"Cái gì?!" Ông lão kích động đến sặc nước miếng, ho vài tiếng, không quan tâm uống hớp nước ổn định, bèn lập tức hỏi: "Cô ta không phải năm năm trước đã bị cảnh sát..."
"Là hiểu lầm." Lục Hi nói đến đây không có chút hoảng loạn nào, giống như anh từ đầu tới cuối đều biết cô còn sống: "Cô ấy luôn ở Anh, tạo một văn phòng luật sự, làm rất tốt."
"..." Hai người già nhìn nhau, đều bị tin tức này kinh động đến không kịp hồi thần.
Họ thế nào cũng không nghĩ tới, có một ngày Thẩm Dĩnh sẽ còn sống quay về, hơn nữa xuất hiện trong sinh mệnh Lục Hi một lần nữa.
Lúc đầu họ phản đối như vậy, hai người còn kiên trì ở cùng một chỗ, sau đó có chuyện ngoài ý muốn lần đó mới hoàn toàn không còn liên hệ, bây giờ nghe thấy tin tức này, trong lòng cảm xúc phức tạp.
Chẳng lẽ thật sự là ý trời đã định?
Ông lão đuổi đi suy nghĩ trong lòng, sắc mặt xụ xuống: "Ông cho con biết, năm năm trước ông và bà con không cho phép hai đứa ở cùng nhau, năm năm sau cũng sẽ không cho phép! Đứa bé đó phúc lớn mạng lớn có thể còn sống quay về, là bản lĩnh của cô ta, cô ta làm gì cũng được, làm thế nào cũng được, đều không có quan hệ với chúng ta, ông tuyệt đối không cho hai đứa ở cùng nhau!"
Ràng buộc giữa hai người quá sâu, bây giờ còn khôi phục như xưa, e rằng sẽ có rất nhiều thị phi, ông tuổi cao, chỉ muốn Lục Hi an ổn sống hạnh phúc.
Nhưng họ lại không biết, người có thể làm người đàn ông này hạnh phúc, chỉ có Thẩm Dĩnh mà thôi.
Giống như đã đoán được ông lão sẽ phản ứng như vậy, Lục Hi không có chút ngoài ý muốn nào, anh thậm chí còn hỏi lại một câu: "Ông xác định?"
Ông lão nghĩ cũng không nghĩ gật đầu: "Ông xác định!"
Lời ông vừa nói ra, lại nghe thấy Lục Hi rất bình tĩnh nói: "Vậy tốt, vậy chắt của ông cũng không thể vào cửa rồi."
Ông lão cả người cứng đờ, hai năm nay sức khỏe ông ngày càng không tốt, tai cũng lãng, hi vọng Lục Hi thành gia đồng thời muốn ôm chắt, hưởng thụ một chút vui vẻ tứ đại đồng đường.
Nhưng anh bây giờ nói gì?
Chắt của ông?
Anh ngay cả vợ còn không có, đâu ra chắt?
Chẳng lẽ là...
Ông lão nghĩ tới Thẩm Dĩnh, năm năm đó đều không lộ mặt, giống như là một người phụ nữ bốc hơi, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không tốt: "Con đi đâu tìm chắt cho ông ôm?"
"Thẩm Dĩnh sinh." Lục Hi nhớ tới khuôn mặt mềm mại của Thẩm Tiếu, khóe môi cong lên nụ cười ấm áp, cũng là lúc duy nhất có ý cười từ lúc vào cửa đến giờ: "Con của con và cô ấy, không phải chắt của ông thì là gì?"
"..." Ông lão hoàn toàn cứng họng, không biết nên nói gì mới tốt.
Thẩm Dĩnh quay về rồi, còn sinh một đứa bé.
Lượng tin tức quá lớn, cũng quá công kích, ông có chút không tiêu thụ được.
Ngược lại là 4 bên cạnh ngồi không yên nữa: "ŧıểυ Hi, còn đừng trách mẹ lắm lời, mẹ biết Thẩm Dĩnh quay về con vui mừng, nhưng đã năm năm không gặp rồi, con làm sao biết đó có phải con của con không?"
Câu này vừa hỏi xong, ông lão cũng tỉnh táo lại, phối hợp nói: "Đúng vậy, con làm sao biết, con đừng bị tình yêu làm mê muội đầu óc!"
"Đứa bé đó năm nay hơn bốn tuổi, thời gian vừa khớp, hơn nữa vẻ ngoài cũng giống con bảy phần, nếu con không nhận nó, có lẽ không ai dám nhận." Anh không lo lắng vấn đề này chút nào: "Nếu ông không tin, có thể kêu người tới giám định ADN, chỉ là đến lúc đó làm tổn thương cảm tình của ông và chắt, ông đừng trách con không nhắc nhở."
