Thẩm Tiếu ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Mẹ không dạy con, nhưng con từng thấy mẹ làm thế, con cảm thấy rất ngon, bỏ đi quá lãng phí.”
Thật ra trước giờ Thẩm Dĩnh chưa từng cho thằng bé ăn đồ thừa, nhưng có đôi khi ra ngoài ăn cơm khó tránh khỏi gọi quá nhiều, lúc đầu điều kiện của cô không tốt, đương nhiên phải tiết kiệm, trở về mình còn có thể ăn no bụng.
Nhưng mặc dù là thế, Lục Hi nghe xong vẫn hơi khó chịu trong lòng.
Con trai anh khỏi phải so sánh với ai, cho dù đưa mắt nhìn cả thành phố J cũng là một người có địa vị nhất, nhưng bây giờ còn giản dị hơn những con khác rất nhiều.
Thằng bé hiểu chuyện như thế khiến anh áy náy lại tự trách, từ lúc sinh ra đến năm tuổi, quá trình thằng bé lớn dần từng chút một anh đều không tham gia vào, thời gian không thể quay ngược lại, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ rồi.
Người đàn ông nâng tay sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thằng bé: “Những thứ này nguội rồi sẽ không ngon, cũng không tốt cho sức khỏe, nếu thích, lần sau chú lại dẫn con đến, được không?”
Thẩm Tiếu cũng không kiên trì lắm, nghe anh nói thế thì thôi: “Vậy được rồi.”
Yết hầu Lục Hi trượt lên xuống mấy cái, kiềm chế nỗi chua xót đang dâng lên: “Lần sau chú dẫn con và mẹ cùng đến đây.”
“Vậy chú phải hỏi mẹ con, chưa chắc mẹ sẽ đến đâu.” Thẩm Tiếu chớp mắt như tên trộm, không còn gò bó như lúc đầu nữa.
Lục Hi cười cười, cẩn thận lau miệng cho bé, tính tiền rồi đi khỏi quán ăn.
Một cao một thấp, một lớn một nhỏ, người đàn ông chín chắn tuấn tú, con cũng trắng trẻo, anh tuấn, hai cha con vừa bước ra khỏi cửa đã thu hút vô số ánh nhìn, đặt biệt là chiếc Maybach đỗ cách đó không xa kia, thật sự đủ chói mắt.
Trước giờ Thẩm Tiếu đều hâm mộ nhìn bạn nhỏ khác như vậy, lần này cảm nhận được ánh mắt người khác hâm mộ nhìn mình, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, đáy lòng xuất hiện cảm giác kiêu ngạo không tên.
Giống như có một người “ba” như Lục Hi, không phải chuyện quá tồi tệ.
Sau khi lên xe, Lục Hi cài dây an toàn cho con trai, đạp lên chân ga, xe thể ȶᏂασ chói mắt vang lên tiếng khởi động “Ring ring”.
Xe rời đi, anh thông qua bluetooth của xe, lần lượt gọi điện thoại cho đám bạn của mình.
Vừa nghe thấy xem phim điện ảnh, mấy người kia đều từ chối, nhưng sau đó nghe thấy anh dẫn con trai theo thì đều thay đổi sắc mặt, liên tục đồng ý, đặc biệt là La Quyết Trình, lập tức cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Lúc Lục Hi chở cậu nhóc đến rạp chiếu phim, người phụ trách rạp chiếu đã lấy ra một phòng chiếu VIP, mở cửa đã nhìn thấy ba người đàn ông cao lớn ngồi trong một góc ở phòng nghỉ, anh đi vào đều không hẹn mà cùng nhìn qua, một giây sau chuyển hướng sang Thẩm Tiếu ở bên cạnh.
(⊙o⊙)
Lúc nhìn thấy cậu nhóc, ba người đều sửng sốt.
Cái này… con mẹ nó thật giống quá! Đúng là khắc ra từ một khuôn với Lục Hi!
Bùi Dục lấy lại tinh thần trước, chạy chậm đến trước thằng bé, nuốt một ngụm nước miệng: “con, con con con là con… ui da!”
Chữ “trai của anh Lục Hi” còn chưa nói ra miệng, đã bị La Quyết Trình ném gối ôm trên sofa lên đầu.
Bùi Dục uất ức quay đầu lại: “Anh Quyết Trình, anh đánh em làm gì!?”
La Quyết Trình tức giận đến muốn lệch mũi, không muốn chấp nhặt với cậu ta, đi qua dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy khiển trách: “Con trai cái đầu cậu! Lục Hi còn chưa nhận lại thằng bé đâu!”
