Anh căm hận Mã Thiên Xích, nhưng anh không thể xuống tay với Thẩm Dĩnh, anh chỉ có thể nhẫn nhịn chứ không còn cách nào nữa.
“Thẩm Dĩnh, em tự lừa mình dối người có vui không?” Anh vứt lại một câu như vậy, không cần nhận được câu trả lời, cũng không cần bất kỳ phản ứng nào mà quay người rời đi.
‘Rầm’, cánh cửa hung hăng bị mở ra rồi lại hung hăng bị đóng lại, thanh âm khủng khiếp đó không hề che giấu sự phẫn nộ tột cùng của người đàn ông.
Anh đi rồi.
Nhìn về hướng người đàn ông rời khỏi, trong đầu Thẩm Dĩnh rối ren hàng vạn suy nghĩ, nhưng cô vẫn lo lắng cho Thẩm Tiếu nhất.
Cô lập tức xoay người lại, cô hỏi Mã Thiên Xích và cũng đồng thời buông tay anh ra: “Thẩm Tiếu sao rồi, bây giờ nó đang ở đâu, người của Lục Hi sẽ tìm thấy nó chứ?”
“Đang ở tổng bộ công ty của tôi, em không cần lo đâu, anh ta tạm thời sẽ không tìm ra, nhưng mà…” Ngữ điệu của Mã Thiên Xích thay đổi: “Thân phận của Thẩm Tiếu chỉ e là không giấu được nữa rồi.”
Thẩm Dĩnh kinh ngạc há hốc mồm: “Không…không còn cách nào khác nữa sao?”
“Lục Hi bây giờ dường như đã xác định Thẩm Tiếu chính là con của anh ta, trừ phi là cho anh ta một lời giải thích hợp lý, nhưng chỉ cần anh ta điều tra ra thì rất dễ sẽ bị lộ sơ hở.”
“Vậy làm sao bây giờ, không lẽ cứ để anh tiếp tục điều tra như vậy?” Thẩm Dĩnh không sợ anh điều tra, mà là sợ những chuyện sau khi điều tra ra.
“Cách thì không phải là không có.” Trên đường đến đây Mã Thiên Xích đã suy nghĩ qua rất nhiều, cách duy nhất chính là: “Trừ phi em đồng ý kết hôn với tôi, như vậy thì đứa trẻ sẽ không có chút quan hệ nào với Lục Hi nữa rồi.”
“Cái, cái gì?!” Dường như là không hề ngờ anh sẽ nói như vậy, Thẩm Dĩnh có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền tỉnh thần lại.
Cô học pháp luật nên chỉ cần nghĩ một chút là liền nghĩ ra lý do, nhưng mà…kết hôn sao? Cô chưa từng nghĩ đến nó, đừng nói là kết hôn mà ngay cả chấp nhận một mối quan hệ mới, cô cũng không có tự tin nữa.
“Kết hôn với tôi thì đứa trẻ sẽ luôn ở bên em, nếu như em sợ Thẩm Tiếu không thể chấp nhận thì tôi cũng không cưỡng cầu, em có thể để nó tiếp tục đối đãi với tôi như một người chú, nhưng tôi đối với nó thì em có thể yên tâm.” Mã Thiên Xích chậm rãi nói với cô: “Bây giờ với tình hình này, nếu như em lấy thân phận của một người mẹ đơn thân ra đấu với Lục Hi thì chắc chắn sẽ không đấu lại được.”
Thẩm Dĩnh nhíu mày, trong lòng cô vẫn luôn mang một tia hy vọng: “Tại sao chứ? Từ khi nó sinh ra đời đến nay đều là do tôi chăm sóc, Lục Hi chưa từng tham dự qua một chút nào, luận về tình cảm thì chắc chắn tôi sẽ thích hợp để nuôi dạy con hơn, hơn nữa, Tiếu Tiếu đã hơn bốn tuổi rồi, nó chắc chắn cũng sẽ có lựa chọn của mình…”
“Nhưng em có nghĩ qua, là Lục Hi căn bản là không biết sự tồn tại của đứa trẻ này, nếu như anh ta có thể chứng minh điểm này thì nó sẽ rất bất lợi với em.”
