Bảo Bình không thể nói nên lời, y tìm cách để trấn an tinh thần Cát Ngọc Vân, lỡ động thai khí thì thật không nên. Y rời đi sau đó không lâu, xác định được vị trí của Cát Thượng Bình tạm thời ở Ngọc Thương cung. Chắc chắn sau yến tiệc hắn ta không hẳn sẽ trở về Cát Bình Quốc ngay, thậm chí sẽ lưu lại đây một thời gian dài.
Bởi vì sao? Vì sự có mặt của Bảo Bình chính là rào cản, mối đe dọa lớn nhất đến ngôi vị của hắn trong tương lai. Thế thì hắn phải loại bỏ trở ngại nguy hiểm này mới yên tâm mà... phục quốc...
Sự thật đáng sợ, ghê rợn, kinh tởm nhất... phải được chôn cùng với Bảo Bình...
Đó là...
Y rời khỏi Cát Bình Quốc mười năm, đó là khoảng thời gian không ngắn cũng chẳng dài. Được học đa͙σ bởi vị sư quái dị, hành tung bất định cho nên y luôn luôn bị xách đi như hành trang khắp nơi. Khoảng thời gian ở cùng "sư phụ" quả thật rất vui vẻ, dù không đầy đủ, ăn uống thiếu thốn, có hôm mưa tầm tã hai sư đồ ôm lấy nhau co ro bên vệ đường, nước mưa đọng lại trên mái hiên rồi nhỏ xuống đất văng tóe lên, một hạt, hai hạt... vô số hạt... dù li ti nhưng đủ làm ướt đôi chân của y và lão.
Lão bảo: "Muốn làm Vua một nước, trước hết phải sống thử cuộc đời thường dân. Con nhìn xem, tuy cơn mưa lớn ướt người, lạnh thấu xương. Thế mà, không lạnh bằng nỗi cô tịch ngồi trên chiếc ghế vàng." Lão dừng lại, cúi đầu nhìn Bảo Bình. "Con hiểu không?"
Bảo Bình gật đầu mặc dù lúc ấy y vẫn chưa hiểu được bao nhiêu.
Cô quạnh là khi... xung quanh đầy ắp người, ai nấy cũng đều nở nụ cười tươi rói, thay ta khoác lên vai một chiếc áo bông giữa trời đông tuyết trắng. Nhưng lại mang lòng muốn hãm hại, sẵn sàng giấu thanh đao bên dưới chiếc áo bông, chỉ cần ta lơ là liền đầu rơi khỏi cổ. Kẻ ấy sẽ cười khi đầu ta rơi xuống, dùng xương ta mài thành chiếc ghế vàng. Ngồi trên thân xác đã lạnh của ta, thống trị giang sơn do tổ tiên ta gầy dựng. Gần Vua nhưng gần hổ. Mấy ai thấu hiểu được xung quanh hổ chỉ có kẻ muốn diệt trừ, chứ chẳng lấy nổi một người thân tín.
Bảo Bình không muốn làm Vua, cũng chẳng cần quay về... nhưng khi sư phụ viên tịch, y nghe theo lời căn dặn mà trót gót bước về nơi cấm cung đáng sợ...
Cái ngày mà y trở về cũng là lúc y phát hiện Cát Thượng Bình ở trên người mẫu hậu hoan ái. Tội đồ thiên hạ không những một mà đến hai, cũng từ lúc đó y biết được bí mật khủng khiếp.
Cát Thượng Bình không phải nhi tử của phụ hoàng. Năm đó phụ hoàng Bảo Bình chỉ là Ngũ hoàng tử vì muốn tranh ngôi Thái tử nên đã ám hại Thái tử đương thời, sau đó cướp luôn cả nữ nhân của hoàng huynh. Điều đó minh chứng cho việc Cát Thượng Bình chính là hài tử của mẫu hậu và người kia. Dù vậy, chuyện Cát Thượng Bình cùng với mẫu hậu đưa đẩy trên giường, đây còn ra cái thể thống gì nữa...
Bảo Bình đã tìm mọi cách để tâu lên phụ hoàng, lại nhìn thấy mẫu hậu đau thương khóc thảm bên cạnh. Y đã chần chừ, yếu lòng rồi quyết định bỏ qua. Chẳng bao lâu sau đó, mẫu hậu y treo cổ tự vẫn tại Điện Thờ, phụ hoàng lâm bệnh nặng nằm liệt trên giường. Việc triều chính bị Cát Thượng Bình thâu tóm, huynh đệ thay nhau bỏ mạng. Bảo Bình cũng bị đuổi cùng giết tận phải chạy trốn khắp nơi rồi gặp được Xử Nữ, Kim Ngưu, Thiên Tử Hoàng, Thiên Bình... Âu cũng chính là duyên số, giữ được cái mạng không những thế còn có được cơ hội trả thù. Cho mẫu hậu, cho phụ hoàng và... nữ nhân đáng giận Thiên Bình.
