12 NỮ THẦN

Chương 146 - Chương 146: Bão Đến Rồi!!!

Trước Sau

break
Một hòn đảo hoang thuộc quần đảo Hoàng Sa, Việt Nam.

Biển động dữ dội, bầu trời âm u, gió bão điên cuồng quật ngã cây cối...

Một con thuyền nhỏ nhưng cực nhanh vượt cơn sóng dữ cập vào bờ cát trắng, Hoài Bão trong dạng cải trang đặt chân lên đảo.

Hoài Bão đứng trong gió bão dõi mắt nhìn quanh, hòn đảo nhỏ tưởng chừng hoang vắng nhưng thực chất có hàng tá cao thủ đang ẩn nấp chờ thời cơ chín mùi để xông vào tranh đoạt dị phong.

Sư phụ Hoài Bão nhắc nhở: "Mắt bão bắt đầu đi thẳng vào đảo này, khi đó chính là lúc thích hợp nhất để phá tan cơn bão, dị phong nếu có sẽ lộ diện, khi ấy ngươi chỉ có một quãng thời gian cực ngắn để bộc phát toàn lực thu lấy rồi lập tức bỏ chạy!"

Cây cối trên hòn đảo hoang giờ đây đã gãy đổ toàn bộ, nhưng gió bão cũng bắt đầu suy yếu dù xung quanh vẫn còn sóng biển dữ dội. Mắt bão tiếp cận hòn đảo...

Rồi hòn đảo đột nhiên yên bình đến kì lạ...

Chợt bề mặt đảo rung chuyển, hàng chục bóng người lao lên bầu trời và tung ra những linh thuật mạnh mẽ hoành tráng, tất cả đều vì mục đích ngăn cản dòng xoáy khổng lồ của cơn bão. Những cơn lốc khổng lồ, những đường đao kiếm cuồng bạo, những bức tường băng, đá, hay kim loại khổng lồ liên tục được dựng lên bởi tay các Linh Vương và một vài vị Linh Đế. Hoài Bão cũng buộc phải tham gia vào, bởi có một luật ngầm mà ai cũng hiểu, ngươi không góp sức thì đừng mong được lợi!

Nhưng như vậy là chưa đủ, bởi không ai muốn vắt toàn lực trước khi dị phong lộ diện.

Rồi một bóng hình xinh đẹp bay lên bầu trời...

Chúa Tể xuất chiến!

Là Thiên Ý lâu, lâu chủ Ngọc Lan, nàng đứng giữa bầu trời, tựa như một thợ may khéo léo, nàng vẫy tay kết nối những cơn gió được tạo từ linh thuật của những người khác lại để tạo thành một cơn bão mới xoay ngược hướng với cơn bão cũ.

Hoài Bão đang đứng nhìn Ngọc Lan, chợt cảm thấy có một bàn tay vỗ nhẹ lên đầu mình, rồi cũng bàn tay đó ngửa ra trước mặt hắn...

"Phụ hoàng!" Hoàng Bão ngạc nhiên trong giây lát, rồi hiểu ý liền lấy Sắc Mệnh Chi Bảo Ấn ra đặt lên bàn tay đang ngửa ra kia.

Áo vàng phất phơ, thành chủ Hoàng thành - Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên cầm lấy Sắc Mệnh Chỉ Bảo Ấn, nhẹ nhàng bay lên cao đối diện lâu chủ Ngọc Lan.

Hai vị Chúa Tể của Trung bộ gật đầu chào nhau, Ngọc Lan vẫn tiếp tục tăng cường cơn bão nhân tạo của nàng, còn Nguyễn Phúc Vĩnh Thiên giơ Thần ấn lên cao, ánh sáng vàng kim lóa mắt hiện ra rồi tản thành 9 luồng sáng, 9 luồng sáng này biến hóa thành 9 con rồng vàng khổng lồ tỏa đầy uy khí.

Chín con rồng vàng gầm lên dữ tợn rồi đồng loạt xông vào ngược chiều cơn bão...

