Sáng hôm sau thức dậy, Thẩm Dĩnh đi tới phòng ngủ xem thằng bé thế nào, may mắn thằng bé vẫn như bình thường, tâm trạng và tinh thần không hề dao động nhiều, lúc ngày trái tim người làm mẹ mới buông xuống.
Phùng Tuyết Du biết tình hình của cô bây giờ, cố ý xin nghỉ một ngày, sáng sớm ra ngoài mua đồ ăn sáng cho hai người. Một cô ŧıểυ thư từ lúc sinh ra không cần màng đến cuộc sống đang nấu sữa đậu nành cho hai mẹ con.
Trong lòng Thẩm Dĩnh cảm động, nói một câu cảm ơn lại nhận lấy cái liếc mắt của Phùng Tuyết Du: “Nói gì đấy, cậu mau ngồi xuống ăn cơm đi.
Ba người đơn giản ăn bánh bao hấp, bánh quẩy và sữa đậu nành, Phùng Tuyết Du thỉnh thoảng lại hỏi Thẩm Tiếu muốn đi chơi nơi nào ở thành phố J, bầu không khí vừa cười vừa nói cũng thả lỏng đôi chút. Chỉ tiếc bầu không khí đó không duy trì được bao lâu đã bị một cuộc điện thoại cắt đứt.
Là một số điện thoại lạ, Thẩm Dĩnh thấy số cũng không quen, do dự mãi rồi vẫn nhận: “A lô?"
"A lô, xin chào, cho hỏi đây có phải là cô Thẩm không?" Đối phương là một người phụ nữ, giọng nói hơi chói tai, vừa nghe cũng biết tuổi tác không lớn, rất khách khí.
"Là tôi, xin hỏi cô là ai vậy?"
"Tôi là Trương Duy, hiệu trưởng của trường mẫu giáo quốc tế Tinh Huy, thấy con cái nhà cô có ý định nhập học, mỗi năm trường mẫu giáo chỉ đón học sinh mới hai lần, bây giờ vào học chỉ có thể dùng cách chuyển trường, thế nên..."
"Khoan đã." Thẩm Dĩnh cắt ngang kiểu nói không ngớt của cô ta, bị một tràng của cô ta làm cho sắp mơ màng: “Tôi chưa từng được tư vấn về chuyện này, cô lấy phương thức liên lạc từ đâu vậy?"
Nghe cô nói vậy, hiệu trưởng trường mẫu giáo cũng sững sờ, giống như đang xác nhận gì đó, sau đó thì kiên trì nói: “Là số điện thoại của cô không sai mà, người để lại số là một ông cụ họ Lục."
Họ Lục.
Bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Dĩnh chợt siết lại, máu dồn lên não, thái độ cứng rắn từ chối đối phương: “Con tôi không cần nhập học, cũng không có ý định này, tạm biệt."
Nói xong, cô thẳng thắn cúp máy, chỉ là cúp điện thoại rồi, tâm trạng lại không hề thoải mái.
Hôm qua thì xét nghiệm quan hệ cha con, hôm nay là trường mẫu giáo, ông cụ Lục thật sự không xem người mẹ là cô ra gì cả.
Là ai cho ông ta ảo tưởng đó, cảm thấy con cô ông ta muốn thế nào cũng được vậy?
Thẩm Dĩnh tức giận đến đỏ mặt, vừa vặn lúc này Lục Hi gọi tới, cô cầm điện thoại đi vào phòng bếp, ấn nút nhận, không chờ bên kia nói gì đã nổi giận đùng đùng nói: “Lúc này trường mẫu giáo gọi tới hỏi chuyện con nhập học, là ông cụ báo danh, rốt cuộc thì nhà các anh xem em và thắng bé ra gì vậy, là con cờ có thể tiện tay táy máy ư?"
Lục Hi vốn định hỏi cô đã ăn sáng hai chưa, còn chưa nói ra đã bị những lời như pháo nổ của cô chặn lại.
"Ông liên hệ với trường mẫu giáo sao?"
"Anh đi hỏi ông đi, em không muốn nhiều lời. Lục Hi, lần này em về vốn định nói chuyện với anh, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết nữa rồi. Nhà họ Lục các anh hết lần này đến lần khác giẫm đạp lên giới hạn và tôn nghiêm của em, là người đều không chịu nổi, em cũng không muốn nhịn nữa!"
"Dĩnh Dĩnh..."
"Đừng gọi em như thế." Thẩm Dĩnh mím môi, đáy mắt lóe lên ánh sáng, nói ra lời độc ác: “Em buồn nôn."
Lục Hi đứng trước bàn làm việc, nhìn nút kết thúc cuộc gọi màu đỏ trên màn hình, ba chữ cuối cùng của cô giống như âm thanh ma quỷ cứ vang vọng bên tai anh.
Các hành động hôm qua cộng thêm hành động hôm nay của ông cụ, làm cho Thẩm Dĩnh nói ra lời như thế, anh cũng chẳng bất ngờ, nếu là anh, chỉ càng quá đáng hơn.
Nhưng từ lúc nào chuyện của anh mà bất kì ai cũng có thể tùy tiện quyết định vậy?
