Thời gian thím Lâm đến đây cũng không tính là ngắn, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lục Hi nổi giận đến mức này, trong lúc nhất thời có chút hoảng sợ: “Ông, ông chủ…”
Rõ ràng Lục Hi hoàn toàn không có kiên nhẫn nghe bà ấy nói hết, cũng không quan tâm bà ấy thấy thế nào, mang Thẩm Dĩnh vào phòng ngủ, “ầm” một tiếng đóng cửa lại, dưới tiếng vang lên cũng có thể nhận ra cơn giận ngập trời kia.
Cửa đóng rồi, chỉ còn lại hai người.
Lúc lên lầu Thẩm Dĩnh không cẩn thận bị trẹo chân, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã trắng bệch vì đau đớn mà càng trắng hơn, nhưng cô không nói gì cả, cố chịu đựng đứng trước mặt anh, sống lưng kiêu ngạo cũng không chịu cong một chút, cũng chính là thái độ như vậy, mới hoàn toàn chọc giận Lục Hi.
“Tôi cho em một cơ hội nữa, thu hồi lại lời nói của em khi nãy đi.” Trong ánh mắt sắc bén của người đàn ông mang theo cơn giận khiến người ta sợ hãi.
Thẩm Dĩnh biết bây giờ anh đang đứng ở ranh giới bùng nổ, nhưng cô cũng không chịu cúi đầu: “Lục Hi, tôi muốn rời khỏi anh, rời khỏi mọi thứ liên quan đến anh.”
Anh có thể chấp nhận tất cả, chỉ không thể chấp nhận cô rời khỏi, đây là tử huyệt của Lục Hi.
Bây giờ cô luôn miệng nói như vậy, sợi dây lý trí cuối cùng đang căng ra trong đầu Lục Hi lập tức đứt mất: “Muốn rời khỏi tôi thì đừng tìm cớ, tôi và Sở Tinh vô cùng trong sạch, không hề có gì cả, em muốn đi? Được thôi, hầu hạ tôi dễ chịu rồi, tôi sẽ cho em đi!”
Thẩm Dĩnh nhìn thấy tay đang tháo cúc áo sơ mi của anh, trong lòng “bịch” một tiếng, lùi về sau một bước, đôi môi mím chặt: “Lục Hi, anh đừng có vô liêm sỉ.”
Anh cười, động tác trên tay cũng không dừng lại: “Cũng không phải tôi mới vô sỉ với em một lần hai lần, nhiều thêm một lần cũng có sao đâu.”
Chẳng mấy chốc, quần áo trên người đã bị anh ném xuống thảm trong phòng ngủ, thân thể cường tráng của người đàn ông lộ ra trong không khí, thắt lưng trên hông bị anh tháo ra, treo lơ lửng, giống như đi hai bước sẽ bị rơi xuống.
Thẩm Dĩnh nhìn anh từng bước đến gần mình, trong lòng kháng cự chưa từng có, trong lòng không muốn đương nhiên hành động cũng sẽ không phối hợp, anh đến gần thì cô lùi về sao, cứ dây dưa như thế, khoảng cách giữa hai người vẫn cứ không xa không gần.
Dường như bị sự kháng cự của cô làm tức giận, cuối cùng khi lưng cô dựa vào vách tường, người đàn ông đưa tay kéo người vào lòng, sau đó Thẩm Dĩnh lập tức bị đè ngã xuống chiếc giường mềm mại.
“Lục Hi, anh buông tôi ra!” Má cô chạm phải lồng ngực trần trụi của anh, nhiệt độ trên mặt nóng đến đáng sợ, nhận ra anh không phải chỉ nói mà thôi, lòng bàn chân bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Buông ra, rời đi.
Đây dường như là lời cô nói nhiều nhất với mình hôm nay, mỗi một chữ đều như đâm vào lòng anh.
“Tôi nói rồi, không thể nào.” Người đàn ông cười xấu xa, chỉ dùng một tay đã có thể cố định hai cổ tay cô lên trên đỉnh đầu, cơ thể đè lên người cô, không thể động đậy được.
Anh cúi người hôn lên cái miệng nhỏ luôn nói ra những lời mình không thích nghe, anh hôn, còn cô thì trốn, mỗi lần đều muốn hôn mà không được, mất hết kiên nhẫn, anh nâng tay đè hai má cô lại, cuối cùng cũng hôn lên đôi môi mềm mại kia.
Thẩm Dĩnh chỉ cảm thấy sức tay dừng trên mặt mình vô cùng nặng, cằm của cô cũng sắp trật khớp, thay vì nói hôn, chẳng bằng nói anh đang trút giận thì hơn, trong lúc hôn nhau còn mang theo cảm giác tàn nhẫn, không biết đã cắn phải chỗ nào, còn khiến cho máu tươi chảy ra.