Hiện tại phụ hoàng sống chết chưa rõ, chỉ biết Cát Thượng Bình hăm he ngôi báu nhưng không thành, tức phụ hoàng vẫn chưa truyền ngôi cho hắn. Bảo Bình trước kia không cần đến ngôi vị, nhưng hiện tại y phải lấy lại giang sơn trao cho người tốt thật sự xứng đáng. Dù phải đánh đổi cả máu và mạng sống này.
...
Yến tiệc Hoàng Cung.
Cuối cùng giờ khắc này cũng đã đến, quan thần - khách khứa đã có mặt đầy đủ. Sư Tử cũng đã đến, y còn trẻ, thân người khá gầy, thấp hơn Hoàng Quý Phi Cát Ngọc Vân nửa cái đầu. Không như những vị Vua luôn đi trước, rồi yên vị trên ghế cao, thì Sư Tử lại đi cùng với Cát Ngọc Vân, cử chỉ dịu dàng dìu nàng đi lên từng bậc thang. Hoàng Hậu hôm nay không thể đến, nàng ta cáo bệnh do cảm thấy mệt mỏi, ăn không ngon ngủ không yên trong người cứ lúc nóng lúc lạnh. Sư Tử cho người mang tổ yến, phần ăn của Hoàng Hậu đến Thượng Phục cung còn căn dặn: "Ta sẽ đến thăm Hoàng Hậu khi yến tiệc kết thúc."
Thái giám rời đi, Sư Tử nâng chum rượu báo hiệu buổi tiệc được phép bắt đầu.
Mọi người có vẻ chưa đói, ai cũng muốn đối ẩm thơ ca, sau một màn tranh đấu quyết liệt cuối cùng ai nấy cũng vỗ tay, cười đùa rồi dùng món.
Thái tử Cát Thượng Bình là người có mặt cuối cùng khi buổi tiệc bắt đầu khai vị, sự trùng hợp lại đến bất ngờ. Vị trí của hắn ngồi đối diện Thiên Tử Hoàng, Bảo Bình ngồi dưới Thiên Tử Hoàng một bậc, vừa đủ chạm phải ánh mắt hờ hững nơi hắn.
Hắn nhìn thấy Bảo Bình lại vờ như không có gì bất ngờ, kính một chum rượu, hắn đưa tay chống cằm, vẻ mặt yêu mị đủ giết bất cứ con chim nhạn nào. Chỉ có điều nụ cười hắn gớm ghiếc đến khó tả.
Bên cạnh Thiên Tử Hoàng là Cự Giải, thật ra nàng không có hứng để dùng bữa. Nhưng Thiên Tử Hoàng cứ gắp đồ ăn dâng đến tận miệng, nàng nào có cớ từ chối lòng tốt của y. Dù nuốt xuống toàn sơn hào hải vị, nàng vẫn cảm thấy nhạt nhẽo, khó nhai.
Bầu không khí ảm đạm, nàng buồn chán, bâng quơ ngước mắt nhìn lên tháp canh đối diện, dưới ánh trăng tròn bóng dáng quen thuộc hiện ra vô cùng rõ ràng. Mái tóc hắn như mạng nhện giăng kín cả bầu trời đen, bay lượn trong không trung mặc cho gió có đang khiến tóc hắn dần trở nên rối tung. Dường như hắn đã nhìn thấy sự tồn tại của Cự Giải, và nàng cũng thế. Khóe môi nàng nhếch cao, trong lòng không ngừng gào thét vì ức hận: "Ngươi không ngờ ta vẫn còn sống đúng không? Thiên Yết, ta phải giết chết người. Giết chết ngươi!"
Lời không nói, nhưng ánh mắt nàng đã thể hiện lên điều đó. Thiên Yết đứng nơi xa trông thấy nàng, lòng hắn dấy lên cảm xúc nhớ thương mãnh liệt, nhưng đan xen vào đó là một phần vui mừng, ba phần tức giận, và sáu phần tội lỗi.
Hôm nay hắn đến đây để giết Cốt Dạ, bất quá đã đợi rất lâu, tìm rất lâu cũng không thấy bóng người đâu. Vừa định rời đi, lại hay gặp được nàng...
"Cự Giải." Nắm lấy lấy chuôi thanh đao mà lòng đau như cắt: "Ta còn định sẽ cùng nàng gặp nhau dưới hoàng tuyền. Vậy mà..."