“...” Lần này, Thẩm Dĩnh im lặng, không biết nói gì nữa.
Đúng vậy a, lúc đó là vì cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa con đi, nếu như thật sự bị truy cứu thì tuyệt đối sẽ không dễ thoái thác, hơn nữa các thẩm phán ở Anh rất coi trọng chân tướng sự thật, càng huống hồ Lục Hi lại là một người có địa vị xã hội.
Nhất thời, những sự hoang tưởng trong lòng của Thẩm Dĩnh đều vỡ tung ra như bong bóng xà phòng.
Không lẽ phải kết hôn với Mã Thiên Xích sao?
Khoan hẵng nói đến cô nghĩ thế nào, Tiếu Tiếu nghĩ thế nào, nhưng nếu suy nghĩ trên lập trường của Mã Thiên Xích thì không công bằng với anh chút nào hết, cô không có tư cách đùn đẩy chuyện mà cô không thể gánh vác lên người người đàn ông này được.
Hơn nữa chuyện của cô và Lục Hi đã đủ rắc rối lắm rồi, nếu như bây giờ anh ta lại lấy cách này để tham gia vào nữa, thì chỉ e là bát nước đổ đi sẽ khó hốt lại rồi.
“Để tôi suy nghĩ.” Bây giờ đầu óc cô rất hỗn loạn, căn bản là không thể nghĩ thông suốt đống tâm tư này được.
Mã Thiên Xích biết đây không phải là một quyết định nhỏ: “Được, nhưng mà em phải trả lời càng nhanh càng tốt, bởi vì Lục Hi sẽ không đợi quá lâu đâu.”
….
Ngày hôm sau, Thẩm Dĩnh trực tiếp rời khỏi bệnh viện, cô xuất viện trước dự định cho nên ai cũng đều không biết, cô làm như vậy một là vì sợ Lục Hi phát hiện, hai là cô căn bản không thể tiếp tục ngồi yên ở trong đó được nữa rồi.
Mã Thiên Xích phái một tài xế đợi ở garage dưới tầng hầm, Thẩm Dĩnh ngồi lên xe, chiếc xe đi một vòng quanh nội thành, rồi sau đó lại chọn đi trên con đường tương đối nhiều xe, cuối cùng mới lái vào công ty của Mã Thiên Xích.
Thang máy đi thẳng vào văn phòng. Ngay khi cánh cửa mở ra, Thẩm Dĩnh liền nhìn thấy Thẩm Tiếu đang nằm sấp trên bàn cafe chất đầy đồ chơi lego.
Cậu bé dường như không hề nghĩ rằng cô sẽ đột ngột xuất hiện như vậy, bé hưng phấn chạy đến chỗ cô: “Mẹ ơi…”
“Chạy chậm chút!” Thẩm Dĩnh đi tới, cô vươn tay ôm lấy bé, nhiều ngày không gặp, thân làm mẹ như cô nhớ con đến chết đi được, khoé mắt cô bây giờ đã ửng đỏ cả lên: “Có nhớ mẹ không?”
“Nhớ chứ!” Thẩm Tiếu ôm chặt lấy cô, bộ dạng rất là ỷ lại vào cô: “Còn mẹ thì sao?”
“Mẹ cũng rất nhớ con.”
Nghe cô nói như vậy, tâm trạng Thẩm Tiếu tốt hơn một chút rồi, bé giãy dụa ra khỏi lòng cô, rồi đứng trên mặt đất nhìn mami đang ngồi xổm trước mặt mình, bé đưa tay sờ sờ khoé mắt cô: “Mẹ đừng khóc nhè mà, chú nói khóc nhè xấu lắm đó.”