Biển động vốn dữ dội giờ bắt đầu trầm xuống, tất cả mọi người cùng nín thở chờ đợi khoảnh khắc bão tan, chờ ngọn dị phong đang suy yếu lộ diện...

Rồi thời khắc cũng đến, bão tan, cửu long trở về, chỉ còn gió nhẹ tản ra khắp nơi, Hoài Bão cũng như mọi người, đồng loại nhắm mắt, chỉ còn tai lắng nghe tiếng gió, mũi ngửi tìm hương gió...

"Đằng kia!" Sư phụ của Hoài Bão reo lên, Hoài Bão lập tức vận dụng toàn bộ thực lực, Tiên hóa, Nộ, Thực Thần ma mượn lực của 3 linh hồn trong cơ thể, như một tia chớp bắn thẳng lên một điểm xa trên không trung, ngay cả lâu chủ Ngọc Lan và thành chủ Vĩnh Thiên cũng không phản ứng nhanh bằng hắn...

Nhưng Hoài Bão vẫn chậm hơn một người...

Áo lụa xanh phất phơ trong gió, Kiều Vô Song tựa như thiên sứ lướt gió đến và giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy cơn gió vô hình...

Hoài Bão giật mình khựng lại giữa không trung. Kiều Vô Song không hề để mắt đến hắn, nàng nhắm mắt kề mũi ngửi mùi của dị phong vô hình vô sắc trên tay, sau đó khẽ lắc đầu tựa như không hài lòng.

Lúc này Kiều Vô Song mới nhìn đến Hoài Bão, tay cầm dị phong đưa ra như ngỏ ý muốn trao cho Hoài Bão, nhưng sư phụ của Hoài Bão cũng đã nhận ra đây không phải loại dị phong hắn cần, nên Hoài Bão lắc đầu từ chối.

Kiều Vô Song liếc về phía lâu chủ Ngọc Lan, sau đó nàng quay lưng và lướt gió bay đi, chiếc áo xanh nàng đang mặc vốn là dãy lụa Thiên Thanh Thánh Y hóa thành giúp nàng có thể bay mà không cần lĩnh ngộ Phi Thăng...

Hoài Bão nhìn Kiều Vô Song rời đi, qua chuyện vừa rồi, hắn biết chắc nàng cũng như hắn, đang đi tìm một loại dị phong đặc biệt, một đối thủ nặng ký... Ở một khu vực khác của biển Đông, con thuyền nhỏ mong manh lắc lư trong sóng gió.

Đêm xuống, rồi bình minh lên...

Bầu trời trong vắt không một gợn mây, bão đã tan...

Từ con thuyền nhỏ, Dương và Bảo Ngọc đồng thời thức giấc dưới mái che, rồi cùng nhau đánh răng rửa mặt ngay trên thuyền.



Một chú cá heo lướt qua, tò mò ngóc đầu nhìn về hướng con thuyền, Bảo Ngọc miệng đầy bọt kem reo lên: "Papa! Cá heo kìa!"

Thấy Bảo Ngọc nhỏ nhắn đáng yêu, chú cá heo thân thiện định tiến đến chơi đùa, nhưng thấy bản mặt chết thèm của Dương liền đổi ý lặn mất.

"Hôm nay chúng ta ăn cá!"

Thế là một bộ dụng cụ câu cá được Dương lôi ra, chỉ chốc lát hắn đã làm thêm một chiếc cần câu nhỏ như que đũa dành cho Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc ngồi trên mạn thuyền, Dương đứng cạnh bắt đầu hướng dẫn nàng cách câu cá biển...

Thả câu chưa bao lâu, thấy Bảo Ngọc ngồi nhíu mày suy nghĩ, Dương tò mò hỏi: "Bảo Ngọc, đang nghĩ gì đó?"

Nàng quay sang nhìn Dương, chu môi hỏi: "Con đang nghĩ... sau khi câu được cá voi rồi thì chúng ta làm sao ăn hết?"

"Ặc! Tưởng dễ lắm sao? Cá voi rất hiếm thấy, câu mỹ nhân ngư còn dễ hơn!"

