Một cơn đau rõ ràng kịch liệt quét khắp cơ thể khi chiếc kìm sắt nóng hổi rơi xuống, không phải là cảm giác đau đớn khi bị đấm hay bị đánh, mà là kiểu đau đớn khi sắt nóng dính vào da thịt, dường như muốn thiêu đốt làn da của cô.
Một tiếng “xì xèo” vang lên, làn khói trắng pha lẫn mùi khét sau khi bị nhiệt độ cao truyền đến, đánh sâu vào thị giác và thính giác làm cho người đàn ông đang quay video nhìn không nổi nữa, anh ta nhắm mắt lại.
Đầu óc của Tịch Giai Giai trong chốc lát trở nên trống rỗng, nhìn thấy Lý Trạch ra tay, cô đau đớn ngước cổ lên gần mặt đất, nhưng cho dù cố gắng thế nào thì cũng đều bất lực.
Dần dần, vết thương trên eo chuyển từ đau đớn sang một nhiệt độ gần như tê liệt, cô không cần nhìn cũng có thể đoán được chỗ đó máu thịt mơ hồ, lớp da bị co rúm lại.
Ở trong mắt của Lý Trạch, cô căn bản không phải một con người, mà là một miếng thịt có thể tạo ra nhiều loại phản ứng khác nhau.
“Thế nào, thoải mái không, hả?” Lý Trạch không ngừng hỏi cô.
Tịch Giai Giai nɠɵạı trừ lúc bắt đầu thì kêu thành tiếng, sau đó vẫn im lặng không kêu tiếng nào nữa, cho dù răng sắp bị lung lay do lực cắn quá lớn.
“Không nói chuyện à, chẳng thú vị gì cả…” Lý Trạch nhìn cũng không nhìn cô nữa, anh ta lấy chiếc kìm sắt đã được dính lên người của Tịch Giai Giai ra.
Hai lần bị thương, Tịch Giai Giai theo bản năng rùng mình, chưa kịp đợi cô hoàn hồn lại thì Lý Trạch lại lần nữa ấn chiếc kìm xuống chỗ hồi nãy.
Lần này, bởi vì có máu chảy ra mà chiếc kìm sắt không dính vào da thịt được nữa, nhưng cảm giác đau đớn lại gấp đôi lần trước.
Rất đau, cả đời này cũng chưa từng trải qua cơn đau không thể tưởng tượng được như thế này.
Nếu không phải những chuyện này đang xảy ra trên thân thể của mình thì Tịch Giai Giai thậm chí không biết bản thân cô có thể chịu đựng đến mức này.
Lý Trạch vô cùng hưng phấn mà nhìn mảng da kia từng chút run rẩy rồi dần dần mất đi sự sống, anh ta lại không hài lòng, đi đến bên cạnh bếp lửa, lại cắm chiếc kìm sắt vào trong đó, ra hiệu cho tên đang quay phim dừng lại.
“Gửi qua cho Bùi Dục.” Một câu nói bình thản, làm cho ý thức của Tịch Giai Giai có chút không tỉnh táo đột nhiên khôi phục lại.
Dưới hoàn cảnh tuyệt vọng, chỉ có hai từ này mới có thể đánh thức cô.
Cô thở nhè nhẹ, hơi thở hơi yếu ớt, giống như một bệnh nhân hấp hối đang lang thang giữa sự sống và cái chết: “Các người, các người gửi rồi, sẽ phải hối hận…”
Giọng nói của cô rất nhỏ, không cẩn thận nghe thì nghe không ra, những người ở đây không ai chú ý đến cô, mặc cho cô ngã trên mặt đất, mặc cho vết thương của cô chảy máu, nhìn cũng như không nhìn.
Tịch Giai Giai không phải không muốn để Bùi Dục biết bản thân cô đang trải qua những gì, nhưng đoạn video này lại đủ để người đàn ông đó mất đi lý trí.
Bùi Dục mất đi lý trí sẽ như thế nào?
Tịch Giai Giai chưa từng nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra được, nhất định là rất đáng sợ, con người một khi đã không còn lý trí nữa thì sẽ bị người ta tìm được nhược điểm, sau đó một đòn trí mạng.
Cô không muốn để cho Bùi Dục bởi vì mình mà mất đi lý trí, cô sợ anh sẽ nhất thời xúc động.
Nhưng lời nói của cô căn bản không có một chút tác dụng nào, Lý Trạch vẫn gửi video qua.
Khi anh ta cầm chiếc kìm sắt quay lại lần nữa, mà lần này, Tịch Giai Giai mở to mắt đối diện với ánh mắt hung ác tàn nhẫn đó.
Lý Trạch phun một ngụm nước bọt lên khuôn mặt của cô: “Con đĩ thối, cô trừng ai, có tin ông đây giết chết cô không?”
Anh ta mắng càng khó nghe, nhưng Tịch Giai Giai lại cười càng to: “Không, anh không giết được tôi, anh sẽ bị Bùi Dục giết chết.”
