Sau khi trở về Hoàng cung, Sư Tử sắc phong Xử Nữ tài đức vẹn toàn đạt được lòng sủng ái, y phong nàng làm Tiệp Dư. Trong hoàng cung được một phen sóng gió nổi lên, các phi tần được cống nạp không qua đợt tuyển tú cảm thấy bực tức. Hoàng Quý phi tục xưng Cát Ngọc Vân, công chúa hòa thân giữa hai nước Cát Bình Quốc và Khang Vương Quốc.
Nàng ta đập bàn, khó chịu hất tay khiến cả khay trà trên bàn rơi xuống đất. Cung nữ đứng bên cạnh sợ hãi cúi đầu, hít thở cũng không thể, mặt ai nấy xanh trắng bất thường.
"Tại sao? Tiện nhân ấy vừa vào cung chưa được bao lâu liền nhận được sủng ái từ Hoàng Thượng? Ta không hiểu, so với ả ta có gì không bằng? Thân phận cao quý, nhan sắc cũng không kém cạnh!"
Cát Ngọc Vân trút giận xuống bàn, không ngừng đập hai tay đến mức đỏ chót. Bỗng dưng tên thái giám từ bên ngoài hối hả chạy vào bẩm báo: "Nương nương, nương nương... Hoàng Thượng hạ lệnh tối nay sẽ tự thân đến đây đấy!"
Cát Ngọc Vân vừa nghe được liền ngẩng cao đầu, đứng phắt dậy chỉnh lại y phục: "Hả? Thật à?"
Thái giám gật đầu: "Nô tài đã nghe được từ miệng mấy tên thái giám thân cận với Hoàng Thượng."
Chủ tớ bọn họ được một phen vui mừng, Cát Ngọc Vân những tưởng Hoàng Thượng cảm thấy có lỗi nên đến đây với nàng. Ai ngờ cuối cùng cũng chỉ là một cái bẫy...
Trước đó Sư Tử có nói với Xử Nữ rằng: "Nếu sau này Hoàng Hậu có ra tay với Hoàng Quý phi, nàng nhất định không được can thiệp vào."
Xử Nữ nâng chén trà đến bên môi đáp: "Ân, thần thiếp biết mình biết ta, sẽ không làm những chuyện không phải với đa͙σ lý."
Sư Tử nghĩ ngợi gì đó, nhẹ vỗ lên mu bàn tay nàng: "Ta chỉ mong nàng được bình an. Cố gắng giữ bản thân an toàn, không lâu sau đó chúng ta có thể rời khỏi chốn thị phi này."
Xử Nữ cốt vẫn không hiểu ngọn ngành trong lời nói của Sư Tử, nhưng nàng vẫn gật đầu thấu cảm, bởi lẽ điều mà y không muốn nàng biết đó hẳn phải cấm kỵ lắm. Dù vậy trong lòng vẫn có vài phần không vui vẻ.
Tối hôm đó, Sư Tử có ghé ngang Ngọc Thương cung của Hoàng Quý phi, y biết điều này chính là ngọn lửa tuyên chiến với Kim Vương gia. Đến đường này rồi, ta không diệt ngươi thì ngươi giết ta. Việc Kim Vương gia muốn đối đầu cùng Hoàng Quý phi lại là một trở ngại cực kỳ lớn, bởi lẽ Cát Bình Quốc không phải là một nước thiện chiến cho lắm.
...
Sáng hôm sau, Sư Tử rời đi rất sớm. Đây là lần đầu tiên của y dù có chút vụng về, nhưng rất nhanh đã nắm bắt được. Y chưa từng nghĩ nữ nhân đầu tiên mà y cùng trải qua mưa bão hoan ái lại là người y không hề yêu thương. Một chút cảm giác cũng không có.
