Nếu muốn t·ự s·át thì thời tiết như thế này đúng là thời điểm tốt nhất. Chỉ cần bị sét đánh trúng, trong chớp mắt sẽ tan xương nát thịt, không còn chút sinh mệnh nào.
Lâm Nhứ lập tức cảm thấy hoảng loạn, trong lòng vừa lo vừa giận. Cô lo lắng cho khối cầu nhưng đồng thời cũng phẫn nộ với gia đình của nó.
Dù tất cả chỉ là suy đoán của cô, không chắc chắn rằng những điều đó thực sự xảy ra, Lâm Nhứ vẫn không thể ngăn bản thân cảm thấy giận dữ.
Nhưng ngoài việc giận gia đình nó, điều khiến cô phẫn nộ hơn cả chính là hành vi của khối cầu.
T·ự s·át là điều ngu ngốc và không bao giờ được phép xảy ra!
Kiếp trước cô từng vật lộn trên giường bệnh suốt một thời gian dài, chịu đựng những cơn đau không thể tả, cố gắng sống thêm từng ngày. Vì vậy cô hiểu rõ hơn ai hết sự quý giá của sinh mệnh cũng như giá trị của từng giây phút tồn tại.
Trời cao đã cho cô cơ hội sống lại một lần nữa. Dù thế giới này đối với một con người bình thường như cô là quá gian khổ và nguy hiểm, dù cái chết luôn rình rập, Lâm Nhứ vẫn cảm thấy biết ơn và nỗ lực sống sót. Cô trân trọng từng ngày và sống hết mình trong từng khoảnh khắc.
Điều tồi tệ nhất một người có thể làm chính là từ bỏ bản thân mình trước.
Cô có thể hiểu nỗi đau của khối cầu, nhưng t·ự s·át sẽ không giải quyết được bất cứ điều gì. Hành vi ấy chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi.
Lâm Nhứ dần hiểu tại sao khi đối diện với khối cầu, cô luôn không thể ngừng quan tâm đến nó. Có lẽ, cô không muốn nhìn thấy một sinh mệnh nào biến mất ngay trước mắt mình.
Thở dài, cô thay giày, đội thêm chiếc nón cói, rồi lấy từ sau cánh cửa một cái cuốc, vội vàng chạy ra ngoài.
Vừa ra đến sân, Lâm Nhứ mới nhận ra mình không biết nên đi theo hướng nào. Cô cẩn thận quan sát mặt đất xung quanh sân. Mặc dù mưa to đã xóa đi nhiều dấu vết nhưng nếu để ý kỹ, vẫn có thể nhận ra một số dấu hiệu còn sót lại.
Nhà cửa không ngập nhiều nước, chứng tỏ khối cầu chỉ vừa mới đi không lâu.
Sau một hồi tìm kiếm, cô phát hiện một vài vết kéo mới, hướng về phía ngọn đồi bên phải.
Trong thời tiết như thế này, đường lên núi cực kỳ trơn trượt, không chỗ nào có thể đặt chân vững vàng. Chỉ cần sơ ý một chút sẽ dễ dàng trượt ngã.
Lâm Nhứ vừa dò dẫm bước từng bước về phía trước, vừa cẩn thận giữ thăng bằng. Bộ quần áo trên người đã sớm ướt đẫm, nước mưa chảy từ mái tóc xuống mắt cô.
Phần này của ngọn đồi có độ dốc khá cao, càng tiến lên càng khó đi. Cô không biết mình đã ngã bao nhiêu lần, chiếc nón cói cũng bị rơi mất. Cuối cùng, Lâm Nhứ phải dùng cái cuốc để bám đất, phối hợp cả tay chân để tiến lên.
Mỗi khi tia chớp lóe sáng, cô lại nỗ lực ngẩng đầu lên, nhìn khắp xung quanh tìm kiếm.
Khối cầu không ở đó, nhưng vẫn có dấu vết. Điều này chứng tỏ cô đang đi đúng hướng.
Cuối cùng, trong một tia chớp sáng rực, Lâm Nhứ nhìn thấy bóng dáng khối cầu trên một thân cây ở sườn núi.
Lúc này, nó đã biến thành hình trụ đứng, cố gắng trèo lên cây, dường như muốn biến mình thành cành cây khô nổi bật nhất trên thân cây ấy.
Tia chớp liên tục đánh xuống quanh những cây đó, một thân cây đã bị sét đánh cháy đen và gãy đôi.
Lâm Nhứ không thể kiềm chế mà lớn tiếng gọi khối cầu, nhưng giọng cô không vang xa được, bị tiếng mưa gió che lấp hoàn toàn.
Cô dùng cả tay lẫn chân để nhanh chóng tiến tới. Nhưng rồi cái cuốc trên tay cô lại gặp sự cố.