Đoạn video đó như thế nào, nhất định là càng kinh hãi hơn so với ở bên ngoài, sau khi Bùi Dục nhìn thấy, nếu như thật sự tìm được Lý Trạch, anh nhất định sẽ cho người băm anh ta thành trăm mảnh.
Vừa nãy trước khi Lý Trạch ra tay, cô nhạy cảm nghe được cuộc đối thoại của anh ta và người đàn ông khác, anh ta nói chỉ cần không làm chết người thì sẽ không sao, cho nên mệnh lệnh mà anh ta nhận được đó là bắt cóc cô, nhưng không thể giết cô.
Tịch Giai Giai không biết có phải là đã trải qua chuyện cực kì đáng sợ rồi không mà hiện giờ trong lòng cô lại sinh ra một chút dũng cảm.
Đã rơi vào trong tay của Lý Trạch, người đàn ông này chắc chắn sẽ không thả cô ra, đã như vậy, nhưng việc cô trải qua như thế này là không thể tránh khỏi, có sợ thế nào cũng vô dụng.
“Bùi Dục nhất định sẽ tìm được tôi, từ lúc mà anh gửi video đi, xem như anh xong đời rồi.”
Dường như không ngờ lúc này Tịch Giai Giai vẫn còn có sức lực để nói những lời tàn nhẫn như vậy, Lý Trạch và hai người đàn ông kia đều hơi kinh ngạc, đặc biệt là Lý Trạch nghe thấy câu nói cuối cùng.
Nghĩ đến bộ dạng lúc bình thường của Bùi Dục, một kẻ xấu xa như anh ta cũng không khỏi rùng mình.
Nếu như nói người nhà họ Chiêm là hổ, thì nhà họ Bùi chính là người quản lý hổ, đó là một sự tồn tại làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy kinh hãi.
Nhưng Lý Trạch cũng không phải lần đầu tiên làm việc này, mục đích của anh ta đòi tiền từ người đó, và giải trừ tai họa cho người đó, mà hầu hết người bị bắt bóc là người phụ nữ có dính líu đến những gia đình thế này.
Nhưng sau khi xảy ra chuyện, sẽ ít có ai vì một người phụ nữ mà làm to chuyện, đơn giản chỉ ra oai một chút, rồi cũng cho qua thôi.
Cho nên lần này, Lý Trạch cũng cho rằng như vậy, nếu như thật sự tra tấn Tịch Giai Giai không ra hình người, thì Bùi Dục cũng sẽ không làm thế nào cả, thân phận địa vị còn ở đó, làm sao có thể chỉ vì một người phụ nữ mà làm to chuyện?
Cho nên, anh ta chỉ sợ được vài giây, sau đó không hoàn toàn để tâm nữa, thậm chí còn có cảm giác nhàn nhã, vô cùng “dịu dàng” nói với cô: “Cho dù Bùi Dục thật sự tìm tôi để tính sổ, vậy trước đó, tôi cũng sẽ đòi lại toàn bộ từ trên người của cô.”
Nói xong, anh ta lần nữa ấn chiếc kìm nóng hổi lên người của Tịch Giai Giai, không còn là eo nữa, mà là chỗ ngực, dán gần tim và cổ, khi chiếc kìm rơi xuống, Tịch Giai Giai thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi của nó.
“A!!”
“Ha ha, kêu đi, kêu lớn lên!” Cả người Lý Trạch đều bị mù quáng, dùng toàn bộ sức lực nhấn chặt vào nơi đó, nhìn thấy cô không có ý thức mà chảy nước mắt ra, cả người đầy cảm giác thành tựu.
…
Mà lúc này, trong cục cảnh sát đã bận rộn thành một đoàn, gần như là sợ chính mình không ứng phó được, sau khi Lục Hi biết tin, lúc đầu cũng vội vàng chạy đến, đi cùng với Thẩm Dĩnh, có người quen ở cục cảnh sát, có thể giúp đỡ được chút ít.
Cả quá trình, ông cụ đều ngồi trong phòng làm việc của cục trưởng, từ lúc bắt đầu cũng không rời đi nửa bước, rất bình tĩnh, nhưng cũng không đại biểu cho việc ông không quan tâm đến sự sống chết của cô gái đó.
Trong bầu không khí như ngồi trên đống lửa như vậy, điện thoại của Bùi Dục đột nhiên vang lên, cầm lên nhìn là một tin nhắn.
Người gửi vẫn không để số, sau khi mở ra mới kinh ngạc, thì ra không phải tin nhắn, mà là một đoạn video.
Bùi Dục mở ra gần như không do dự, sợ sẽ bỏ lỡ tin tức liên quan đến Tịch Giai Giai, nhưng điều anh không ngờ, hình ảnh sau khi mở ra lại trở thành thứ mà anh không thể quên được trong cả cuộc đời mình…