: "Tuy ngươi là Chúa Tể, nhưng còn chưa có tư cách để dựa hơi Long tộc ta!"
Mạc Kính Vũ cười to: "Ha ha... Long tộc vẫn là Long tộc, kêu ngạo và khinh người... Chúa Tể không đủ? Vậy thêm một thứ vũ khí có thể sánh ngang, thậm chí còn vượt qua Thần Bảo, thì sao?"
Long Ngạo khinh bỉ: "Làm gì có thứ vũ khí nào mạnh mẽ hơn Thần Bảo!"
Mạc Kính Vũ cũng khinh bỉ: "Nhóc tì nhà ngươi thì biết gì? Nếu không vì thân phận ngươi thì trẫm vỗ chết ngươi từ sớm rồi!"
"Bốc phét!"
"Ha ha... To gan lắm... Không tin ư, vậy trẫm hỏi ngươi, thứ bóng tối mạnh mẽ khi nãy ngươi thấy là từ đâu ra?"
Long Ngạo nhíu mày: "Không biết!"
Mạc Kính Vũ trịnh trọng gật đầu: "Đương nhiên ngươi không biết! Nguồn gốc của thứ bóng tối đó chính là từ món vũ khí mà trẫm nói đến..."
Mạc Kính Vũ nhấn mạnh từng chữ: "Trái tim của Nữ Thần!"