Những lời này, trên đường tới anh đã muốn nói rồi, năm năm, ông lão âm thầm lộ liễu nhét cho anh không ít đối tượng thích hợp kết hôn, anh đều không cho chút mặt mũi nào cự tuyệt, bây giờ Thẩm Dĩnh cuối cùng quay về, anh không cần tìm cớ nữa, đơn giản là đứa bé có thể nắm chắc tim của ông lão.
Rõ ràng, tính cách của Lục Hi hai người già cũng đều biết, nếu không tin tưởng nắm chắc trăm phần trăm, anh sẽ không nói với họ những lời này.
Thẩm Dĩnh này nếu thật sự mang về con của Lục Hi, họ nên làm thế nào?
Ông lão nhất thời trong lòng cảm xúc phức tạp, ông có chút sầu khổ, nhưng cũng không thể phủ nhận, lúc hai chữ "cháu chắt" lướt qua trong đầu ông cũng rất vui mừng.
Mấy người đang ngồi cảm xúc đều rất phức tạp, vừa vui mừng vừa âu lo, chỉ có tâm trạng Hoàng Tử Nhu là vô cùng khó chịu, Lục Hi ngồi bên cạnh cô, cô là người nghe rõ nhất, cũng là người khó tin nhất.
Cô thế nào cũng không thể tiếp nhận, người đàn ông này đã có con rồi, hơn nữa đã hơn bốn tuổi rồi.
Bốn năm trước, cô còn chưa biết anh, lúc đó, anh đã có con rồi?
Hoàng Tử Nhu lập tức cảm thấy mình giống như một thằng hề, cái gì cũng không biết, giống như kẻ ngốc tự cho rằng làm được những chuyện đó, cô thậm chí không dám tưởng tượng, lúc cô chủ động, người đàn ông này sẽ nghĩ cô thế nào.
Nhất định cảm thấy buồn cười lại đáng thương đi.
Món ăn vừa rồi còn cảm thấy ngon lành hợp khẩu vị, lúc này nhìn chỉ cảm thấy khó nuốt, Hoàng Tử Nhu như ngồi trên bàn chông, nửa buổi cơm sau cô không nói câu nào, cũng không ai chủ động nói chuyện với cô, có lẽ là đều cảm thấy ngượng ngùng.
Cô lúc này phát hiện, cô từng cho rằng mình đã hòa nhập vào nhà họ Lục, thực ra chỉ là vẻ ngoài, có chút chuyện, cô vĩnh viễn không biết cũng không thể biết.
Cô không dễ gì ăn xong cơm, Hoàng Tử Nhu đề nghị đi trước, bình thường ông lão nhất định sẽ giữ lại vài lần, lần này lại không nói gì, chỉ kêu tài xế tiễn cô, nhắc nhở trên đường chú ý an toàn.
Bà lão tiễn cô ra cửa, cũng không nắm tay cô nữa, lúc lên xe nhỏ giọng nói một câu: "Tối nay loạn thành như vậy, làm còn mất mặt, ngày khác bà sẽ bồi thường cho con."
Một trưởng bối lớn hơn mình nhiều như vậy nói ra câu này, làm Hoàng Tử Nhu trong lòng dù giận cũng không thể bão nổi, chịu đựng nói: "Không sao, bà quay về trước đi."
Nói xong, dáng vẻ cô như tủi thân nhẫn nhục, hơi cúi đầu nói: "Thực ra con rất thích Lục Hi, nếu anh ấy bằng lòng, cho dù thật sự có con, con cũng không để ý, xã hội bây giờ, người đàn ông thành công như anh ấy, cho dù không chủ động làm gì, cũng sẽ có người khác sử dụng tâm cơ muốn đạt được, con biết, cũng hiểu."
Mấy câu của cô lại đem Thẩm Dĩnh tính vào trong nhóm người "sử dụng tâm cơ", nhìn như vô ý, thực ra là âm thầm nhắc nhở đối phương Thẩm Dĩnh có ý giữ lại đứa bé, là có mục đích.
Trong lòng bà lão đương nhiên có tính toán, nhưng lúc này...không phải trường hợp nói những lời này.
"Con về trước đi, chuyện này nếu có thể, hi vọng con giữ bí mật giúp nhà họ Lục chúng ta, cho dù là vì con và Lục Hi cũng tốt, truyền ra ngoài cũng không có lợi cho hai đứa." Dù sao là người ở nhà họ Lục, thời điểm mấu chốt vẫn biết bên nào nặng bên nào nhẹ.
Hoàng Tử Nhu cũng không tiện nói gì, gật đầu đồng ý bèn ngồi vào trong xe rời đi.
Trong lòng lại không nhịn được thầm mắng, bà già chết tiệt, bình thường thì giả bộ cái gì cũng không biết, đầu óc còn minh mẫn hơn ai! Đợi cô có ngày gả vào nhà họ Lục, xem cô có tra tấn chết bà ta không!