Nhiều lúc trong năm năm này anh chẳng quan tâm đến cái gì, đó là vì Thẩm Dĩnh không ở đây, bây giờ cô trở về, bọn họ vẫn quen làm chủ thay anh sao?
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông lập tức trở nên sâu thẳm, sâu trong đôi mắt đen nhánh nổi lên một cơn bão táp sắp đến, giống như gió lốc cuốn cả mặt biển, dấy lên một trận sóng lớn.
Nếu không vì ông cụ đã lớn tuổi, anh thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa. Nhưng bây giờ, anh cũng không thể nào nhắm một mắt mở một mắt như quá khứ được.
Lục Hi mở danh bạ tìm tên Bùi Dục rồi gọi tới, điện thoại mới kêu hai tiếng đã được nhận, đầu kia truyền tới giọng nói lưu manh của Bùi Dục: “Anh Lục Hi?"
"Bùi Dục, có chuyện nhờ cậu giúp." Lục Hi đi thẳng vào vấn đề, thậm chí hơi gấp rút.
Từ trước đến giờ anh chưa từng dễ dàng nhờ người khác giúp đỡ, lúc này lên tiếng, tất nhiên Bùi Dục sẽ không từ chối: “Anh Lục Hi, anh nói thẳng là được."
"Lát nữa cúp điện thoại, cậu tìm người giám sát điện thoại của hai ông bà giúp tôi, điện thoại trong nhà cũng vậy."
"Ông cụ? Bà cụ?" Bùi Dục sửng sốt, không hiểu lắm: “Anh Lục Hi anh chắc chắn không nói sai chứ?"
"Không, gần đây họ cứ luôn gây phiền toái cho Thẩm Dĩnh."
Thì ra là như vậy...
Trong lòng Bùi Dục sáng tỏ, đồng ý một tiếng: “Được, không thành vấn đề, có tình hình tôi sẽ để họ thông báo cho anh trước."
"Cảm ơn."
...
Lúc Mã Thiên Xích ngồi máy bay tới thành phố J thì đã là buổi tổi, ngồi mười mấy tiếng trên máy bay, trên mặt người đàn ông mang theo sự uể oải, lúc anh ta ra khỏi sân bay thì bầu trời đã tối đen.
Một đường đi tới, ngay cả lúc ngồi trên máy bay anh ta cũng không nhắm mắt, đây là lần đầu tiên mà anh ta đặt chân tới mảnh đất tổ quốc sau nhiều năm như thế. Quốc gia này không hoan nghênh nhà tư bản như anh ta cho lắm, một lần hành động đều gây ra sự náo động, thế nên hành động lần này cũng là bí mật.
Ngoài sân bay tài xế đã đợi lâu, Mã Thiên Xích nói địa chỉ mà Thẩm Dĩnh gửi.
Một tiếng sau, xe dừng bên dưới chung cư, người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau thậm chí không chờ tài xế mở cửa cho mà đã tự đi ra ngoài.
Anh ra đi tới cửa thang máy rồi bấm nút, khi số tầng càng lên cao, lòng muốn gặp hai mẹ con càng mãnh liệt.
Trên đường tới đây trong đầu anh ta đều là cảnh tượng Thẩm Dĩnh bị bắt nạt, cơ thể sắp bùng nổ trước sự lo lắng như thế, chỉ có khi thật sự nhìn thấy cô thì tâm trạng mới bình thường trở lại.
"Tinh" một tiếng, thang máy tới rồi.
Người đàn ông giơ tay vuốt cổ áo, sải bước đi tới trước cửa mật mã, giơ tay bấm chuông cửa.
Một giây, hai giây, năm giây...
"Rắc" một tiếng, cánh cửa vừa dày vừa nặng được người bên trong đẩy ra, một gương mặt xa lạ xuất hiện trong tầm mắt.
Phùng Tuyết Du nhìn người đàn ông mặc đồ đen, mái tóc được chải gọn ra sau, ngũ quan khí khái, khí tràng mạnh mẽ tự nhiên mà có lộ ra từ trong xương làm cho cô ta không nhịn được mà nuốt nước miếng: “Anh, anh là Mã Thiên Xích, anh Mã sao?"
Đôi mắt màu nâu của người đàn ông nhìn tới, ánh mắt giống như hai con dao nhỏ rơi xuống mặt cô ta, đôi môi mỏng quyến rũ mấp máy: “Phùng Tuyết Du?"
Phùng Tuyết Du lần đầu tiên khẩn trương như thế khi bị gọi tên, nghiêng người nhường ra một lối, một lần nữa không có tiền đồ mà cà lăm: “Mời, mời vào."
Mã Thiên Xích cũng không khách khí, bước vào, giày cũng không thay. Lúc đi qua huyền quan thì thấy Thẩm Dĩnh và Thẩm Tiếu đứng trong phòng khách, đôi chân thẳng dài bước mấy bước đã tới cạnh họ, ánh mắt quan sát hai người từ đầu đến chân một lần, tất cả gói gọn thành một câu: “Vẫn ổn chứ?"