Khói càng lúc càng đặc, nàng cứ nghĩ bản thân chết chắc rồi. Bỗng một tiếng nổ lớn vang lên, nam nhân tóc rối ôm lấy nàng cùng gió, bay vút lên cao. Trong lúc mơ màng nàng có ngước mắt nhìn hắn, khuôn mặt trắng ngần, đôi mắt màu huyết và không còn côn trùng bò lổm ngổm dưới lớp da đó nữa. Vì lướt gió cho nên lỗ tai nàng cứ ong ong, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được: "Đa tạ vì... giải thoát cho ta!"
"Giải thoát?" Nàng lặp lại hai từ này, nhưng không nghe câu trả lời nào được thốt lên.
...
Một tháng sau,
"Nhân Mã, ta muốn ăn kẹo hồ lô?"
"Hôm qua mới ăn rồi mà?"
"Nhưng nó ngon, ta muốn ăn nữa!"
"Không tốt cho cơ thể."
"Ta muốn ăn! Ta muốn ăn! Ta muốn ăn! Mua cho ta, mau mau mua cho ta."
Nam nhân đứng dậy khỏi giường, hắn đưa đôi mắt màu huyết nhìn nữ nhân đang ngồi dưới sàn nhà lạnh lẽo không ngừng đòi hỏi: "Được rồi."
Nói xong hắn đi đến cạnh nàng, cử chỉ ôn nhu nắm lấy ngón tay trỏ bên trái của nàng nhìn ngắm: "Lại chuyển tím rồi?"
Nàng cũng chăm chú nhìn: "Lại phải thay mới sao?"
"Ừ."
"Đau lắm!"
Nhân Mã trao nàng một đa͙σ ánh mắt bỏng rát, nàng liền rút cổ: "Nhưng ta chịu được."
"Ngoan!"
Hắn rời đi sau đó, còn nàng vẫn tiếp tục ngồi dưới đất nhìn ngón tay của mình. Nàng không biết hắn đã thay nàng bằng gì, hắn cũng chẳng nói. Lần đầu tiên được thay thế một bàn chân, Ma Kết có gặng hỏi, nhưng Nhân Mã không trả lời, hắn đáp lại nàng bằng cách hù dọa vài con trùng độc lướt trên lớp da hắn, chui qua hốc mắt đưa cái đầu nhỏ với những chiếc chân nhọn hoắc. Ma Kết sợ đến bờ môi trắng nhợt, mặt mày xanh lè không huyết sắc.
Ngày hắn mang nàng khỏi Quỷ Cốc Cốt Dạ, điều đầu tiên là quỳ dưới chân Ma Kết, không ngừng đa tạ nàng vì đã cứu hắn thoát khỏi phong ấn. Thứ côn trùng trên người Nhân Mã và dây leo buộc Phật chính là thứ giam cầm hắn bao nhiêu lâu nay, không thể thoát khỏi cơn đau đớn và điên loạn. Trước đó hắn có mang vài người đến Quỷ Cốc cốt để nhờ họ gỡ bỏ phong ấn nhưng vừa nhìn thấy hắn người chết, kẻ chạy loạn lưu lạc đâu đó bị rắn độc cắn chết, thế là hắn trả thù cho họ bằng cách nuốt chửng con rắn. Lại chẳng ngờ có kẻ bán mạng đến nhìn thấy cảnh đó rồi thổi phồng sự thật. Hắn cũng từng cứu nhiều người như Ma Kết nhưng không ai có thể sống sót qua một giờ, chỉ có một mình nàng. Cũng từ đó đôi mắt nàng trở thành màu xám đậm, làn da không còn sợ ánh nắng gắt, hay cái gì đó quá sáng nữa, chỉ có điều nó hay bị phân hủy và phải thay đổi.
Bạn đang đọc truyện Nhục Dục của tác giả Kim Tuyến Kun được đăng tải tại wattpad và santruyen
Từ khi Ma Kết đi cùng Nhân Mã, nàng muốn gì hắn cũng chiều, nhưng vẫn kiểm tra rất kỹ sau mỗi lần ăn uống sợ đang ngồi nàng bất giác lăn đùng ra chết. Phải nói hắn bảo hộ nàng kỹ lưỡng như người cha sợ đứa con dăm ba tuổi nghịch hư bị thương vậy, cả tay chân cũng thay nàng lau rửa.
Nhân Mã mang về hai xiên hồ lô đưa cho nàng, hắn thoát y phục, chỉ chừa lại chiếc quần đơn độc, để lộ lớp da trắng ngần, nhưng rắn chắc cực. Nàng đưa mắt nhìn rồi lướt mắt sang chỗ khác, vài lần đầu còn ngại chứ giờ thì không. Chung quy người hắn như được tạo bởi hàn băng, cần nơi cực âm, hoặc lạnh thấu xương cốt mới có thể cảm thấy dễ chịu. Nếu không, cả Tiết Đông Chí cũng không thể khiến hắn tốt hơn chút nào. Hắn bảo: "Sắp tới chúng ta sẽ đến nơi cực hàn, nếu nàng không thể chịu được có thể nói ta. Nhưng là... nơi đó cũng rất tốt cho nàng, kéo dài tiến trình hoại tử lâu hơn một chút."
Ma Kết vừa ăn kẹo hồ lô vừa gật gù: "Thế à?"
Xong nàng tròn mắt, bò đến cạnh chân Nhân Mã: "Trước đó có thể đi tìm tỷ tỷ ta không?"
Nhân Mã nhắm mắt không thèm trả lời nữa, hắn chính là đang điều hòa cơ thể cùng... bơ đẹp Ma Kết.