Dương vừa dứt câu liền thấy dây câu của mình giật giật, liền mừng rỡ kéo cần: "Dính rồi! Cá lớn này, ha ha!"

Một trận kéo co bắt đầu khiến Dương càng tin tưởng vào một mẻ lớn, nhưng không lâu sau thì lực kéo mất hẳn, Dương vội kéo dây lên.

"Hừ! Chỉ là rong biển!"

Dương quê độ, cầm lấy mớ rong biển mắc trên lưỡi câu lên, nhưng mắt hắn liền sáng lên, bởi mớ rong biển này tết thành hình một chiếc áo ngực cỡ lớn, khiến cả Dương cùng Bảo Ngọc tròn xoe cả mắt.

"Hử? Lẽ nào... papa câu được mỹ nhân ngư thật?"

Nghĩ đến cảnh một cô gái xinh đẹp với bộ ngực to trần trụi trồi lên từ đáy biển để xin lại áo ngực, mồm Dương bắt đầu tiết nước bọt chảy đầy hai mép...

Nhưng ngay sau đó, Bảo Ngọc cười muốn rớt hàm bởi thứ trồi lên không phải mỹ nhân ngư mà là mỹ nam ngư, vị người cá có thân hình vạm vỡ này tát Dương một bạt tay rồi giật lại áo ngực và lặn mất trước vẻ mặt cứng đờ của Dương.

Đến lượt Bảo Ngọc câu được thứ gì đó, nàng và Dương ra sức kéo lên...

Một vệt trắng dần trồi lên từ mặt biển, nhìn kỹ mới nhận ra đây là một người nam áo trắng, mái tóc cũng bạc trắng.

"Lại gì nữa đây?" Dương tò mò xem xét, thấy người này còn thở liền kéo lên thuyền.

Nhìn người đàn ông áo trắng với râu dài, tóc và lông mày đều bạc trắng, rất giống một nhân vật trong truyện cổ tích mà Dương từng kể, Bảo Ngọc lo lắng nói: "Papa! Hình như con câu nhầm ông Bụt rồi?"

Dương lắc đầu và thu Bảo Ngọc vào trong nhẫn, thế giới này đúng là có một vị thần tốt bụng được gọi là Bụt, nhưng Dương biết không phải người này, hơn nữa, loại hoa văn trên áo trắng người này mặc là hoa văn Dương quen thuộc, hoa văn của quý tộc Long tộc.

Kẻ này tuy râu tóc bạc trắng nhưng gương mặt rất trẻ, mí mắt gã khẽ động rồi gã giật mình bật dậy nhìn quanh: "Ủa? Đây là đâu?"

Dương đề phòng đáp: "Trên biển, ta vô tình câu trúng ngài."

Người áo trắng gật gù: "Có lẽ lúc ta ngủ trong thuyền thì bị sóng đánh chìm, cũng may chưa làm mồi cho cá, thật cảm ơn cậu, Võ Phi Dương."

Giật mình, nhưng phải giả vờ bình tĩnh, Dương vội vã hỏi Google về kẻ trước mặt, nhưng lại nhớ ra mình không được hỏi Google...

"Hắn là ai? Cấp độ gì, tại sao lại nhận ra mình?"

Phải nói rõ, Dương hiện tại đã cải trang thành một gương mặt hoàn toàn khác.

Người áo trắng chăm chú nhìn Dương, sau đó tự giới thiệu: "Ta tên là Long Ẩn, Long là Rồng, Ẩn là Ẩn trong ẩn mình, quy ẩn."

Thấy sự hoang mang trong mắt Dương, Long Ẩn nói tiếp: "Yên tâm, chúng ta gặp nhau hoàn toàn là tình cờ."



Tình cờ gặp nhau giữa biển khơi mênh mông như vầy, thật sự Dương không thể tin nổi.

Long Ẩn vẫn chăm chú nhìn Dương, khiến Dương khó chịu hỏi: "Hình như ta có điểm nào khiến ngài không hài lòng?"

Long Ẩn lắc đầu: "Không phải, ta chỉ muốn xem ngươi có điểm nào đặc biệt để khiến một đứa cứng đầu như Long Ngạo thay đổi tính cách..."