Sư Tử đi rồi, Hoàng Quý phi không lâu cũng tỉnh giấc. Nàng ta cười cả ngày không dứt, dạo bước ra Lục Tịnh Uyển cố tình chạm mặt Hoàng Hậu. Hoàng Hậu tục xưng Dương Thiên Tuệ cháu gái ruột của Kim Vương phu nhân Dương Thánh Khiết. Trong tam cung lục viện Dương Thiên Tuệ có lẽ là vị nữ nhân quyền lực lẫn kín tiếng nhất. Nàng ta chưa từng đoái hoài đến bất kỳ thứ gì, sự kiện gì, cũng có mấy ai cùng nàng ta đàm đa͙σ.
Cát Ngọc Vân hành lễ với nàng, sau đó ngẩng cao đầu đi thẳng vấn đề: "Đêm qua Hoàng Thượng đã đến chỗ muội, một đêm khó quên."
Dương Thiên Tuệ khẽ mỉm cười: "Số của muội muội cũng thật tốt đi!"
"Thế Hoàng Thượng đã từng cùng tỷ tỷ trải qua một đêm dài ngọt ngào như vậy chưa? Tỷ tỷ vào cung từ bé, chắc hẳn tình cảm giữa hai người phải tốt lắm!"
"Thật ra thì..." Dương Thiên Tuệ che miệng cười nhẹ, cung nữ bên cạnh liền cúi đầu rời đi, nhanh lướt qua Cát Ngọc Vân rồi nắm cổ tay cung nữ của nàng ta dẫn đi mất: "Muội muội đến đây có phải muốn làm ta ganh tỵ?"
Cát Ngọc Vân nhìn thấy cung nữ của mình bị đưa đi, trong lòng vang lên tiếng "keng" của chiếc chuông báo hiệu không lành: "Tỷ tỷ, người đang có ý gì?"
"Ta phải hỏi muội mới phải, muội chính là đang có ý gì?"
Dương Thiên Tuệ vừa hỏi bước chân vừa tiến lại gần Cát Ngọc Vân, sau lưng nàng là hồ cá vàng nước không sâu nhưng đủ để dọa chết nữ nhân, những nữ nhân khó dạy bảo. Cát Ngọc Vân cảm thấy điềm dữ đang bao trùm lấy mình, nên liền la toáng lên: "Đừng có lại gần ta!"
Nàng vừa gào thét thật lớn thì tiếng binh lính người hầu thân cận từ Thượng Phục cung chạy đến. Dương Thiên Tuệ nắm lấy bả vai Cát Ngọc Vân xoay người, vị trí cả hai liền thay cho nhau. Có lẽ sẽ chẳng ai nhìn rõ sự việc lúc này, Cát Ngọc Vân còn đang kinh ngạc thì Dương Thiên Tuệ nắm lấy tay nàng tự tát vào mặt nàng ta. Chiếc nhẫn của Cát Ngọc Vân không ngờ lấy đi một đường da thịt trên mặt Dương Thiên Tuệ, khiến nàng ta ôm má đau rát loạng choạng ngã ra sau. Trước khi ngã, Dương Thiên Tuệ không quên trao cho Cát Ngọc Vân nụ cười nham hiểm.
Dù gì Hậu vẫn lớn hơn Phi một bậc, sự việc truyền đến tai Sư Tử, y lúc ấy đương cùng Tam Vương gia ở trong thư phòng. Tam Vương gia bật cười: "Cuối cùng con hổ cũng thả rắn rồi."
Sư Tử hơi nâng khóe môi, nhưng không có ý cười. Y cùng Tam Vương gia đến Lục Tịnh Uyển xử vụ việc lần này. Trên đường đến Lục Tịnh Uyển, Sư Tử đã biết trước sự tình như thế nào. Chỉ có điều Cát Ngọc Vân cứ thẩn thờ ra đó, không hiểu việc gì mới xảy ra. Dương Thiên Tuệ trước sau như một, sau khi nàng thay y phục, thái y cũng bôi thuốc lên vết thương, một lời cũng không nói. Chẳng nháo chẳng khóc, cũng không đòi lấy lại công bằng hay làm chủ cho thần thiếp. Mặc dù thế, lòng nàng đang cảm thấy hả hê.