Lúc này Bùi Dục mới bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng gật đầu: “Xem đầu óc của tôi này, trách tôi trách tôi!’
Anh ta cũng vì nhìn thấy đứa bé nên bị kích động đến đầu óc choáng váng thôi.
“Được rồi, hai người đừng ríu ra ríu rít nữa, dọa thằng bé sợ bây giờ.” Lưu Sinh Yên ném ly cà phê trong tay thành một đường parabol rơi vào thùng rác, cũng đi qua theo, mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt hoàn toàn chưa từng rời khỏi người Thẩm Tiếu.
Đều là mấy tên đàn ông lớn tuổi chưa kết hôn, càng khỏi nói tới con cái gì, lúc này nhìn thấy một “Lục Hi nhỏ”, thật đúng là kích động không chịu được.
Thẩm Tiếu nhìn mấy chú chân dài trước mặt, đều cùng một kiểu với Lục Hi, rất cao lớn, cũng rất có khí thế, không giống với những người lớn bé tiếp xúc mọi khi lắm.
Nhưng thằng bé hoàn toàn không bị dọa sợ, mà còn bình tĩnh nhìn đám người, mím môi lại nhanh chóng buông ra, giòn giã gọi một tiếng: “Chào mấy chú.’
“Mẹ nó ơi!” Bùi Dục vô thức chửi tục, sau khi chửi xong lại che miệng mình: “Xem tôi này, con mẹ nó lại nói bậy rồi!”
La Quyết Trình: “…”
Lưu Sinh Yên: “…”
Lục Hi: “Cậu vẫn nên câm miệng đi.”
Bùi Dục không nói nhiều lời nâng tay tát lên miệng mình hai cái: “… Tôi kích động quá.”
Thẩm Tiếu nhìn hành động của mấy người lớn, tuy không hiểu lắm bọn họ đang nói gì, nhưng biết là vì mình, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Dục, nói một câu tiếng Anh: “You are the most handsome man I have ever seen.”
Bùi Dục trợn to mắt, nâng tay chỉ vào mình: “Nghe thấy không, nghe thấy chứ!? Thằng bé nói tôi là người đàn ông đẹp trai nhất thằng bé từng gặp đó!”
La Quyết Trình cong môi: “Cậu nhóc, hôm nào đến bệnh viện của chú kiểm tra thị lực đi.”
Thẩm Tiếu nhún vai: “Mẹ con từng dẫn con đi kiểm tra rồi, thị lực của con rất tốt.
Lục Hi không nhịn được cong môi, cảnh những người này gặp mặt thằng bé còn thú vị hơn trong tưởng tượng của anh nhiều, anh ngồi xổm xuống, một tay đưa qua chân, một tay đỡ lưng cậu nhóc, dễ dàng ôm cậu nhóc lên, lần lượt giới thiệu với bé; “Đây là chú Lưu, đồng nghiệp với mẹ con, làm nghề pháp luật, đây là chú La, mở bệnh viện, đây là chú Bùi…”
Nói đến đây, Lục Hi dừng lại, đang nghĩ nên giới thiệu tính chất công việc của anh ta với con trai thế nào, cũng không thể nói là mở câu lạc bộ được nhỉ.
Không ngờ Bùi Dục lập tức tiếp lời: “Làm nghề giải trí tổng hợp.”
“…”
Được thôi, có thể nói câu lạc bộ thành vĩ đại như vậy, coi như cậu lợi hại.
Thẩm Tiếu nhớ hết vào lòng, không có bao nhiêu tuổi, nhưng đôi mắt kia lại tràn đầy sự thông minh không hợp với độ tuổi, không phải kiểu khôn vặt khiến người ta chán ghét, mà là sự bình tĩnh và lạnh nhạt.
La Quyết Trình không nhịn được nhỏ giọng nói bên tai Lục Hi: “Hi, thằng bé rất giống cậu, không chỉ giống khuôn mặt, ngay cả thần thái cũng giống luôn.”
Người đàn ông cười cười không nói chuyện, nhưng trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, con anh đương nhiên giống anh, hổ phụ sinh hổ tử mà.
“Đúng rồi, nói xem phim điện ảnh mà, chúng ta xem phim gì?” Bùi Dục cầm một túi bỏng ngô từ trên bàn đưa cho thằng bé: “Bỏng ngô vị dâu tây, con nếm thử đi.”