Hôm đó nàng đã phải truy cứu khắp nơi về Thiên Sát Lang, cuối cùng tin tức nhận được chính là: "Ác Ma Thiên Sát Lang không sợ trời, không sợ đất. Hủy Thiên diệt Địa chỉ là chuyện sớm muộn, Thiên Sát Lang muốn, liền hành động. Trận đồ sát kinh diễm nhất là một đêm diệt hết Lâm Lang Thiên Môn, nơi từng thu nhận đồng thời trục xuất hắn. Từ đó cái tên Thiên Sát Lang ra đời, sinh linh đồ thán, máu chảy thành sông."
"Đây đích thị là Đại Ma Đầu cầm quyền của các Đại Ma Đầu khác." Nàng không ngừng vuốt ngực: "Sao có thể diệt môn trên dưới gần sáu trăm người trong một đêm, không để sót một ai mà hắn lại đi một mình..."
Nàng giật giật lấy gấu quần Nhân Mã, giục: "Tỷ tỷ của ta chắc chắn đang gặp nạn, tên đó sẽ giết tỷ tỷ ta. Ngươi mau dẫn ta đi cứu người đi."
Mở hờ mí mắt, hắn thở dài: "Tạm thời bây giờ ta không phải đối thủ của hắn, đi đến đó đòi người chẳng khác nào tự thân đi nạp mạng?"
Nàng dí sát khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận đến gần mặt hắn: "Bộ ngươi lợi hại đến mức có thể đánh bại hắn sao?"
Nhân Mã khẽ nhếch mép, ánh mắt mở hờ hiện lên vạn phần khinh thường: "Nếu nói một cách khiêm tốn ta đã từng thắng hắn vài lần."
"Ồ, thì ra ngươi khiêm nhường thế, sao không giết chết ngay lúc đó để tránh hậu họa về sau? Mà nếu thắng tại sao giờ Thiên Sát Lang thì tự do tự tại, ngươi lại sống dở chết dở? Còn bị nhốt dưới Quỷ Cốc Cốt Dạ bao nhiêu năm qua. Thống khổ cùng Cổ Trùng Độc."
"Hahaha... nếu nói ta thống khổ bị nhốt, thì hắn cũng không tốt hơn ta bao nhiêu đâu."
Nhân Mã kể lại chuyện xưa cho Ma Kết nghe, chiến tích về lần giao đấu cuối cùng của Cốt Dạ và Thiên Sát Lang, phải mất ba ngày ba đêm mới dừng, tinh tú trên trời dường như cũng bị đảo lộn bởi họ. Trước khi mọi việc diễn ra, Cốt Dạ từng là cái tên lừng danh nhất của bậc thầy cải tử hoàn sinh, kéo dài mạng người bằng cách mà chỉ một mình hắn biết. Hôm đấy, một thanh niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi đứng ở vạch sinh tử chạy đến chỗ hắn quỳ một đêm hai ngày, đến mức đổ máu. Nỗi tuyệt vọng thấu tận trời xanh, khiến hắn cũng phải mềm lòng ra tay cứu chữa. Lại không ngờ một sợi gân Phượng Hoàng, từ đống tro tàn sống dậy chẳng những huy hoàng còn mang lòng thống trị, xưng bá khắp nơi, một đêm diệt sạch Lâm Lang Thiên Môn. Nhân Mã cảm thấy hối hận vì lúc đó đã dễ dàng động lòng, hắn tạo ra một loại Cổ Trùng Độc cho dù là thần tiên, yêu ma cũng phải diệt vong. Nhân Mã hết lần này đến lần khác dùng râu Rồng ức chế sợi gân Phượng Hoàng thành công chỉ là Thiên Sát Lang là kẻ đầy mưu mẹo, lãnh khốc vô tình, hắn có thể thoát khỏi phút chót.
Ngày diễn ra cuộc chiến biến đổi Nhật Nguyệt, Cổ Trùng Độc bị một đa͙σ sấm chớp đánh trúng, lúc đó Nhân Mã đưa ra chiêu kết hợp chưởng lực cùng Cổ Trùng Độc. đa͙σ sấm chớp báo hiệu kết thúc một trận đánh nhưng lại khiến Cổ Trùng Độc nổ tung, một nửa rơi vào tim Nhân Mã, một nửa rơi trúng hạ bộ Thiên Yết. Chẳng may Thiên Yết thoát khỏi ấn trời, còn Nhân Mã bị phong ấn dưới vực sâu núi Chết. Cho nên hắn không thể rời khỏi núi Chết, suốt ngày đi vòng vòng đó để tìm ra phương thuốc trị Cổ Trùng Độc. Đến khi gặp nàng, Nhân Mã lại nhận ra những cơn đau đớn dường như giảm dần hẳn đi, chỉ cần nàng chạm vào ngực trái hắn tất cả Cổ Trùng Độc đều ngừng lại, ngoan ngoãn ngủ say. Giờ hắn đã có thể kiểm soát bọn chúng một cách vô cùng hoàn hảo. Tiếc rằng công lực hao tổn sau trận đánh đó quá lớn không thể hồi phục được, hắn cần đến nơi cực hàn càng sớm càng tốt.
"Sợ rằng lịch sử lặp lại, chỉ có thể tỷ muội tương tàn."
Nhân Mã trao nàng nụ hôn nhẹ nhàng tựa chuồn chuồn lướt nước, mở mắt, hắn đối diện cùng khuôn mặt chăm chú nghe kể chuyện của Ma Kết.