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
Cát Ngọc Vân cuối cùng cũng bừng tỉnh, liên tục dập đầu quỳ dưới chân Sư Tử khẩn thiết: "Thần thiếp không có, mọi việc đều do tỷ tỷ dựng nên, thần thiếp vô tội!"
Sư Tử nhìn vị Hoàng Hậu lãnh đạm đầy nham hiểm kia, rồi cũng vờ như tức giận đập tay lên bàn ngọc: "Ngươi còn nói láo, vu khống cho Hoàng Hậu?"
Cát Ngọc Vân khóc đến mức kinh thiên động địa, như rằng ai đó đang muốn cắt cổ nàng vậy: "Thần thiếp bị oan... thần thiếp bị oan...!!!"
Dương Thiên Tuệ lúc này mới lên tiếng: "Xin Hoàng Thượng rộng lòng bỏ qua, chỉ là chút hiểu lầm. Cũng do thần thiếp đi đứng không vững nên mới có cơ sự như bây giờ."
"Đâu thể được!" Sư Tử cau mày, vờ nóng giận: "Ai có tội thì phải bị phạt, ta đương là Vua một nước, trị được dân không lẽ để hậu cung làm loạn. Còn phép tắc kỷ cương gì nữa?"
Nói rồi y nhìn Cát Ngọc Vân, hùng hổ hạ lệnh: "Giam Hoàng Quý phi vào cung, hai ngày không được ăn, cũng không được bước chân ra ngoài nửa bước. Ai giúp nàng ta, liền trảm!"
Sư Tử vừa hạ lệnh, Cát Ngọc Vân khóc như mưa, gào thét ầm ỉ. Sau khi kêu người đưa nàng ta về Ngọc Thương cung, y có nén lại một chút: "Ngọc Vân làm loạn ta ắt sẽ đòi lại công đa͙σ cho nàng."
Sư Tử lại nói: "Ta đã hạ lệnh mang thuốc quý từ Tây vực đến để nàng dưỡng thương."
Dương Thiên Tuệ định xuống giường theo quy tắc tạ lễ, nhưng Sư Tử rất nhanh giữ lấy nàng: "Không cần đâu, nàng nghỉ ngơi đi."
Y rời đi, một mạch đến thẳng Ngọc Thương cung. Cát Ngọc Vân vừa thấy Sư Tử đã quỳ xuống khóc ngất, y đỡ lấy nàng bảo: "Ta biết nàng bị oan, nhưng thế lực của Hoàng Hậu quá lớn. Ta không đủ sức để chống lại thay nàng, nàng hiểu đúng không!?"
Cát Ngọc Vân khẽ gật đầu, ai lại không biết Sư Tử dù có bệ chống là Tam Vương gia, nhưng thế lực của Kim Vương gia không hề nhỏ. Ban sáng nàng cũng chỉ muốn chọc tức Dương Thiên Tuệ một chút cho hả lòng, chứ không đoán được sẽ bị nàng ta chơi một vố lớn.
"Thần thiếp đã làm Hoàng Thượng phải bận lòng rồi!"
Sư Tử vuốt nhẹ lệ mu bàn tay của Cát Ngọc Vân, an ủi: "Ái phi, thời gian sau này sợ rằng nàng sẽ gặp nguy hiểm."
Cát Ngọc Vân đầy nghị lực bảo: "Thần thiếp không sợ, được Hoàng Thượng sủng ái, có chết cũng cam lòng. Huống hồ thần thiếp còn Cát Bình Quốc sau lưng, họ sẽ không để thần thiếp chịu thiệt. Thiếp không để Hoàng Thượng bị ức hiếp."
Sư Tử cười híp cả mắt: "Ái phi, nàng hảo hảo tốt với ta!"