“Ưm…” Thẩm Dĩnh dùng hết sức lực cả người mình, nhưng đối thủ quá mạnh mẽ, anh quyết tâm muốn làm cô, cô ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
Đôi môi nóng rực của người đàn ông đi thẳng xuống dưới, từ cằm đi đến cần cổ trắng nõn của cô, để lại từng dấu đỏ mờ ám, anh vừa hôn cô vừa đưa tay cởi quần áo trên người cô, chỉ chốc lát trên người cô cũng chỉ còn lại đồ lót màu đen che đậy thân thể.
Da thịt tiếp xúc với không khí, đầu óc đang mơ màng của Thẩm Dĩnh trở nên tỉnh táo, cô vô cùng không phối hợp giãy dụa: “Lục Hi, tôi không muốn lên giường với anh, anh thế này là cưỡng hiếp!”
“Cưỡng hiếp!” Anh như nghe thấy truyện cười, ý trêu đùa nơi đáy mắt khiến người ta sợ hãi: “Được, em đi tố cáo tôi đi, đến lúc đó tôi bảo luật sư giỏi nhất của Hình Yên nhận vụ kiện của em, đảm bảo có thể tố cáo tôi đến thân bại danh liệt, thế nào?”
“…”
Thẩm Dĩnh không đoán được anh sẽ nói như vậy, trong chốc lát bị nghẹn đến không nói nên lời, trên mặt liên tục thay đổi từ xanh đến đỏ, nhìn anh với vẻ không thể tin được.
Trước giờ người đàn ông này luôn bình tĩnh chín chắn, thậm chí sự bình tĩnh này còn mang theo chút quyết tuyệt không có tình người. Nhưng bây giờ, anh lại mất khống chế như vậy, đúng, mất khống chế, vì cô muốn rời khỏi, cảm xúc của anh đã bị mất khống chế, chuyện làm ra, lời nói ra đều không giọng như phong cách của anh.
Trong đầu lóe lên suy nghĩ như thế, đáy lòng vốn chua xót của Thẩm Dĩnh chợt dễ chịu hơn một chút, ít nhất, đối với anh mà nói, cô cũng có chút quan trọng.
Bọn họ dây dưa trên giường rất lâu, chăn rơi xuống thảm, khăn trải giường dưới người cũng bị làm đến nhăn nhúm, trên trán người đàn ông bốc lên một tầng mồ hôi trong xuống, từ cằm chảy xuống trên người cô.
Thẩm Dĩnh vẫn không thể ngăn cản được anh, anh không chút nể tình cởi hết quần áo của cô, bạo lực lại tàn nhẫn, nhưng lúc cuối cùng lại cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mí mắt cô, như là trấn an.
Hành động cực đoàn như thế sắp tra tấn Thẩm Dĩnh đến phát điên, cô không hiểu, có lẽ phải nói trước giờ cô đều chưa từng hiểu trái tim anh, thậm chí bây giờ cô còn không dám nghĩ thêm nữa, những điều cô tự ảo tưởng, tự cảm thấy tốt đẹp lúc trước, đều tạo nên câu chuyện cười của hôm nay.
Anh yêu cô, nhưng người anh xem trọng nhất vẫn là Giang Sở Tinh.
Chỉ cần nghĩ đền điều này, cho dù có bao nhiêu lưu luyến không nỡ, Thẩm Dĩnh cũng không dám quay đầu lại.
Có lẽ, nếu lần này chỉ là mình cô bị uất ức, mà Thẩm Tri Lịch không xảy ra chuyện, thì cô còn có thể tiếp tục nhượng bộ…
Cứ dây dưa mãi, còn không bằng quyết định thật nhanh.
Thẩm Dĩnh nhắm mắt lại, khóe mắt có nước mắt nhưng không rơi xuống, ngay sau đó, một đôi môi nóng rực hôn lên, anh nuốt vào hết sự chua xót kia, giống như làm như thế cả hai mới có thể dễ chịu hơn.
Trước giờ Lục Hi chưa từng cảm thấy bất lực như thế, rõ ràng hai người làm chuyện thân mật nhất, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim lại xa như vậy.
Người phụ nữ dưới người từ lúc đầu giãy dụa, đến bây giờ ngay cả ý muốn kháng cự cũng không có, nhưng trong lòng cô vẫn không muốn, chỉ là ngay cả phản kháng cũng cảm thấy dư thừa.
Thẩm Dĩnh không biết mình bị giày vò bao lâu, cô liều mạng cắn môi dưới không phát ra chút âm thanh nào, nhưng người đàn ông bên cạnh hiểu rõ từng vị trí trên người cô, mỗi động tác đều có thể khiến cô than nhẹ.
Khoảng khắc đưa tay đặt lên trán cô, mi tâm lập tức nhíu chặt, nhiệt độ nóng hầm hập ở lòng bàn tay khiến anh không thể nào ra vẻ bình tĩnh được nữa: “Thẩm Dĩnh? Thẩm Dĩnh…