“Được rồi, mẹ không khóc nữa.” Thẩm Dĩnh tỉ mỉ đưa mắt nhìn bé, sau khi chắc chắn con trai không có bất kỳ khác lạ nào, trái tim cô lúc này mới yên tâm trở lại: “Mấy ngày nay có ăn cơm đàng hoàng, có nghe lời chú không đó?”
“Dạ có!” Thẩm Tiếu vênh mặt lên một cách tự hào: “Chú nói chỉ cần con ngoan ngoãn thì mẹ sẽ về sớm thôi, cho nên Thẩm Tiếu luôn rất ngoan, không có quậy phá gì hết.”
Thẩm Dĩnh nghe bé nói vậy, nɠɵạı trừ vui mừng ra thì cô còn có chút chua xót, Thẩm Tiếu từ nhỏ đã không có ba, giống như là bên cạnh thiếu đi một ngọn núi dựa vậy, người làm mẹ như cô chính là chỗ dựa lớn nhất trong lòng bé, con của cô phải trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, ai cũng nói là cô có phúc, nhưng cô lại không muốn Thẩm Tiếu hiểu chuyện như vậy, sự hiểu chuyện khiến người ta đau lòng.
“Tiếu Tiếu ngoan, sau này mẹ sẽ không rời xa con đâu.”
Đứa bé mới bốn tuổi làm sao hiểu được ý tứ sâu xa trong lời này được, bé chỉ vui vẻ gật đầu: “Dạ, Tiếu Tiếu cũng sẽ không xa mẹ đâu!”
Thẩm Dĩnh cảm động dắt tay bé con đi đến trước bàn làm việc, nhìn người đàn ông ngồi sau đó vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô nãy giờ: “Tôi về rồi.”
Mã Thiên Xích nhìn thẳng vào cô: “Tiếp theo đây em có dự định gì?”
Thẩm Dĩnh rũ mắt xuống nhìn con trai, cô đưa bé tới bên đồ chơi Lego trước, sau khi chắc chắn bé sẽ không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, cô mới lên tiếng: “Có nấp cũng không nấp được, tôi như thế nào cũng được, chỉ cần anh ta không phát hiện ra Tiếu Tiếu là được.”
Mã Thiên Xích vừa nghe xong thì liền cau mày: “Em thế nào cũng được? Nếu như Lục Hi bảo em quay lại với anh ta, em cũng thế nào cũng được sao?”
“Anh biết tôi không có ý này mà, tôi chỉ muốn đặt con lên hàng đầu mà thôi.” Bây giờ đã đến lúc này rồi, cô căn bản là không quan tâm đến mình như thế nào nữa rồi.
“Tôi hy vọng lúc em nói những lời này, em có thể suy nghĩ tới cảm xúc của tôi một chút.” Người đàn ông nhíu mày, trong ngữ khí còn mang theo một sự cô đơn không nói nên lời.
Thẩm Dĩnh có chút áy náy, kể từ lúc xảy ra chuyện đó ở hành lang, hai người khi ở riêng với nhau đều có chút gì đó kỳ lạ, rõ ràng là không có gì thay đổi cả, nhưng lại có một cảm giác gì đó không thể nói rõ ràng được.
“Mã Thiên Xích, tôi…” Cô muốn nói gì đó nhưng lại bị ngắt lời.
“Là vấn đề của tôi, em không cần phải giải thích.” Anh nói xong thì liền cúi đầu xem văn kiện.
Thật ra anh không hề xem vào một chữ nào cả, toàn bộ sự chú ý của anh đều nằm trên người cô. Phải a, không phải là vấn đề của cô, từ trước đến giờ cô chưa từng nói là cô thích anh, chỉ là anh muốn đối tốt với cô mà không cần bất cứ hồi báo nào mà thôi, cho nên không thể trách ai được.