Phần đầu cuốc được làm bằng kim loại, trong thời tiết giông bão, đó chính là chiếc cột thu lôi tự nhiên.
Khi một tia sét đánh xuống ngay trước mắt, Lâm Nhứ hoàn toàn không kịp chuẩn bị gì. Cô chỉ cảm thấy một luồng tê dại mãnh liệt lan từ ngón tay khắp cánh tay, sau đó nửa người cô dường như mất hết cảm giác.
Không rõ bằng cách nào, cô buông tay khỏi cuốc. Cơ thể cứng đờ lăn xuống sườn núi nhanh như một khối cầu lăn tròn, tốc độ không thua kém gì khối cầu ngày thường.
Trong lúc lăn, cô kịp nhìn thấy tia sét liên tục đánh trúng chiếc cuốc, những tia lửa bắn tung tóe khắp nơi.
Một hình trụ màu đen lao nhanh từ xa tới, không lăn mà là chạy. Cách di chuyển của nó dường như khác với thường ngày.
Lúc đó thay vì lo lắng liệu mình có còn cơ hội thấy ánh sáng mặt trời ngày mai, cô lại để ý đến điều nhỏ nhặt ấy một cách kỳ lạ.
Cuối cùng cô cũng tìm thấy khối cầu. Cô muốn cười nhưng cũng muốn mắng nó vài câu. Thế nhưng, chưa kịp nói gì cô đã nhắm mắt ngất lịm.
Khi tỉnh lại, Lâm Nhứ cảm thấy gương mặt mình ướt sũng, không chỉ gương mặt mà cả trán, cổ và toàn thân cô đều như đang chìm trong nước.
Bên tai cô là tiếng khóc kéo dài dai dẳng, một âm thanh ai oán, thê lương, đầy nghẹn ngào.
Cô cố gắng mở mắt, cuối cùng cũng nâng được mí mắt nặng trĩu.
Điều đầu tiên cô nhìn thấy là hai đốm sáng xanh mờ, giống như hai hạt đậu xanh, đang nhìn thẳng vào cô. Cùng lúc đó, những hạt nước không ngừng tuôn ra từ đôi mắt ấy, phun thẳng vào người cô như vòi nước, làm nước dâng từ ngực lên đến cằm.
Lâm Nhứ sững sờ, nhất thời không hiểu nổi mình đang nhìn thứ gì.
Nhìn kỹ lại, cô mới nhận ra đó chính là đôi mắt của khối cầu. Không rõ đây là đặc điểm trời sinh hay do lớp thịt che kín mắt, đôi mắt nhỏ bé này khiến người ta không khỏi cảm thấy trìu mến.
Nhưng... thật là kỳ quái.
Không khó hiểu tại sao trước đây cô mãi không tìm thấy đôi mắt của nó. Quả thực rất khó để nhận ra.
“Đừng… đừng khóc.” Cô nói, giọng yếu ớt, từng từ phát ra chậm chạp.
Không ngờ rằng, ngay sau câu nói ấy, khối cầu lại khóc càng dữ dội hơn. Giống như ai đó vừa vặn vòi nước từ mức nhỏ sang mức lớn nhất. Nước bắn ra dữ dội hơn cả cơn mưa ngoài trời, làm nước trên người cô từ ngang ngực nhanh chóng dâng lên đến cằm.
Lúc này Lâm Nhứ mới phát hiện, cô không còn ở bên ngoài mà đã được đưa về nhà, nằm trong phòng khách.
Không rõ khối cầu đã đưa cô về bằng cách nào, bởi cô hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Hiện tại nửa người cô không còn chút cảm giác nào, tay còn lại thì tê buốt.
Không có bệnh viện, cũng chẳng có cách nào chữa trị. Lâm Nhứ nghi ngờ liệu mình có thể cử động lại được hay không. Có lẽ cô sẽ phải trở lại cuộc sống như kiếp trước.
Ngay khi rời nhà, cô đã lường trước kết cục tồi tệ này nhưng lúc đó cô không nghĩ ngợi gì. Bây giờ mà nói không hối hận thì là nói dối. Dẫu vậy điều đã xảy ra rồi, oán trách cũng vô ích. Hơn nữa, khi nhìn vào những giọt nước mắt của khối cầu, cô không còn cảm thấy hối hận nhiều như vậy.
“Đừng khóc nữa. Sau này không được làm chuyện ngu ngốc, không được t·ự s·át nữa!” Cô nói, giọng khàn khàn, chậm chạp.
Chỉ mấy câu nói đó đã lấy hết sức lực của cô.
Khối cầu khẽ gật đầu, thân hình to lớn lay động, tạo ra những tiếng nước róc rách.