"Long Ngạo thay đổi tính cách thì liên quan gì đến ta?"

"Liên quan chứ! Hơn nữa Long tộc còn phải cảm ơn ngươi."

Dương cười nhạt: "Cảm ơn ta? Có chuyện thù quá thành thương sao?"

Long Ẩn lắc đầu: "Thù, nhưng vẫn phải cảm ơn, Long Ngạo càng sớm trưởng thành thì Long tộc càng sớm phục hưng."

Dương đáp: "Trước khi điều đó xảy ra, ta sẽ đập nát Long thành!"

Long Ẩn bật cười: "Chúc ngươi thành công. Thôi, ta đi đây..."

Nói xong, Long Ẩn tiêu sái đứng dậy, quay lưng về phía Dương và ngẫng đầu về phía mặt trời, rồi trong khoảnh khắc Dương tưởng rằng Long Ẩn sẽ bay, nhưng không... gã vấp phải mạn thuyền té lộn cổ xuống nước rồi sau đó ngửa người bơi bướm đi xa...

Long Ẩn bơi đi xa, Dương cũng không còn cảm hứng ăn uống, hắn lấy ra một bộ đồ lặn được chế tạo đặc biệt để lặn xuống đáy biển... Dưới đáy biển âm u không biết từ khi nào đã xuất hiện một bức tường sáng hình vòm cầu, trong vòm sáng ngăn cách nước biển, hàng trăm người đủ mọi độ tuổi đang đứng vây quanh một khe nứt không gian, chính là lối vào bí cảnh.

Một quả bong bóng lớn từ xa trôi đến rồi tan vào bức tường, một bóng dáng mỹ miều hiện ra...

Một lão già đứng chờ sẵn ở khu lều trại gần đó, cúi mình chào: "Công chúa!"

Diễm gật đầu, nhìn khắp xung quanh rồi hỏi: "Tình hình ra sao rồi?"

Lão già đáp: "Dạ, có lẽ chỉ trong vài phút nữa là đủ để Linh Tướng cấp thấp tiến vào..."

Diễm gật đầu: "Một nơi thích hợp để rèn luyện, đáng tiếc là Băng vẫn tự giam mình trong điện Long Mẫu... Bao lâu nữa thì Linh Đế như ta có thể vào?"

Lão già đáp: "Dựa vào tốc độ như hiện tại, có lẽ sẽ rất lâu... sớm nhất cũng nữa tháng..."

Diễm nói: "Lâu vậy sao? Áp chế thực lực thành Linh Tướng cũng không thể vào?"

Lão già lắc đầu: "Đã thử, nhưng không thể..."

"Mời công chúa vào trong dùng trà..."

Diễm gật đầu, theo lão già tiến vào một căn lều lớn, khi bóng dáng nàng khuất trong lều cũng là khi Dương đáp xuống...

Cởi bộ đồ lặn ra, Dương tiến đến đám đông, vì không được Google trợ giúp nên hắn buộc phải tìm một người để hỏi thông tin, nhìn thấy một gã thanh niên có vẻ hiền lành, hắn tiếp cận và hỏi: "Anh bạn, lối vào thế nào rồi?"

Gã thanh niên đáp: "Linh Tướng sắp vào được! Bộ đồ lặn lúc nãy đẹp đấy!"

Biết chỉ là khen xã giao, Dương gãi đầu đáp: "Hà hà... Nhà nghèo nên phải gom tiền mua phế liệu về tự ráp..."

Gã thanh niên ngạc nhiên: "Ngươi biết cả giả kim thuật sao? Ta rất thích mà ngu quá học không nổi..."

Dương gãi đầu khiêm tốn: "Chỉ là học được chút ít, biết lắp ghép chứ không biết chế tạo, hề hề..."

Gã thanh niên chân thành nói: "Vậy là quá giỏi rồi! Ta tên Phan Phúc Pháp. Ngươi tên gì?"

Dương đáp: "Ta tên... Lý Hữu Thực."

Hết chương 146
break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc